TÁI HỢP VỚI CHÀNG BÁC SĨ ĐIỂN TRAI - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:12:42

"Khi Lộ Ngọc nhập viện, anh là bác sĩ điều trị chính của cô ta. Sau khi xuất viện, cô ta vẫn bám riết, ngày nào cũng nhắn tin cho anh, anh đã xóa cô ta khỏi danh bạ. Đêm đó, cô ta cố tình cắt hỏng quần áo, tự làm mình bị thương rồi đến tìm anh, anh đã gọi bố mẹ cô ta đến đón về. Đêm ấy, anh gọi điện dặn bố mẹ cô ta phải trông chừng cô ta, cô ta cướp lấy điện thoại, nói rằng nếu anh không gặp cô ta, cô ta sẽ chết."

 

Mục Thời nói, mắt hơi cụp xuống: "Sau đó, anh không gặp cô ta, thế là cô ta thật sự rạch cổ tay để tìm anh."

 

Tôi há hốc mồm: "Cô ta có phải là bị… tâm lý…"

 

"Đúng vậy." Mục Thời nói với vẻ bất đắc dĩ, "Cô ta mắc chứng hoang tưởng yêu đương. Cô ta luôn nghĩ rằng anh thích cô ta, và cho rằng anh và cô ta mới là cặp đôi hoàn hảo. Anh đã nói rõ là anh có người yêu rồi, nhưng cô ta hoàn toàn không để tâm."

 

Tôi đứng sững, mãi mới tìm lại được giọng của mình: "Nhưng sao trước giờ anh không nói với em chuyện này…"

 

"Vì toàn là chuyện phiền phức, anh không muốn em lo lắng, cũng nghĩ là mình có thể tự xử lý."

 

Giọng anh ấy dừng lại, mang theo chút do dự hiếm hoi: "Nhưng có vẻ vẫn khiến em hiểu lầm. Xin lỗi, Nam Gia."

 

Mục Thời xoa thái dương, quầng thâm còn hằn dưới mắt, chắc hôm qua đã không ngủ được.

 

Tôi cũng nhỏ giọng nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, Mục Thời."

 

"Nhưng bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, sau này có chuyện gì, đừng giấu em nữa được không? Em chỉ muốn anh cho em bước vào thế giới của anh, chứ không phải dựng riêng cho em một góc nhỏ và giả vờ đó là nơi bình yên vô lo."

 

Tôi cố gắng nói những lời này với giọng thật nghiêm túc, nhưng giọng mềm mại của mình lại nghe giống như đang làm nũng.

 

Mục Thời khẽ cười, tiến đến hôn tôi, hơi thở ấm áp bao trùm lên môi tôi.

 

Anh thì thầm trả lời: "Được."

 

10

 

Tôi phân vân cả một tuần, vẫn chưa biết phải nói với mẹ về chuyện kết hôn thế nào. Nếu tôi nói với bà rằng tôi và Mục Thời đăng ký vì cãi nhau rồi hành động bốc đồng, chắc mẹ có chiều tôi đến mấy cũng sẽ nổi giận.

 

Khi Mục Thời bưng đĩa dưa vàng đã cắt ra, tôi vẫn đang cầm điện thoại suy nghĩ.

 

Anh xoa nhẹ tóc tôi: "Hay để anh nói với bà, dù sao cũng là anh đề nghị mà."

 

Tôi lắc đầu thật mạnh: "Không được, để em nghĩ thêm lời một chút đã."

 

Người đầu tiên biết chuyện này lại là Tô Tô.

 

Sau khi chúng tôi làm lành, Mục Thời hỏi tôi có muốn mời cô ấy đi ăn không, nhưng Tô Tô lập tức từ chối thẳng thừng: "Vợ chồng mới cưới, hai người cứ từ từ mà dính nhau đi, tôi còn phải làm việc."

 

Lạnh lùng thật đấy, tôi đành ôm chặt lấy Mục Thời hơn.

 

Sau khi kết hôn, anh càng để ý tôi kỹ hơn, nhớ cả chu kỳ sinh lý của tôi, mấy ngày trước và sau đều không cho tôi ăn đồ lạnh.

 

Một lần tôi lén đặt một cốc trà sữa đá, kết quả người giao hàng đến trễ đúng lúc Mục Thời tan làm về nhà.

 

Anh cương quyết đổ trà sữa vào nồi nhỏ hâm ấm lại rồi mới cho tôi uống.

 

Tôi tố cáo: "Anh ngược đãi em."

 

Anh thản nhiên đáp: "Nếu anh thật sự ngược đãi em, thì anh sẽ bắt em ăn một cốc đá mỗi ngày."

 

"Từ giờ anh trả lời tin nhắn của em có thể nhiều chữ hơn không?" Tôi lên tiếng phàn nàn, "Em gửi bao nhiêu tin, kể cả hôm nay uống sữa mà ợ mấy cái cũng kể, thế mà anh chỉ trả lời một chữ ‘Ừ’, làm em cảm giác như mình là kẻ bám đuôi vậy."

 

Anh nhìn lướt qua cuốn sách trên tay: "Được."

 

Sau đó tôi mới phát hiện ra cuốn sách đó là cuốn "Hướng dẫn dùng câu từ mạng để trò chuyện" mà anh cố tình mua về.

 

Thế là hôm sau, tôi tiện tay chụp bữa trưa gửi cho anh.

 

Anh đáp: "Trông thật là tuyệt cú mèo."

 

Tôi: "?"

 

Tôi nói: "Cảm giác ăn cơm chiên có chút nghẹn, em định làm thêm bát canh trứng cà chua."

 

Mục Thời: "Rất tuyệt, uống canh là một điều tốt lành biết bao."

 

Tôi: "???"

 

"Tán gẫu cũng hay đấy, lần sau khỏi tán nữa nhé." Tối về, tôi tựa vào lòng anh, điều hòa hơi thở, "Anh cứ trả lời như cũ cũng được, một chữ cũng không sao, giờ thế này em sợ quá."

 

Nhưng sau đó, anh vẫn cố gắng nhắn cho tôi thêm vài chữ, chẳng hạn thay vì "Ừ" thì sẽ thành "Ừm ừm."

 

Dường như mối quan hệ của chúng tôi đã tiến triển mạnh mẽ từ trạng thái căng thẳng trước kia, và tôi cũng dần bước vào thế giới của anh, chứ không chỉ là một phần kéo lê phía sau anh nữa.

 

Thế rồi tôi lại không kìm được mà suy nghĩ vẩn vơ.

 

"Anh ấy trước giờ không chịu mở lòng với mình, có phải vì chưa kết hôn nên vẫn dè chừng mình không? Anh ấy có phải không tin tưởng mình?"

 

Tô Tô đặt cốc trà sữa xuống bàn mạnh mẽ: "Trần Nam Gia, tôi cảnh cáo cậu, cuộc sống đang êm đẹp, đừng có mà tự chuốc phiền."

 

"Tớ chỉ nghĩ vậy thôi, đâu có định tìm anh ấy mà tranh cãi." Tôi ấm ức nhai ống hút, "Với lại, cậu là bạn tớ hay bạn anh ấy đấy?"

 

"Chính vì là bạn cậu nên tôi mới phải ngăn cậu khỏi hành vi ngu ngốc. Cậu phải biết rằng đây là lần đầu tiên trong bao năm nay cậu gặp được người mình thích như vậy. Nếu cậu tự phá hỏng, thì muốn khóc cũng không còn chỗ mà khóc đâu."

 

Tôi biết Tô Tô nói đúng.

 

Sau khi chia tay với cô ấy, tôi ghé qua tiệm bánh ngọt gần đó mua một hộp bánh cuộn Thụy Sĩ, bắt xe đến bệnh viện tìm Mục Thời.

 

Kết quả là vừa nói được vài câu, một sản phụ gần ngày sinh đột ngột chuyển dạ, Mục Thời lập tức vào phòng phẫu thuật.

 

Anh bận rộn cho đến khuya, mới tháo bộ đồ vô trùng, với mùi máu còn phảng phất trên người bước ra, trong mắt vẫn còn lưu lại chút mệt mỏi sau khi tập trung cao độ.

 

Anh dừng lại cách tôi một bước, ánh đèn hành lang chiếu xuống, bao trùm anh trong một ánh sáng lạnh lẽo.

 

Mùi máu thoang thoảng trong không khí, Mục Thời cúi mắt, khẽ nhếch môi cười: "Nam Gia, thật muốn ôm em một cái, tiếc là người anh không thơm lắm."

 

Tôi chẳng để ý đến điều đó, liền lao vào ôm chặt anh, áp má lên ngực anh, khẽ gọi: "Chồng ơi."

 

Mục Thời lập tức siết chặt vòng tay quanh eo tôi.

 

Tôi khoác tay anh bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, đang định xuống bậc thang thì từ sau cột trụ lớn cạnh đó bất ngờ có người lao ra.

 

Tôi còn chưa kịp nhìn rõ, cô ta đã lao tới gần, hắt một chất lỏng về phía tôi.

 

"Nam Gia!" Mục Thời nắm chặt tay tôi, kéo mạnh tôi về phía sau.

 

Cả người tôi ngã vào lòng anh, phần lớn chất lỏng hắt xuống đất, nhưng vẫn có vài giọt bắn lên tay và cánh tay trần của tôi.

 

Một cơn đau sắc nhọn và bỏng rát ập tới, mắt tôi cay xè, nước mắt tuôn rơi không kiềm được.

 

"Đau quá…" Tôi khóc, "Mục Thời, em đau lắm…"

 

Là axit.

 

Người đã tạt axit tôi bị bảo vệ lao đến khống chế, dưới ánh đèn, cô ta ngẩng lên, khuôn mặt đầy vẻ điên cuồng:

 

"Nếu không phải vì mày chen ngang, Mục Thời sao có thể phản bội tao? Anh ấy rõ ràng thích tao đến vậy! Anh ấy từng nói cả đời này chỉ yêu một mình tao, dù có cưới thì cũng chỉ cưới tao thôi! Mày là đồ lừa đảo, đồ con giáp thứ mười ba, đồ đê tiện!"

 

Cơn đau làm mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng tôi, nhưng tôi vẫn cố phản bác lại:

 

"Buồn cười thật! Một năm trước tao đã quen anh ấy rồi, khi đó mày còn đang học cấp ba đấy. Đầu óc có vấn đề thì đi khám đi, cả ngày tưởng tượng yêu đương với chồng người ta, nghĩ chúng tao là ba mẹ mày chắc?"

 

Tôi chưa kịp nói hết câu thì Mục Thời đã bế thốc tôi lên, nhanh chóng đưa tôi vào phòng cấp cứu, để bác sĩ trực đêm xử lý vết thương cho tôi.


Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.