Thanh Xuân Lầm Lỡ - Chương 6:
Cập nhật lúc: 2024-10-29 19:41:54
23
Ta ghét Tô Nhiễm.
Thực ra hồi nhỏ, ta và Tô Nhiễm gần gũi hơn nhiều.
Lúc còn bé, ta không phải đứa vô dụng như bây giờ. Ta không thích đọc sách, chỉ mê mải những chuyện thần bí và các vụ án.
Nhưng tiếc rằng, mẫu hoàng chỉ sinh mỗi ta.
Mỗi lần ta không muốn đọc sách, mẫu hoàng lại thở dài và nói:
"Nghịch nữa là mẫu thân giết con thật đấy."
Ngay cả phụ hoàng luôn yêu thương ta cũng không thể làm gì khác. Ông chỉ có thể xoa đầu ta và nói:
"Đường Đường, đây là trách nhiệm của con."
Trách nhiệm.
Chỉ có Tô Nhiễm.
Khi đó, ta luôn mong gặp Tô Nhiễm nhất, vì hắn luôn mang đến cho ta những thứ mới mẻ mà trong cung không bao giờ có. Đôi khi là một xiên kẹo hồ lô, đôi khi là một chiếc chong chóng. Cả hoàng cung, chỉ có hắn nói với ta:
"Đường Đường không ngu ngốc.”
"Đường Đường có những điểm mạnh ở chỗ khác, làm người không phải chỉ dựa vào việc đọc sách để đánh giá."
Có một mùa đông, ta phải học thuộc một bài văn dài nhưng không thể nào nhớ nổi. Mẫu hoàng phạt ta quỳ ngoài hành lang, khi nào thuộc thì mới được vào.
Lúc đó, tuyết đang rơi rất dày, ta quỳ dưới mái hiên lạnh lẽo, vừa quỳ vừa nức nở.
Tô Nhiễm đã quỳ cùng ta.
Hắn cởi áo choàng lớn của mình khoác lên người ta, còn bản thân chỉ mặc áo mỏng, đứng thẳng lưng quỳ cùng ta trong tuyết.
Giữa màn tuyết trắng xóa, chàng thiếu niên với ánh mắt sáng ngời, đôi lông mày dịu dàng dần trở nên bạc đầu, nhưng lưng vẫn thẳng, từng từ một dạy ta:
"...Hàm răng trắng muốt, nụ cười tươi sáng; đôi mày dài cong, ánh mắt mênh mông. Sắc đẹp mê hồn, tâm hồn dịu dàng..."
"Sắc đẹp mê hồn, tâm hồn dịu dàng."
Năm ta chín tuổi, Tô Nhiễm hỏi ta có ước nguyện gì.
Ta suy nghĩ một lúc, rồi bảo hắn: "Ta chưa từng ra khỏi hoàng cung."
"Ta muốn ra ngoài cung một lần."
Ta không biết bằng cách nào, nhưng Tô Nhiễm đã nghĩ ra cách, hắn thông minh vô cùng. Hắn tìm được hai bộ đồ thái giám, rồi cùng ta bí mật leo lên chiếc xe ngựa tuần đêm để ra ngoài cung.
Nhưng không hiểu sao.
Ta không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra sau khi ra khỏi cung.
Ngày hôm đó, ta và Tô Nhiễm đã đi đâu, ta đã nhìn thấy gì, làm thế nào để quay trở về cung.
Ta hoàn toàn không có chút ký ức nào.
Một lần ta hỏi mẫu hoàng, người thường nổi nóng ấy vuốt tóc ta và nói:
"Chẳng có gì xảy ra cả, con chưa từng ra ngoài. Đường Đường chỉ là nằm mơ thôi."
Là mơ sao?
Vậy tại sao sau ngày hôm đó, Tô Nhiễm lại thay đổi tính cách?
Từ đó, Tô Nhiễm không bao giờ mang cho ta bất cứ thứ gì từ dân gian nữa, gặp ta cũng chỉ lặng lẽ cúi chào, gọi một tiếng:
"Thái nữ."
Hắn bắt đầu miệt mài học tập. Hắn vốn là thiên tài, một khi chuyên tâm vào việc học thì tiến bộ vượt bậc, mười bảy tuổi đã nổi danh khắp kinh thành, liên tiếp đứng đầu trong các kỳ thi.
Hắn không còn lén giúp ta trốn việc học nữa, mà còn thúc ép ta học hành, nghiêm khắc hơn ai hết.
Có lần ta không thuộc bài, người vốn hiền lành như hắn đã cầm lên một chiếc roi mềm.
Đôi môi từng thốt ra những lời dịu dàng, giờ từng từ từng chữ nói với ta:
"Đường Đường, đưa tay ra."
Ta ghét Tô Nhiễm.
Ta ghét hắn... không phải vì ta thực sự ghét hắn.
Mà bởi vì hắn đã dứt khoát rời xa ta, mà không bao giờ cho ta biết lý do.
24
Tô Nhiễm đã bệnh suốt hai ngày. Trong hai ngày này, hắn nằm trên giường, thỉnh thoảng gặp ác mộng.
Mỗi khi hắn mơ thấy ác mộng, đôi mày của hắn nhíu lại thật sâu, giọng nói vốn luôn trầm tĩnh cũng thoáng lộ vẻ bất an:
"Đường Đường, Đường Đường."
"Đừng đi, đừng đi đến đó, Đường Đường!"
Ta chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi hắn: "Ngoan nào, ta đang ở đây, rất an toàn."
Ta thực sự rất an toàn... nhưng ta mẹ nó có thấy bình yên chút nào đâu!
Hôm đó, sau khi Tô Nhiễm ngất xỉu, ta đã nổi điên đốt luôn cả điện. Người bên ngoài thấy khói bốc lên cuồn cuộn, sợ hãi mở cửa ngay lập tức, thái y vào mới khiêng cả ta và Tô Nhiễm ra ngoài.
Ngự y run rẩy, mồ hôi túa ra như mưa: "Nếu chậm thêm chút nữa, cánh tay của Tô đại nhân e là không cứu được rồi."
Rồi lại nhìn ta với vẻ lo lắng: "Bệ hạ, sức khỏe của ngài..."
Ta phẩy tay: "Trẫm không sao."
Đã hai ngày rồi, hai ngày ta ngày ngày đỡ hắn, cho hắn uống canh, uống nước.
Hai ngày qua, Tô Nhiễm chỉ gầy gò xanh xao hơn một chút, còn ta...
Ta ôm lấy gương, nhìn bản thân tiều tụy hốc hác trong đó, không kìm được mà than vãn: "Tô Nhiễm! Ngươi làm trẫm ra nông nỗi này!"
"Đợi ngươi tỉnh dậy, trẫm nhất định sẽ cắt lương của ngươi!"
"Vậy thì lương của thần không đủ để bệ hạ cắt đâu."
Ta giật mình quay lại, không biết từ khi nào Tô Nhiễm đã tỉnh dậy, hắn dựa vào giường, đôi mắt khẽ mở, ánh mắt bình thản pha chút ý cười nhìn ta.
Thấy ta quay lại, đôi môi còn tái nhợt của hắn khẽ nở một nụ cười mỏng:
"Nếu cần đền bù, e rằng cả phần lương của nửa đời còn lại cũng không đủ."
Đôi mắt ta bỗng trở nên nóng bừng.
Ta nghẹn ngào nói: "Ngươi có biết ta đã sợ hãi đến thế nào không."
Ta cũng không hiểu sao, càng nghĩ càng thấy tủi thân, càng tủi thân thì lại càng muốn khóc, ta khóc òa lên, như thể bao nhiêu ấm ức suốt mười mấy năm qua đều được xả ra trong một lần.
Cuối cùng, ta chỉ cảm thấy Tô Nhiễm nhẹ nhàng đỡ ta lên giường, lau nước mắt cho ta, rồi khẽ nói:
"Đừng khóc nữa, là lỗi của ta."
Hắn càng dỗ, ta lại càng khóc, không hiểu sao khóc một hồi, hắn đã kéo ta vào lòng.
Hắn nhìn ta với vẻ thích thú: "Mắt người đen kịt cả rồi, trông cứ như người trúng độc ấy."
Ta á khẩu, đấm vào ngực hắn một cái. Ta bực bội nói: "Chẳng phải đều do ngươi gây ra sao."
Đột nhiên, sắc mặt hắn trắng bệch, như thể vừa chạm vào chỗ nào đó rất đau, hắn ho hai tiếng, ta vội vàng hỏi: "Sao rồi? Ngươi đau chỗ nào à?"
"Thần thân thể khỏe mạnh, không đau chỗ nào cả."
Hắn tái nhợt, nhưng vẫn cười nhẹ hai tiếng: "Dù có đau, thì bệ hạ vừa khóc xong, cũng hết đau rồi."
Ta nhận ra hắn đang trêu chọc mình, lập tức mặt đỏ bừng, vung tay định đánh hắn, nhưng lại bị hắn dễ dàng nắm chặt.
Cằm hắn khẽ cọ vào đỉnh đầu ta, hơi thở nhẹ nhàng xoáy quanh tóc ta.
Còn tay ta, vẫn bị hắn nắm chặt.
Tư thế này quá mức thân mật, khiến ta đột nhiên mất hết khả năng ngôn ngữ. Đang định rút khỏi vòng tay hắn thì bên ngoài đột nhiên vang lên giọng vui mừng của Lý Phúc Thọ:
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ!"
Ta chưa kịp lên tiếng ngăn lại, cánh cửa đã bị mở toang.
Lý Phúc Thọ vui vẻ bước vào, đứng ở cửa lớn tiếng gọi ta: "Bệ hạ! Cả triều đình văn võ đến thăm ngài rồi!"
25
Người.
Toàn người là người.
Cả triều đình văn võ nhìn ta đang đè lên Tô Nhiễm.
Còn Tô Nhiễm, vẫn nằm trên giường.
Ta ngượng ngùng cười: "Ha ha ha, các chư khanh, ha ha ha, thật là trùng hợp, trùng hợp quá."
Văn võ bá quan nhìn nhau, dường như không biết nên nói là trùng hợp hay không trùng hợp.
"Bệ hạ..."
Giọng Cố Trọng Cảnh lạnh lùng vang lên từ đám đông:
"Bệ hạ đã mang long thai, lẽ nào vẫn không thể kiềm chế được?"
Giữa ánh sáng, hắn trong bộ quan phục đỏ rực, bước ra từ đám đông. Hắn đứng thẳng giữa ánh nắng.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt ẩn chứa những cảm xúc khó hiểu:
"Bệ hạ, giữa ban ngày ban mặt mà cùng Tô đại nhân như vậy, có nghĩ đến thể diện của bậc quân vương không?"
"Chưa thành hôn, đã sống chung với nhau, thì còn đâu là sự tôn nghiêm của hoàng thất?"
Không hiểu sao, ta cảm thấy lúc này, trong mắt hắn, có chút cô độc.
Ta mở miệng, định nói: "Trẫm không có..."
Nhưng chưa kịp nói hết câu, từ trong đám đông vang lên giọng nữ: "A Cảnh!"
Một bóng dáng áo trắng từ đám đông bước ra, nắm lấy tay Cố Trọng Cảnh, nhẹ nhàng nói:
"A Cảnh, chàng lại lỡ lời rồi."
Là Bạch Phi Nguyệt.
Nàng nắm tay Cố Trọng Cảnh, cúi người trước ta, vội vàng nói:
"Bệ hạ đừng trách, A Cảnh chỉ lo cho danh tiếng của bệ hạ, nên mới vội vàng như vậy. Mong bệ hạ đừng phạt chàng."
"A Cảnh."
Ta mở miệng, nhưng chẳng thốt nên lời.
Ta lấy lại bình tĩnh, định nói gì đó thì đột nhiên giọng Tô Nhiễm vang lên từ phía sau:
"Bạch tiểu thư, nàng sai rồi."
Hắn từ từ ngồi dậy trên giường: "Như Cố tướng quân, chưa được triệu kiến đã tự ý xông vào cung điện của bệ hạ."
"Lại còn tự tiện đồn thổi, bôi nhọ danh dự của bệ hạ, dù bệ hạ có tha thứ, cũng phải xem các quan ngôn luận có đồng ý hay không."
Hắn vẫn còn sốt cao, giọng nói có phần yếu ớt, nhưng lời lẽ vô cùng đanh thép, không chút nghi ngờ.
Mặt Cố Trọng Cảnh tái xanh: "Ngươi!"
"Ngươi chỉ là dựa vào thế lực của gia tộc trăm năm mà ngông cuồng như vậy!"
"Nhà họ Tô tuy là gia tộc trăm năm, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ dùng quyền thế để ép người."
Tô Nhiễm điềm nhiên đáp: "Ngược lại, tướng quân lại thường xuyên mang xuất thân của mình ra để nói chuyện."
"Chẳng lẽ những người xuất thân thấp kém nói chuyện thì đúng, còn những người có gia thế nói chuyện thì toàn sai trái sao?"
Cố Trọng Cảnh luôn cảm thấy mặc cảm về xuất thân của mình.
Cũng vì vậy, bao nhiêu năm nay, trước mặt hắn ta chưa bao giờ thể hiện uy quyền của thái nữ, luôn nhường nhịn để giữ thể diện cho hắn.
Cố Trọng Cảnh nhìn chằm chằm vào Tô Nhiễm, từng từ từng chữ nói: "Ta là vì lo lắng cho bệ hạ!"
Tô Nhiễm nhàn nhã nhìn hắn: "Nếu tướng quân lo lắng cho bệ hạ như vậy, thì tại sao hôm bệ hạ ngất xỉu, ngươi lại rời đi?"
Sắc mặt Cố Trọng Cảnh lập tức trắng bệch.
Tô Nhiễm một tay đỡ lấy vai ta, giọng bình thản:
"Tướng quân, nếu chỉ vì vị hôn thê của mình bị say nắng mà bỏ mặc bệ hạ."
"Thì đừng ở đây mà giả vờ tình thâm nghĩa trọng nữa."
Thảo nào, hôm đó khi ta tỉnh dậy, không thấy Cố Trọng Cảnh.
Hóa ra là vì Bạch Phi Nguyệt bị say nắng.
Chỉ vì lý do đó.
Lòng ta đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết.
"Cố tướng quân."
Ta từ trên giường đứng dậy, khoác áo choàng, nhìn hắn, chậm rãi nói:
"Hôn sự của ngươi và Bạch Phi Nguyệt."
"Trẫm, chuẩn rồi."
Sắc mặt Cố Trọng Cảnh lập tức thay đổi.
Hắn bước nhanh lên một bước, đưa tay ra như muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng khi thấy tay Tô Nhiễm đang đặt trên vai ta, hắn lại dừng lại.
"Thần không cần phải vội vàng như vậy." Hắn nghiến răng nói.
"Trẫm đã quyết định rồi."
Ta phẩy tay, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Tuyên chỉ của trẫm, Cố tướng quân và nữ nhi thượng thư Bạch Phi Nguyệt, tình thâm ý trọng, đôi lứa xứng đôi."
"Chuẩn bị hôn lễ vào rằm tháng tám."