Thế Nữ Đoạt Quyền - Chương 7:
Cập nhật lúc: 2024-11-21 13:25:01
Ta nhíu mày ghét bỏ, rút kiếm cắt đứt cổ họng hắn.
Tiếng cười của hắn đột ngột im bặt.
Đôi mắt mở to đầy đau khổ của hắn nhìn chằm chằm, không cam lòng nhắm lại, giống như ánh mắt của ta và phụ thân kiếp trước.
Ta ném thanh kiếm, bước ra khỏi ngục tối.
Bên ngoài, Cố Cảnh Dung cao lớn, thanh nhã đang đứng chờ.
Nghe tiếng bước chân của ta, hắn chậm rãi quay người lại.
"Cố Diễm đâu?"
Hắn khẽ hỏi.
Ta đáp thẳng:
"Chết rồi."
Cố Diễm vốn là kẻ phản nghịch, đáng lẽ phải bị xử theo quốc pháp.
Nhưng mối hận của ta, cuối cùng vẫn muốn tự tay kết liễu hắn.
Ta nghĩ Cố Cảnh Dung sẽ nhíu mày bất mãn.
Nhưng không ngờ, hắn chỉ bước tới, nhẹ nhàng lau vết máu còn vương trên mặt ta.
"Đi thôi, hồi cung."
27 (dịch bởi Page Cá Muối, Vui long k reup)
Cố Cảnh Dung tại vị được nửa năm, ta cuối cùng cũng được chẩn đoán có thai, đã hơn ba tháng.
Khi đó, thân thể hắn đã bị quốc sự đè nặng đến kiệt quệ, sắc mặt càng thêm yếu nhược, tái nhợt.
"Hoàng hậu, nàng nói xem, đứa bé này là hoàng tử hay công chúa?"
Nghe tin vui, hắn vô cùng phấn khởi, tinh thần hôm nay cũng tốt hơn một chút.
Ta nhẹ nhàng bón thuốc cho hắn, đáp:
"Là Thái tử."
Hắn thoáng khựng lại, không nói thêm gì.
Ta cũng chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Người trước mắt, dù bệnh tật bủa vây, vẫn giữ nguyên vẻ ôn hòa như ngày đầu gặp gỡ.
Nhưng ngày đó, ta gặp Thái tử Cố Cảnh Dung.
Còn bây giờ, là Hoàng đế Cố Cảnh Dung.
Sau khi ta rời đi, Cố Cảnh Dung triệu kiến Huệ quý phi.
Đó là cháu gái của Thẩm lão tướng quân, cũng là biểu muội của hắn.
Chỉ một tháng sau khi ta được phong làm Hoàng hậu, nàng ấy đã tiến cung.
Ngoài nàng, còn có nhiều tiểu thư con nhà quan khác được chọn vào hậu cung.
Cố Cảnh Dung chống đỡ thân thể ốm yếu của mình thêm nửa năm, cuối cùng cũng đến ngày tắt thở.
Người tiễn hắn đi đoạn cuối là Huệ quý phi.
Khi ấy, ta ở Phượng Tê cung, trải qua cơn đau sinh tử, hạ sinh hoàng tử.
Tiếng khóc chào đời của đứa trẻ và tiếng chuông báo tang Hoàng đế gần như vang lên cùng lúc.
"Hoàng thượng… băng hà rồi!"
Ta mở mắt, có lẽ chỉ khi đó mới cảm nhận rõ ràng cơn đau khi sinh nở, một giọt nước mắt lăn dài xuống khóe mắt.
28
Cố Cảnh Dung để lại di chiếu.
Di chiếu nằm trong tay Huệ quý phi.
Nhưng chưa kịp để nàng ấy công bố trước bá quan, người của ta đã áp giải nàng tới Phượng Tê cung.
"Hoàng hậu, Hoàng thượng vừa băng hà, người định làm phản sao?"
Giọng nàng ấy khản đặc vì khóc, ngắt quãng mà phẫn nộ.
Ta nằm trên giường phượng, qua màn lụa nhìn nàng, vẻ mặt không lộ chút cảm xúc.
Chỉ khẽ nâng cằm, thị nữ liền tiến lên lục soát người nàng ta, lấy ra hai bản di chiếu, dâng lên trước mặt ta.
"Hoàng hậu, người dám coi thường hoàng uy, người không được, người không thể mở ra!"
Bỏ ngoài tai tiếng gào thét của Huệ quý phi, ta chậm rãi mở từng bản di chiếu.
Ta nghĩ, có lẽ đây là lần duy nhất trong đời Cố Cảnh Dung tính toán với ta.
Một bản, lập nhi tử của ta làm Thái tử, nhưng lại phế bỏ ta khỏi vị trí Hoàng hậu, phong Huệ quý phi làm Hoàng hậu mới.
Một bản khác, ghi nhận công lao sinh hạ trưởng công chúa, phong ta làm Chiêu Minh Thái hậu, cho phép ta chọn một người trong hoàng thất làm con nuôi và lập làm Thái tử.
Ta đọc từng chữ trên cả hai bản di chiếu, rồi lặng lẽ ngồi đó không động đậy.
Cho đến khi một làn gió lạnh thổi qua, ta mới kéo chăn đắp kín hơn.
"Đốt đi."
Ta nhàn nhạt nói.
Thị nữ tuân lệnh, ném cả hai bản di chiếu vào lò than bên cạnh.
Huệ quý phi mở to mắt, đỏ hoe giận dữ, mắng ta là kẻ lòng lang dạ sói, nhất định không chết tử tế.
Ta làm như không nghe, chỉ nhàn nhạt quăng ra một bản di chiếu khác.
Bình thản nói:
"Nghe nói Thẩm lão tướng quân tuổi già sức yếu, dạo gần đây còn đột ngột mất tích, đến giờ Thẩm gia vẫn chưa tìm thấy.
"Huệ quý phi, có cần bổn cung giúp ngươi tìm người không?"
Ánh mắt nàng ta trợn lớn, rồi từ từ khuỵu xuống, thân mình mềm nhũn.
29 (dịch bởi Page Cá Muối, Vui long k reup)
Sau khi tiên đế băng hà, ta được phong làm Chiêu Minh Thái hậu.
Đứa con vừa chào đời của ta được lập làm tân quân, nhận sự triều bái của bá quan.
Vì tân quân còn quá nhỏ, quyền nhiếp chính tạm thời nằm trong tay ta.
...
Ta giải tán hậu cung của tiên đế.
Những ai nguyện ý ở lại trong cung có thể tiếp tục hưởng phú quý và an ổn đến hết đời.
Người muốn xuất cung cũng có thể thu xếp hành lý, tự do rời đi.
Huệ quý phi chọn cách rời đi.
Ngày các nàng xuất cung, ta đứng trên tường thành tiễn biệt.
Huệ quý phi, giờ đã là Thẩm tiểu thư, khi nhìn thấy gia đình đang chờ bên ngoài cung, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
"Gia gia!"
Nàng lao vào vòng tay một lão nhân, vừa khóc vừa cười.
Cha mẹ nàng nhìn nàng với ánh mắt đầy ý cười, không biết đã nói gì mà sắc mặt nàng chợt thay đổi, bất ngờ quay đầu lại nhìn ta trên tường thành.
Sau đó, nàng thở hổn hển chạy lên tường thành.
"Ninh... Thái hậu, ngươi rõ ràng không hề bắt cóc gia gia của ta, vì sao lại cố ý nói những lời khiến ta hiểu lầm?"
Ta nghiêng đầu nhìn nàng, bình thản đáp:
"Ai gia chưa từng nói đã bắt Thẩm lão tướng quân."
Thẩm lão tướng quân là trụ cột quốc gia, tận tụy cả đời vì nước. Một người như ông, ta chỉ có thể kính yêu và tôn trọng.
Chỉ là, ông đã lớn tuổi, đầu óc có phần lẫn lộn, nên bị lạc.
Người của ta không bắt ông, chỉ âm thầm theo sau bảo vệ và xóa đi các dấu vết mà Thẩm gia để lại khi tìm kiếm.
Đến khi di chiếu được công bố, họ lặng lẽ dẫn người Thẩm gia đến.
Thẩm tiểu thư á khẩu, đôi mắt hạnh hạnh trợn to, vừa giận vừa tức.
Một lúc sau, như đang đấu tranh rất lâu, nàng miễn cưỡng lên tiếng:
"Ta vốn không muốn đưa thứ này cho ngươi. Ngươi tâm địa ác độc, dám đùa giỡn hoàng quyền, không xứng nhận được tình cảm của biểu huynh của ta!
"Nhưng, đây thực sự là thứ hắn để lại cho ngươi. Ta chỉ đang hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn mà thôi."
Nàng để lại một phong thư, không quay đầu mà rời đi.
Sau đó, ta cất phong thư vào một hộp gấm, khóa lại và giấu dưới đáy rương.
Cung nữ thân cận không hiểu, hỏi:
"Thái hậu, người không định xem sao?"
Ta lắc đầu:
"Không xem."
Ta không biết Cố Cảnh Dung để lại lời gì cho ta, hoặc có lẽ trong lòng đã đoán ra được.
Nhưng rốt cuộc, chính hắn đã phá vỡ lời thề đồng minh ban đầu giữa chúng ta.
...
Những năm sau, ta cai trị Cố quốc rất tốt.
Ta và ca ca, người đã trở thành tân quân của Ninh quốc, ký kết hiệp ước hòa bình giữa hai nước, vĩnh viễn không xâm phạm lẫn nhau.
(Hết)