Thiên Duyên Khó Dứt - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-10-24 11:04:11

8

 

Sở Dịch cũng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của ta đối với y.

 

Bắt đầu lo lắng không quen, nên y làm gì cũng muốn đưa ta theo bên cạnh.

 

Khi nói chuyện còn cố ý chọc tức ta, mãi đến khi ta giống như trước đây, bắt đầu đấu khẩu với y, y mới lén thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng chẳng bao lâu, Sở Dịch lại vì Tô Vân Vinh bị trúng độc hôn mê mà một mình xông vào Cực Bắc chi vực, đơn độc thách đấu với hung thú Cùng Kỳ.

 

Chỉ để lấy Bích Vân Chi Hoa giải độc cho Tô Vân Vinh.

 

Y cố gắng đến hơi thở cuối cùng để mang Bích Vân Hoa đến đặt bên cửa sổ của Tô Vân Vinh, sau đó ngã quỵ xuống đất.

 

Chính đạo tu sĩ không bỏ lỡ cơ hội này, lập tức bố trí trận pháp để tiêu diệt y.

 

Trong giây phút nguy cấp, ta dẫn tám ngàn ma chúng tấn công Cửu Lam môn, đưa Sở Dịch về.

 

Cứ thế, dưới sự chứng kiến của toàn bộ giới tu chân, ta đã tấn công sư môn của mình, chấm dứt hoàn toàn khả năng trở về chính đạo.

 

Khi đại quân rút lui, người đồng môn từng lén đưa ta trở về Ma Cung đã bước ra.

 

Y chỉ nói với ta một câu: "Tình đến cực độ ắt sẽ gây tổn thương."

 

Lần cuối chúng ta chia tay, trong lòng y, ta vẫn là một hình tượng cao quý rực rỡ, nhưng giờ đây ta chỉ cảm thấy tất cả những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình đều đã bị nhìn thấu.

 

Ta bỏ chạy về trong dáng vẻ thảm hại, khi tỉnh lại, Sở Dịch chỉ hỏi về tình trạng của Tô Vân Vinh.

 

Y chẳng hề quan tâm mình được đưa về bằng cách nào, cũng không để ý ta đã trải qua những gì để cứu y.

 

Y mặc nhiên cho rằng có ta ở bên cạnh, y không bao giờ cần lo lắng quá nhiều, bao gồm cả việc lo lắng cho ta.

 

"Không, ngươi phải học cách quan tâm đến đại cục, thay vì chỉ lao đầu vào mà tiến tới." 

 

Ta nói, đặt phần Bích Vân Hoa còn lại lên gối của y.

 

"Ta sẽ không dọn dẹp hậu quả cho ngươi nữa đâu, Sở Dịch, ngươi phải học cách tự mình trưởng thành."

 

Lần này, ta đã thu hồi lại ảo tưởng của mình dành cho y.

 

Y chỉ là một thiếu niên không bao giờ trưởng thành, dù thân thế lận đận, trải qua nhiều sóng gió, nhưng vẫn luôn ngây thơ và đơn thuần.

 

Đáng tiếc, y dành sự ngây thơ cho Tô Vân Vinh, còn lại sự trẻ con cho ta.

 

9

 

Cứ như thế, Sở Dịch tận dụng hết những cơ hội ta đã dành cho y.

 

Ban đầu, y lo sợ ta sẽ rời đi, nên sau mỗi lần vì Tô Vân Vinh mà làm ta tổn thương, y lại tìm cách bù đắp.

 

Về sau, y nhận ra ta cũng chỉ lạnh lùng hoặc trả lại vài món đồ mà y tặng, lòng y dần bớt căng thẳng, y luôn nghĩ rằng chỉ cần giải quyết xong chuyện của Tô Vân Vinh, ta và y sẽ lại như trước.

 

Ba năm nữa trôi qua, giờ đây Sở Dịch chỉ còn hai cơ hội.

 

Nhưng ta nghĩ, ta đã biết trước kết quả rồi.

 

Ta luôn tự hỏi, giữa ta và Sở Dịch, ai là người không thể rời bỏ ai hơn.

 

Ta luôn cho rằng đó là ta.

 

Dù sao thì ta cũng là một kẻ lưu lạc đến thế giới khác, chẳng có gì để bấu víu, chỉ biết ôm chặt lấy chân của nam thứ.

 

Nhưng sau này, mọi người xung quanh lại nói rằng chính Sở Dịch mới là người phụ thuộc vào ta.

 

Như lúc này, khi ta đang thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi Ma Cung, đám thuộc hạ trung thành với Sở Dịch đã xông vào tẩm điện của ta.

 

Nữ tướng quân ma tộc mặc áo đỏ rực rỡ, tên gọi Sơ Ly.

 

Nàng từng có thời gian ngắn ngủi thầm yêu Sở Dịch, nhưng sau đó lại từ bỏ.

 

Nàng từng thẳng thắn nói với ta rằng, Sở Dịch không phải là một người đáng để yêu:

 

"Hắn đã là ma tộc, nhưng trong lòng lại chứa đựng đệ tử chính truyền của chính đạo, trong chuyện tình cảm mù mờ như vậy, không phải kẻ đáng để trao tình yêu."

 

Sở Dịch xứng đáng để nàng theo chân, nhưng không xứng đáng để nàng theo đuổi, nói xong nàng liếc nhìn ta với vẻ đồng cảm.

 

Nàng nói: "Ngươi đúng là ngốc, rõ ràng là tu sĩ chính đạo, không chịu nhập ma, nhưng lại ngày ngày ở chung với ma tộc. 

 

Cẩn thận đấy, sau này ngươi với Sở Dịch cắt đứt thì chẳng còn chỗ nào để về đâu."

 

Sơ Ly nhìn thấu mọi chuyện, và quả nhiên lời nàng nói đã ứng nghiệm.

 

Lúc này, nàng khoanh tay tựa vào cửa điện, nhướng mày nhìn ta:

 

"Ta khuyên ngươi từ bỏ ý định này đi."

 

"Gì cơ?" Ta dừng tay, nhìn về phía nàng.

 

"Đám chính đạo kia hiện giờ không tìm được Tô Vân Vinh, đều nghĩ nàng ta bị ma tộc hại. 

 

Giờ đây ai nấy đều giận dữ, nếu ngươi dám lộ diện, chưa đến ba canh giờ là sẽ bị người ta bắt trói lại rồi đem ra đánh đòn hả giận."

 

"Vậy nên, ta cần ngươi giúp đỡ." 

 

Ta bình tĩnh nhìn Sơ Ly, đến giờ nàng mới nhận ra ta đã gài bẫy nàng.

 

"Ngươi muốn làm gì?" 

 

Sơ Ly nghiêm túc hẳn lên, hạ tay xuống, ánh mắt trở nên thận trọng:

 

"Ta sẽ không dại dột mà đắc tội với Sở Dịch đâu."

 

Lời nàng nói là vậy, nhưng ánh mắt hào hứng của nàng đã bán đứng nàng.

 

Dù sao, từ khi Tô Vân Vinh xuất hiện và kéo tâm hồn của Sở Dịch đi mất, Sơ Ly đã trở thành kẻ trong Ma Vực muốn tìm rắc rối với Sở Dịch nhất.

 

"Giúp ta." 

 

Ta chỉ có thể nhẹ nhàng cầu xin nàng:

 

"Hãy đưa ta đến Cực Đông chi địa."

 

"Ta có lợi gì?"

 

Nhìn vẻ mặt hả hê của nàng, ta mỉm cười yếu ớt. 

 

Rồi ta khẽ vận dụng linh lực, một tấm ngọc bài xuất hiện trong tay ta:

 

"Ngọc Linh Ẩn thuộc về ngươi."

 

Ngọc Linh Ẩn là bảo vật hiếm có trên đời, có thể giúp người ta tẩy tủy, không tổn hại căn cơ mà hóa giải toàn bộ linh lực ban đầu.

 

Sau đó, người sở hữu có thể chọn lại một lần nữa, hoặc trở thành ma, hoặc tiếp tục tu luyện tiên đạo.

 

Khi Sở Dịch lần đầu phát hiện mình mang huyết mạch ma tộc, y đã phải trả một cái giá lớn để có được miếng ngọc này, nhưng tiếc là chưa kịp sử dụng thì thân phận y đã bị công khai.

 

Sau đó là một chuỗi sự kiện đầy đau khổ và phản bội.

 

Sở Dịch trở thành kẻ bị người trong chính đạo ức hiếp, y không còn ý định quay trở lại, chỉ giữ lại miếng ngọc này.

 

Vì nó quá quý giá, Sở Dịch đã chọn nó làm vật kết giao giữa ta và y.

 

Ngày đó ta đi theo Sở Dịch, thực sự phải trải qua sóng gió ngày ngày, vì vậy ta đã cầu xin y một lời hứa bảo vệ. 

 

Chỉ cần miếng ngọc này còn trong tay ta, Sở Dịch sẽ bảo vệ ta, không bao giờ rời xa ta.

 

Dĩ nhiên, đây cũng là cơ hội thứ hai mà Sở Dịch dành cho ta.

 

Vì khi đó y không tin ai cả, luôn nghĩ rằng ta sẽ rời bỏ y.

 

Vậy nên, chỉ cần ta giữ Ngọc Linh Ẩn một ngày, quan hệ của chúng ta sẽ duy trì thêm một ngày.

 

Nếu ta và y đường ai nấy đi, ta cũng có thể dùng Ngọc Linh Ẩn để tẩy hết ma khí và rời khỏi.

 

Lúc đó, ta bị sự dịu dàng của Sở Dịch cảm động sâu sắc, vô cùng trân quý miếng ngọc này, dùng chút linh lực vụng về của mình mà suốt đêm luyện hóa nó, giấu vào trong tim.

 

Trừ khi ta tự nguyện đưa ra, nếu người ngoài muốn chiếm đoạt Ngọc Linh Ẩn, chỉ có thể giết ta rồi mổ tim mới lấy được, và trước khi họ kịp làm điều đó, họ sẽ phải đối mặt với Sở Dịch, người đã kết giao cùng ta.

 

Giờ đây, ta tiện tay ném nó đi, ngọc bài rơi gọn vào tay Sơ Ly.

 

Theo đó, một luồng ánh sáng thoát ra khỏi cơ thể ta.

 

Khế ước giữa ta và Sở Dịch đã mất hiệu lực.

 

"Mau đi thôi, chút nữa tên não tình kia sẽ lao tới đây." 

 

Sơ Ly nhận được lợi ích, lập tức hành động, kéo ta rời đi ngay.

 

"Hắn sẽ không đến." 

 

Ta nhìn lên bầu trời đen kịt của Ma Vực lần cuối, buông bỏ chút vương vấn cuối cùng trong lòng:

 

"Tô Vân Vinh đã tỉnh, hắn sẽ không đến đâu."

 

10

 

Khi ta và Sở Dịch cùng phiêu bạt khắp nơi, đúng nghĩa là phiêu bạt, chúng ta đã trốn chạy đến tận cùng trời đất nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc đến Cực Đông chi địa.

 

Lý do rất đơn giản, Cực Đông chi địa là nơi huyền bí bậc nhất trên lục địa này.

 

Những ai đi cùng nhau thì không thể trở về cùng nhau, còn nếu đi một mình thì chắc chắn không có đường về.

 

Sơ Ly chỉ đưa ta đến ngoài kết giới của Cực Đông chi địa, sâu vào trong hơn thì nàng cũng không muốn đi.

 

"Ta đang sống rất tốt, không dại gì đến cái chốn quỷ quái này mà tìm chết."

 

Sơ Ly nói, rồi quay người định rời đi, trước khi đi hẳn, nàng quay đầu lại:

 

"Tạ Minh Linh, ngươi đừng có mà chết như thế đấy."

 

Ta chỉ cười, không trả lời.

 

Trước đây, ta thích đấu khẩu với Sở Dịch, cũng hay chơi đùa với Sơ Ly.

 

Chúng ta từ chỗ đối đầu như tình địch đến chỗ hiểu nhau qua những lần cãi vã.

 

Nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thể trở thành tri kỷ.

 

Nàng là tướng quân của Ma Vực, còn ta chỉ là một nữ nhân không danh phận bên cạnh Tôn chủ của nàng.

 

Càng lên cao, nàng càng e ngại ta.

 

Sở Dịch không phải một Tôn chủ đủ tầm, y chưa bao giờ gắn kết tương lai của Ma Vực với bản thân mình.

 

Người gánh vác tất cả, là Sơ Ly.

 

Có lẽ nàng có chút thất vọng, lặng lẽ quay người bỏ đi.

 

Ta cũng quay lại, nhìn về phía hòn đảo chết chóc đầy tăm tối.

 

Trên bầu trời Cực Đông chi địa, có vô số hố đen lớn nhỏ khác nhau.

 

Chúng trôi nổi không có quy luật theo dòng khí trong các mạch gió.

 

Mỗi lần chỉ có thể cho một người đi qua, và cho dù hai người cùng vào sát nhau, sau khi tiến vào, họ cũng sẽ lập tức lạc nhau.

 

Lời đồn đã lưu truyền trên lục địa này hàng ngàn năm, rằng những hố đen tại Cực Đông chi địa này là cổng kết nối với ba ngàn thế giới khác nhau.

 

Các lối vào bên trong luôn thay đổi, một khi đã bước vào, không bao giờ tìm được đường về.

 

Dù sao thì ta vốn không phải người của thế giới này, và thế giới này giờ đây cũng không còn chỗ cho ta nữa.

 

Thế thì chi bằng đánh cược một phen, biết đâu, ta có thể trở về nhà?

 

Chịu đựng thời tiết khắc nghiệt, ta đứng chờ ngoài kết giới suốt ba ngày.

 

Ba ngày sau, có người đuổi theo tới, là Tô Vân Vinh.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.