Thiên Duyên Khó Dứt - Chương 8:

Cập nhật lúc: 2024-10-24 11:07:02

21

 

Khi ta đứng ở Cực Đông chi địa, rồi nhảy vào vực sâu đen ngòm, những hình ảnh trong quá khứ cứ hiện ra trước mắt.

 

Cuối cùng, tất cả biến thành hư vô, như hoa trong gương, trăng dưới nước.

 

Khi ta tỉnh lại, ta đang nằm úp mặt trên bàn học ở nhà, bên cạnh chiếc đồng hồ báo thức đang kêu liên hồi.

 

Giọng mẹ vang lên từ ngoài cửa, ta ngồi dậy, đầu óc còn mơ hồ.

 

Ta nhìn thấy cuốn tiểu thuyết nằm dưới cánh tay, mở ra đúng phần kết thúc.

 

Nam và nữ chính đã đạt đến viên mãn, sống hạnh phúc bên nhau.

 

Còn nam phụ sống một mình trong Ma Vực mênh mông cô độc, mãi mãi ngắm nhìn mặt trăng.

 

Trang cuối của cuốn sách đã bị xé mất, chỗ trống còn lại chỉ là một vết rách không đều.

 

Thì ra tất cả không chỉ là một giấc mộng.

 

Ta mỉm cười, dọn dẹp bàn học, rồi gấp cuốn sách lại, khóa nó vào nơi sâu nhất trong ngăn tủ.

 

Khi ta mặc đồng phục, buộc tóc cao và mở cửa phòng, mẹ đã giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.

 

Ta nhìn mẹ, nở một nụ cười thật tươi, rồi lao vào ôm chầm lấy bà:

 

"Mẹ! Buổi sáng tốt lành!"

 

Còn câu chuyện từng khiến ta khóc cả đêm, chàng thiếu niên mà ta từng dành hết lòng yêu thương, và mười năm giấc mộng kia, cuối cùng đã bị bỏ lại ở một đầu khác của cuộc đời.

 

Chỉ sau khi vực sâu hoàn toàn biến mất, một trang sách bị xé xấu xí đã từ từ rơi xuống.

 

Trang giấy ấy rơi vào tay của Ma Tôn áo đỏ.

 

Trên trang giấy còn có những vết nhăn nhúm sau khi bị nước mắt làm ướt, bên cạnh đó là vài dòng chữ giản thể, được viết bằng bút đen với nét rất mạnh:

 

"Về sau, có một người tên là Tạ Minh Linh đến bên cạnh Sở Dịch, cùng y đắp người tuyết, ngắm trăng... Cuối cùng, Sở Dịch cũng tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình!"

 

Những dòng chữ ngây ngô mà chân thành ấy, viết nên tình yêu chân thật của một cô gái.

 

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.