THIÊN KIM THẬT,THIÊN KIM GIẢ - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-11-05 15:03:05
Tống Hiểu Quân cười nhạt:
"Đương nhiên là được rồi!"
【Wow! Đúng là Ngụy Yến luôn! Vậy mà ai đó còn dám tưởng Tống Vy là con gái của tỷ phú nữa cơ! Nếu giỏi thì khoe được Ngụy Yến ra đi!】
【Đúng rồi, ai mà chẳng biết Ngụy Yến đính hôn với thiên kim nhà tỷ phú rồi? Nhà người ta bảo vệ kín kẽ thế thôi, chứ làm gì có ảnh rò rỉ ra ngoài.】
【Buồn cười chết mất, Tống Vy đang diễn trò "thiên kim thật giả" đó hả? Tiểu tam giờ không muốn làm nữa mà muốn làm con nuôi à?】
【Thật không biết xấu hổ, nhanh biến khỏi chương trình giùm đi, không ai muốn thấy mặt cô ta đâu!】
Tôi đứng lặng nhìn màn diễn đầy tinh vi và mưu tính của họ, nét lạnh lùng trên gương mặt không chút lay động.
Ngụy Yến mà bọn họ đang hân hoan nhắc đến, vị "hôn phu trong mơ" của Tống Hiểu Quân, chẳng phải ai xa lạ — mà chính là người đã đính hôn với tôi.
Nếu Ngụy Yến không đang cùng bố mẹ tôi du lịch nước ngoài, có khi tôi cũng phải băn khoăn liệu mình có bị "đoạt hôn" lúc nào mà không biết hay không nữa.
Thấy tôi giữ im lặng, Tống Hiểu Quân và đám bạn thân của cô ta dường như càng khó chịu. Hứa Linh Linh, không bỏ qua cơ hội, hừ lạnh, nở nụ cười đắc ý:
“Tôi nói này, có người cũng đừng cay cú quá. Đúng người đúng việc thôi, tốt nhất giữ kỹ mấy cái tâm tư trong lòng đi. Ngụy Yến không phải người mà ai đó có thể mơ tưởng đến đâu.”
Tôi khẽ nhếch môi cười, ánh mắt đầy vẻ thách thức, nhưng vẫn không đáp lại.
Không khí bỗng chùng xuống, căng thẳng và ngột ngạt.
Quản lý của tôi đứng ngoài trường quay, liên tục nháy mắt ra hiệu, nhưng tôi giả vờ không nhìn thấy. Trong khi đó, đạo diễn nở nụ cười gượng gạo, cố gắng pha trò để làm dịu tình hình. Ông ta quay sang Tống Hiểu Quân, giọng nói đầy vẻ hào hứng:
“À, này Hiểu Quân, nghe nói trước đây Ngụy tổng còn tặng em một căn biệt thự làm quà ra mắt nữa. Thật muốn được đến xem qua quá.”
Tống Hiểu Quân không bỏ qua cơ hội để phô trương, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng vào máy quay.
“Nếu mọi người có hứng thú, vậy mai chúng ta đến đó nhé! Làm địa điểm quay cho chương trình cũng được mà.”
Đạo diễn reo lên đầy phấn khích, như thể vừa phát hiện ra một kho báu:
“Ôi, thật sao! Thế thì tuyệt quá rồi!”
Hứa Linh Linh nhảy cẫng lên, tay không ngừng lắc lấy lắc để tay của Tống Hiểu Quân, vẻ mặt phấn khích ra chiều ngưỡng mộ hết mức.
“Trời ơi, Hiểu Quân, cậu tốt quá đi! Tụi mình sắp được đến chơi biệt thự của cậu rồi!”
5
Tôi không nhịn được mà bật cười mỉa.
"Tống Hiểu Quân, đột nhập vào nhà người khác là phạm pháp đấy."
Mọi người sững sờ, Tống Hiểu Quân không vui quay sang tôi:
"Tống Vy, tôi về nhà mình, thế nào mà thành phạm pháp được chứ?"
Hứa Linh Linh cười lạnh:
"Hừ, Tống Vy, cô tưởng đó là biệt thự của mình chắc? Não có bệnh thì mau đi khám đi, đừng ở đây mất mặt nữa!"
"Đúng đấy…"
"Hiểu Quân đừng giận mà, Tống Vy chỉ đang ghen tức thôi. Cô ta cũng phải tự biết thân biết phận, chỉ là tiểu tam thì làm sao so được với cậu."
【Hừ, Tống Vy bị làm sao vậy? Đòi đột nhập nhà người ta? Công chúa về nhà mình còn phải xin phép cô ta chắc?】
【Lúc đầu tôi còn tưởng Hứa Linh Linh là kẻ bợ đỡ, nhưng nói câu này thì đúng thật. Mau đưa Tống Vy vào viện tâm thần giùm đi, đừng có ở đây làm màu nữa.】
【Thật không chịu nổi Tống Vy nữa rồi, có bản không-Tống Vy không? Đúng là bó tay! Ông bố của Tống Hiểu Quân cũng chẳng chọn kỹ gì cả, đi nuôi cái cô chập mạch này.】
…
Tôi chỉ cười nhạt.
Được thôi, cứ đi đi.
Tôi đây cũng muốn xem thử, Tống Hiểu Quân kia định bằng cách nào mở cửa biệt thự của chính tôi mà cô ta cứ huyên thuyên như thể đó là nhà mình.
Sau khi buổi livestream kết thúc, tôi về khách sạn, cầm lấy điện thoại và bấm số gọi cho Ngụy Yến. Gọi đến lần thứ ba anh ấy mới chịu nhấc máy, giọng hơi khàn vì vừa tỉnh giấc, nhưng không giấu được chút vui sướng:
"Sao tự nhiên gọi cho anh thế? Nhớ anh rồi à?”
Nghe giọng điệu ngái ngủ xen lẫn chút hài hước, tôi cũng bật cười, nhưng cảm giác có phần bất đắc dĩ.
"Ngụy Yến, anh có biết ai tên là Tống Hiểu Quân không?”
Anh ấy im lặng giây lát, rồi hỏi lại với vẻ hoang mang:
“Ai cơ?”
Tôi phì cười, đáp ngắn gọn:
“Thôi, biết thế là được rồi. Anh ngủ tiếp đi nhé.”
Nói rồi tôi cúp máy, không cho anh cơ hội hỏi thêm.
Một lúc sau, Ngụy Yến nhắn lại một biểu cảm con chó con mặt mếu như thể đang hờn dỗi, còn thêm câu "Bị bỏ rơi đêm khuya, buồn ghê" khiến tôi bật cười.
Dù không đáp lại, tôi cũng biết rõ tính anh.
Một người dính lấy tôi như cái bóng, thời gian nào đâu để gặp ai tên Tống Hiểu Quân, Giang Hiểu Quân hay bất cứ "Hiểu Quân" nào khác.
Tuy nhiên, nhớ lại thái độ đầy tự tin và lời lẽ chắc chắn của Tống Hiểu Quân hôm qua, tôi không khỏi thắc mắc.
Liệu cô ta thực sự tin rằng có thể vào được biệt thự của tôi không, hay đây chỉ là một vở diễn dài tập tự biên tự diễn?
…
Hôm sau, tôi mang theo chút thắc mắc mà theo chương trình đến khu biệt thự ngoại thành Bắc Kinh. Hôm nay vẫn phát livestream, dọc đường mọi người lại thi nhau bợ đỡ Tống Hiểu Quân, không quên kéo tôi xuống dìm vài câu. Tôi không đáp lại thì họ càng được thể lấn tới.
Trên phần bình luận, cư dân mạng cũng chẳng khác gì, họ lại liên tục nhắm vào tôi mà xỉa xói.
【Cạn lời, sao lại có Tống Vy ở đây chứ? Đã không biết xấu hổ rồi còn nhảy nhót ra ngoài thế này!】
【Tối qua chắc hầu hạ ông lớn tốt lắm nhỉ~ Nhìn cô ta kìa, mặt mày lờ đờ thiếu ngủ, chắc tối qua bị hành đến sáng!】
【Mẹ ruột của Tống Vy xem cảnh này chắc phải hối hận khi sinh ra loại con như cô ta nhỉ, mà cũng có thể nào là “mẹ nào con nấy”, gia đình toàn dân buôn hương bán phấn cũng nên!】
Những ngón tay tôi siết lại, cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ, quay sang nhân viên chương trình đang đứng bên cạnh. Giọng tôi giữ vẻ bình tĩnh nhưng không giấu được nét lạnh lùng:
“Mấy loại bình luận chửi bới thế này, chương trình các anh không quản lý gì sao?”
Anh ta liếc nhìn tôi, khoé môi nhếch lên vẻ khinh miệt: “Bản thân làm thì đừng chối, chẳng cho người ta nói à? Hừ!”
Tôi hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh đến độ từng đốt ngón tay trắng bệch.
Được, tôi sẽ nhớ kỹ từng ánh mắt khinh thường, từng lời sỉ nhục này.
Mong rằng một ngày nào đó, họ cũng sẽ nhớ rõ những gì họ đã nói, những gì họ đã làm, và sẵn sàng chịu trách nhiệm khi bộ mặt của họ lộ ra.
6
Cuối cùng, Tống Hiểu Quân thật sự dẫn cả đoàn tới biệt thự mà Ngụy Yến tặng tôi.
Cô ta đứng trước biệt thự, đôi mắt lấp lánh niềm tự hào. Cô ta cười duyên dáng, xoay người nhìn đạo diễn:
“Anh đạo diễn ơi, mọi người cứ tham quan bên ngoài trước nhé. Em sẽ gọi quản gia mang chìa khóa đến.”
Đạo diễn cười rạng rỡ:
“Ồ được được, vốn dĩ cũng là quyết định bất ngờ thôi, thật sự phiền phức quá cho cô Tống rồi!”
“Thật sự phải cảm ơn cô Tống đã cho chúng tôi cơ hội độc quyền này, được quay biệt thự mà Ngụy tổng đã tặng cho cô ấy!”
Các thành viên trong đoàn làm phim, nhất là đội quay, đều tranh thủ lia máy từ mọi góc độ, ghi lại hình ảnh hoành tráng của biệt thự. Mỗi người đều hối hả, xen lẫn hào hứng, như thể đây là khung cảnh đẹp nhất mà họ từng quay. Một số thành viên tranh nhau khen ngợi Tống Hiểu Quân, giọng điệu cứ nhấn mạnh vào từ "may mắn" và "đẳng cấp."
Trên màn hình livestream, những dòng bình luận cuộn qua không ngớt:
【Wow! Biệt thự to thật sự luôn! Còn to hơn cả trong mấy bộ phim về các công chúa nữa!】
【Trời ơi, ngưỡng mộ Tống Hiểu Quân quá, nghe nói chỉ vì cô ấy giận dỗi mà Ngụy Yến đã tặng biệt thự để dỗ dành!】
【Nói chữ “ngưỡng mộ” nhiều quá thành ra cạn lời luôn rồi! Nói đi, phải hướng về đâu mà lạy để đầu thai thành người chiến thắng trong cuộc đời đây!】
【Trông Tống Vy đứng cạnh im lặng vậy, chắc đang tính làm cách nào chiếm luôn cái biệt thự đấy nhỉ!】
Tôi: “…?”
Bị gì không trời?