Thục Nhân - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-11-18 12:45:31
1
Ta chết vào một ngày tuyết rơi.
Lẽ ra có thể kéo dài đến mùa xuân năm sau, nhưng Chu Hành đã không thể đợi thêm.
Lưỡi dao từng chút một đâm xuyên qua lồng ngực ta, máu đỏ tươi chảy tràn lên giường.
Hắn vẫn chưa nguôi giận.
Xoay chuôi dao, khiến con dao lạnh lẽo khuấy tung máu thịt trong người ta.
Ta đau đến mức không thở nổi, nhưng vẫn không cam lòng mà hỏi:
".........Là vì điều gì vậy?"
Ta không hiểu.
Ta và hắn quen biết từ thuở nhỏ, là thanh mai trúc mã.
Hơn mười năm qua, cha và ca ca ta trung quân ái quốc, hết lòng giúp đỡ hắn.
Trước khi hắn củng cố hoàng quyền, chúng ta đã giao nộp binh quyền, chủ động nhận tội.
Thế nhưng, hắn vẫn tìm một cái tội danh vô căn cứ để diệt trừ cả gia tộc họ Tạ.
"Tại sao vậy, Chu Hành?" Ta gắt gao nắm lấy cổ tay hắn.
Sắc mặt Chu Hành tái nhợt như tuyết trắng bên ngoài, rõ ràng là hắn đã nhẫn tâm ra tay, nhưng vẻ mặt lại như thể ta đã phụ bạc hắn.
"Đây là món nợ các ngươi thiếu Nhược Nhược."
Hắn nghiến răng nói.
Nhược Nhược?
Liễu Nhược?
Ký ức đã quá xa xôi, khiến ta phải tốn chút sức lực mới nhớ ra cái tên này.
Cùng với khuôn mặt yếu ớt như cành liễu mềm mại đằng sau cái tên ấy.
Ta không nhịn được mà bật cười.
Mười năm.
Thì ra trong mười năm qua, Chu Hành chưa từng quên nàng ấy.
Thì ra hắn lại quy kết cái chết của nàng ấy lên đầu ta, lên cả gia tộc họ Tạ.
"Chu Hành, ngươi đúng là một kẻ..."
Ngu ngốc!
Hai chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra, Chu Hành đã rút dao ra khỏi cơ thể ta.
Máu đỏ tươi tung tóe, một giọt rơi xuống đầu lưỡi.
Mặn ngọt.
Giống hệt bát tổ yến mẹ ta đã hầm với đôi mắt đỏ hoe năm đó.
2
"Tiểu thư, có phải ngực lại đau không?"
Đợt tuyết lớn như mây trắng đã biến mất.
Cái lạnh thấu xương cũng biến mất.
Xuân quang tràn trề, người qua lại tấp nập.
Yến tiệc mừng sinh thần mười sáu tuổi của ta.
Đúng vậy, có lẽ trời cao đã mở mắt, nhắm một cái, mở một cái, ta vậy mà chưa chết.
Không những chưa chết, mà còn trở về năm ta mười sáu tuổi.
Năm này, ca ca ta đánh thắng trận, phụ thân trị thủy lập công lớn.
Năm này, ta còn chưa gả cho Chu Hành.
"Sao mà không đau được." Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo, "Hôm qua, Thái tử điện hạ quỳ suốt đêm ngoài cửa Cần Chính điện, đòi từ hôn với tiểu thư đó."
Hồng Nhạn quay đầu định đi qua, nhưng ta ngăn lại.
Không chỉ là muốn từ hôn với ta.
Năm này, Chu Hành trong lúc *tiễu phỉ đã gặp nạn, rơi xuống vực sâu, được một nữ tử mồ côi cứu mạng.
(*tiễu phỉ: dẹp loạn giặc cướp bóc)
Nữ tử ấy dung mạo mỹ lệ, tính tình dịu dàng, vì cứu hắn mà nếm đủ các loại thảo dược, không chỉ làm tổn hại thân thể, mà còn bị trúng độc làm giọng nói trong trẻo như hoàng oanh cũng vì thế mà câm lặng.
Chu Hành vô cùng cảm động, đưa nàng về cung.
Tính cả hôm qua, đã quỳ ba ngày ba đêm ngoài cửa Cần Chính điện.
Muốn cưới nàng làm Thái tử phi.
"Tiểu thư, đừng nghe lời đồn nhảm bên ngoài, tình cảm giữa người và Thái tử điện hạ từ nhỏ, Thái tử điện hạ đối với người..."
Ta nhìn Hồng Nhạn, khẽ lắc đầu.
Lời Hồng Nhạn liền dừng lại.
Ta đương nhiên biết nàng định nói gì.
Ba ngày trước, ta tỉnh lại tại Thượng thư phủ.
Ba ngày, đủ để ta làm rõ tiền kiếp và hiện thế.
"Tiểu thư." Hồng Nhạn bất ngờ sáng mắt, thấp giọng nói, "Thái tử điện hạ đến rồi."
3
Ta ngẩng đầu lên, liền thấy Chu Hành vận thường phục Thái tử, giữa đám đông vây quanh mà tiến về phía ta.
Những tiếng bàn tán sau lưng lập tức biến mất.
Ta và Chu Hành là thanh mai trúc mã.
Trước khi chào đời đã được định hôn ước.
Từ nhỏ, hễ có ai nói điều không phải về ta, hắn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ.
Hắn phạm lỗi bị phạt, ta là người đầu tiên cầu xin thay.
Trước đây, không ai nghi ngờ rằng, ta là người Chu Hành yêu thương nhất.
Người duy nhất xứng làm Thái tử phi.
Nhưng hôm nay, vào ngày sinh thần mười sáu tuổi của ta, hắn lại mang một nữ tử khác đến.
Liễu Nhược mảnh mai, trắng trẻo, tựa như chú chim non hoảng sợ nép sát bên hắn.
Chu Hành quỳ suốt đêm, không hề lộ vẻ mệt mỏi, trái lại còn mang nụ cười dịu dàng, ghé sát tai nàng thì thầm điều gì đó.
Ánh mắt nàng nhìn về phía ta, lập tức lộ vẻ hoảng loạn và bất an, bước nhanh vài bước tiến lên trước.
Đột nhiên, nàng "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt ta.
4
Quả nhiên, giống hệt kiếp trước.
Ngay cả giọt nước mắt còn chưa kịp rơi trên hàng mi cũng giống hệt.
Kiếp trước, chính dáng vẻ đáng thương này của nàng đã khiến ta bị mê hoặc, thật tâm vì nàng và Chu Hành mà suy tính.
Ta xuất thân từ gia tộc họ Tạ, vị hôn phu tương lai lại là Thái tử, từ trước đến nay chưa từng mơ ước "một đời một kiếp một đôi người".
Sự xuất hiện của nàng khiến lòng ta chua xót, nhưng không đến mức làm mất đi dáng vẻ của một tiểu thư quyền quý.
Chu Hành muốn từ hôn, ta chưa từng khóc lóc ầm ĩ, chỉ vì tình cảm nhiều năm, chân thành khuyên vài câu:
"Liễu cô nương nơi kinh thành không người thân thích, lại mang khiếm khuyết trên thân, dù rằng vì cứu ngài..."
"Ngôi vị chính thê, e rằng dù quỳ gãy đầu gối, bệ hạ cũng không đồng ý, ngược lại còn khiến nàng rước họa vào thân."
"Điện hạ, chi bằng rút lui mà tiến, trước tiên nạp nàng vào Đông cung, tương lai..."
Lời ta nói vô cùng kín đáo:
"Tương lai thế nào, chẳng phải đều do Điện hạ quyết định sao?"
Chỉ mấy lời như vậy, giúp nàng tránh được họa, nhưng lại đem đến tai ương cho ta.
5
Phịch! Phịch! Phịch!
Kiếp trước, vừa thấy Liễu Nhược quỳ xuống, ta lập tức vội vàng chạy đến đỡ nàng dậy.
Kiếp này, ta chỉ lạnh lùng đứng nhìn, nàng lại không chút do dự, dập đầu trước ta.
Từng cái một, "phịch phịch" vang dội.
Hồng Nhạn kéo tay áo ta.
Hôm nay khách khứa đông đủ, tất cả đều đang nhìn về phía này.
Ta gạt tay nàng ra.
Gấp cái gì?
"Nhược Nhược!" Sắc mặt Chu Hành đã trở nên khó coi.
Chỉ trong chốc lát, trán Liễu Nhược đã dập đến bật máu.
Kết hợp với những giọt nước mắt sắp rơi, nhìn mà xót thương.
Nàng quay lại nhìn Chu Hành, rồi lại nhìn ta, cắn môi, tiếp tục dập đầu.
Ta thản nhiên nhấc chén trà trong tay lên.
Đột nhiên tò mò, không biết nàng có thể giả vờ được đến mức nào?
6
Đúng vậy.
Liễu Nhược là giả vờ.
Cái "câm" của nàng là giả, vẻ đáng thương của nàng cũng là giả, thậm chí cái "uất hận tự vẫn" kiếp trước của nàng, cũng là giả.
Góc phố Trường An tĩnh lặng không một bóng người, ta đã tận tai nghe thấy giọng nói trong trẻo như hoàng oanh của nàng.
Nàng vừa khóc vừa cầu xin một người bịt mặt:
"Sư phụ, con chỉ là một cô nhi, nếu không dùng chút khổ nhục kế, sao điện hạ có thể để con trong lòng?"
"Sư phụ, xin người hãy cho con một viên thuốc giả chết nữa!"
"Sư phụ, Nhược Nhi thật lòng yêu mến Thái tử điện hạ, con biết thân phận mình thấp kém, làm thiếp cho ngài ấy đã là trèo cao."
"Nhưng điện hạ từng hứa với con ngôi vị chính thê, con nhất định phải làm lớn chuyện này, mới có thể khiến ngài ấy mãi mang lòng áy náy với con."
"Sư phụ, xin người giúp Nhược Nhi thành toàn!"
"Chỉ cần chết giả một lần, điện hạ cả đời sẽ nhớ mãi sự bất công với con!"
Thật là giỏi giả vờ.
Lừa được Chu Hành, lừa được ta.
Lừa cả kinh thành, từ quan lớn đến quyền quý.
Ta từng hỏi Chu Hành, vì sao chỉ dành trọn tình cảm cho Liễu Nhược.
"Ta sinh ra đã là Thái tử, mọi người đều nịnh bợ ta, tâng bốc ta."
"Họ kính ta, yêu ta, chẳng qua vì ta mang thân phận Thái tử."
"Ngay cả nàng cũng vậy, Thục Nhân, nếu ta không phải là Thái tử, nàng có còn yêu ta không?"
Lời hắn khiến ta sững người.
Nếu hắn không phải Thái tử, ta và hắn sẽ chẳng có hôn ước, càng không cùng nhau lớn lên, thì lấy đâu ra yêu hay không yêu?
"Chỉ có Nhược Nhược, nàng ấy ngay cả khi không biết thân phận của ta, cũng nguyện vì ta mà hy sinh cả mạng sống."
"Thục Nhân, tình yêu thuần khiết như vậy, ta làm sao có thể kháng cự?"
Suýt chút nữa, ta đã bị lời hắn xoay vòng.
Là một nữ tử thế gia, ta trước nay luôn suy nghĩ cẩn trọng, làm một lại nghĩ đến ba.
Ta phải lo cho cha mẹ, cho gia tộc, đúng là không thể dễ dàng vì một người mà đánh đổi tính mạng.
Nhưng chúng ta đều đã bỏ qua một khả năng khác.
Chu Hành dù có rơi xuống vực, chỉ cần dựa vào y phục trên người, cũng đủ thể hiện thân phận cao quý của hắn.
Dù là công tử, thế tử hay Thái tử.
Ngay từ đầu, Liễu Nhược đã quyết tâm.
Phải bám bằng được vào cây cao này.