Tìm Về Tổ Ấm - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-10-31 15:29:41
10
Tôi cứ nghĩ Phó Tiêu Hàn bận rộn, không ngờ cả buổi chiều anh đều yên lặng chờ trong xe của tôi.
Sau khi quay xong, tôi đi về phía xe.
Anh ấy bước ra đón tôi, nắm chặt lấy tay tôi: "Anh đã đặt chỗ ở một nhà hàng ven biển rồi."
Xa xa, tôi thấy ly cà phê đá trên tay Bạch Trúc rơi xuống đất.
Tôi cũng tình cờ nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cô ấy, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Không cần Phó Tiêu Hàn giải thích, tôi cũng biết chiếc nhẫn đó không phải là do anh ấy tặng.
Bởi vì, tôi đã nhớ ra.
Chiếc nhẫn chỉ có thể đặt làm một chiếc duy nhất trong đời, là do Phó Tiêu Hàn đã từng đặt riêng cho tôi.
Lúc trước, anh ấy từng mang nó ra để thuyết phục tôi quay lại, nhưng tôi không nhận.
Chiếc nhẫn đó có khắc ký hiệu tên tôi và số carat đúng bằng ngày sinh nhật của tôi, không phải là chiếc nhẫn mà Bạch Trúc đang đeo.
Giọng Bạch Trúc tràn đầy thất vọng: "Tiêu Hàn, sao anh vẫn chưa đi? Chẳng phải anh nói tối nay không rảnh đi xem phim với em, sao giờ lại rảnh để ăn tối dưới ánh nến với Hạ Du vậy?"
"Hạ Du có rảnh, thì anh cũng có rảnh." Phó Tiêu Hàn không nể mặt cô ấy, lấy điện thoại ra xóa liên lạc của Bạch Trúc, "Bạch Trúc, từ giờ chúng ta không cần làm bạn nữa, xóa nhau đi."
Anh ấy nắm tay tôi rời đi.
Bạch Trúc đứng đó, mặt xanh mét vì tức giận.
Chúng tôi dùng bữa tối dưới ánh hoàng hôn ở nhà hàng ven biển.
Khi màn đêm buông xuống, chúng tôi đi dạo dọc bờ biển.
Khung cảnh này khiến tôi cảm thấy thật quen thuộc.
Tôi nhớ đến kỳ nghỉ hè năm đó, khi Phó Tiêu Hàn lên kế hoạch cho chuyến du lịch của chúng tôi, trong khi tôi vẫn còn đang do dự liệu có nên chia tay anh không.
Đó là lần du lịch cuối cùng của chúng tôi trước khi chia tay.
Anh hoàn toàn không biết về ý định của tôi, vẫn chìm đắm trong tình yêu, dính lấy tôi như một con bạch tuộc không muốn rời xa.
Mỗi khi nghĩ về quá khứ giữa chúng tôi, trong lòng tôi vừa ngọt ngào lại vừa cay đắng.
Nếu anh không có tình cảm sâu đậm như thế, thì có lẽ chúng tôi đã sớm rời xa nhau rồi.
Vậy mà sau bao nhiêu vòng quanh, cuối cùng chúng tôi vẫn ở bên cạnh nhau.
Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Phó Tiêu Hàn, chẳng phải anh luôn muốn biết tại sao em lại chia tay anh sao?”
“Vì sao?” Anh nhìn tôi đầy bối rối, rõ ràng rất tò mò về câu trả lời của tôi.
Tôi khẽ thở dài: “Vì tự ti.”
Anh ngẩn người: “Ai tự ti? Em tự ti ư?”
Tôi hồi tưởng lại quá khứ, từ tốn nói: “Ừ, còn nhớ lần anh dẫn em đi quán bar không? Bạn anh nói rằng em quê mùa, không xứng với anh.”
“Anh đã cắt đứt quan hệ với những người bạn đó từ lâu rồi.” Đôi mắt Phó Tiêu Hàn thoáng đỏ, “Là họ không biết nhìn người, trong mắt anh, em là viên ngọc quý mà anh muốn giữ cho riêng mình.”
Anh nhìn tôi đầy tình cảm, như đang chiêm ngưỡng ngôi sao sáng nhất, lạc lối trong ánh sáng chói lòa đó: “Em có biết bây giờ em rạng rỡ đến thế nào không?”
Lòng tôi chợt dâng lên một chút xúc động.
Khi được người phát hiện trên phố, họ đã nói rằng tôi có nét đẹp rất tinh khiết và nổi bật.
Sau khi bước chân vào làng giải trí, ánh sáng của tôi dần dần tỏa ra.
Tôi cũng biết bây giờ mình rất rạng rỡ, đủ để sánh bước bên anh.
11
Trường của Hạo Hạo tổ chức một chuyến dã ngoại hè dành cho phụ huynh và con cái.
Phó Tiêu Hàn đúng lúc phải đi công tác nước ngoài dự một hội nghị kinh doanh quan trọng nên không thể cùng Hạo Hạo tham gia chuyến dã ngoại này.
Anh ấy gọi điện nhờ tôi: “Hạ Du, Hạo Hạo rất mong đợi chuyến dã ngoại này, anh không thể đi được, nên làm phiền em đưa con đi nhé.”
Tôi vui vẻ đồng ý: “Được, em sẽ đưa thằng bé đi.”
Tối hôm trước, khi tôi đến nhà họ Phó để đón Hạo Hạo, lại gặp phải Bạch Trúc.
Cô ta đứng chắn ngay cửa, dùng thân mình ngăn không cho tôi vào: “Ông nội bảo tôi đi cùng Hạo Hạo tham gia chuyến dã ngoại, cô đến đây làm gì?”
Tôi cau mày: “Tôi là mẹ của Hạo Hạo, dã ngoại gia đình, tất nhiên là tôi đi cùng thằng bé rồi.”
Gương mặt cô ta lộ ra nụ cười đắc thắng, đầy ẩn ý: “Cô muốn phá vỡ hợp đồng sao? Cô cũng biết, ông Phó ghét nhất là người không giữ chữ tín.”
Bạch Trúc rõ ràng cũng biết về bản hợp đồng, có lẽ là ông nội Phó đã nói với cô ta.
Cô ta ghé sát lại gần tôi, hạ giọng: “Cô càng như vậy, càng không thể vào được cửa nhà họ Phó. Cô thấy đấy, ngay cả đến đón Hạo Hạo cũng phải nhìn sắc mặt tôi, chẳng phải thật đáng buồn sao?”
Thái độ ngạo mạn của cô ta làm tôi tức giận, tôi lạnh lùng nói: “Tôi không có quyền nuôi dưỡng Hạo Hạo, nhưng tôi vẫn còn sống. Chỉ cần tôi, mẹ ruột của bé, vẫn còn ở đây, thì sẽ không đến lượt cô đi cùng thằng bé trong chuyến dã ngoại này.”
Mặt cô ta tối sầm lại, còn định đấu đá với tôi thêm.
Đúng lúc đó, Hạo Hạo từ trong nhà chạy ra.
Bạch Trúc lập tức quay lại, tươi cười muốn nắm lấy tay Hạo Hạo, nhưng Hạo Hạo lại tránh đi, chạy đến bên tôi và hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đến đón con phải không?”
Tôi gật đầu, dịu dàng nói: “Ừ, mai mẹ sẽ đưa con đi dã ngoại.”
Hạo Hạo vui vẻ nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào nhà: “Vậy mẹ vào giúp con lấy hành lý nhé.”
Bạch Trúc đi theo, nắm lấy tay còn lại của Hạo Hạo, cứng rắn nói: “Hạo Hạo, chẳng phải mai dì Bạch Trúc sẽ đưa con đi sao?”
“Con có mẹ rồi, con không cần dì đi cùng.” Hạo Hạo rút tay ra khỏi tay cô ta, ngây thơ hỏi lại, “Dì Bạch Trúc không có nhà sao? Sao dì cứ đến nhà con ở hoài vậy?”
Lời nói của Hạo Hạo làm Bạch Trúc á khẩu.
Cô ta đứng ngây người, vẻ mặt đầy lúng túng.
12
Chuyến dã ngoại được tổ chức tại một trang trại ở ngoại ô.
Các hoạt động gồm có hái hoa sen, nhổ củ sen, mò trai, câu tôm hùm, và tiệc nướng ngoài trời.
Trong phần nướng thịt, tôi đang nướng cánh gà cho Hạo Hạo, thì bỗng nhiên, tôi phát hiện có thứ gì đó được chôn trong than lửa.
Ý thức được nguy hiểm, tôi ngay lập tức lao về phía Hạo Hạo, ôm chặt bé vào lòng để bảo vệ.
Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phải bảo vệ Hạo Hạo, không để bé bị tổn thương dù chỉ một chút.
“BÙM…”
Ngọn lửa nổ tung, tôi cảm thấy một cơn đau rát dữ dội ở lưng.
Tôi đau đến mức ngất đi.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đã nằm trong bệnh viện.
Phó Tiêu Hàn đã bay xuyên đêm từ nước ngoài về, không rời khỏi tôi dù chỉ một bước.
Vết bỏng trên lưng đã được xử lý, nhưng cơn đau vẫn buốt tận tim.
Tôi không màng đến cơn đau của mình, vừa mở mắt liền hỏi ngay: “Phó Tiêu Hàn, Hạo Hạo đâu? Con có bị thương không?”
Đôi mắt Phó Tiêu Hàn đỏ hoe, rõ ràng cả đêm không ngủ: “Con không sao, đã được ông nội đưa về nhà rồi.”
Nghe thấy Hạo Hạo bình an, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy xót xa: “Lưng của em bị bỏng rồi, anh sẽ mời đội ngũ y tế tốt nhất để điều trị, đảm bảo sẽ không để lại sẹo.”
Tôi là diễn viên, thường xuyên phải mặc lễ phục để đi thảm đỏ hay dự tiệc.
Nếu trên lưng có sẹo, thì chắc chắn tôi sẽ không thể mặc những chiếc váy hở lưng được nữa.
Nhưng nếu Phó Tiêu Hàn đã nói sẽ mời đội ngũ y tế tốt nhất để điều trị, có lẽ theo thời gian, làn da của tôi sẽ dần hồi phục.
Tôi hồi tưởng lại tình huống khi than bùng nổ.
Rõ ràng có người cố tình đặt pháo trong đống than.
Tôi nghiêm túc nói: “Tiêu Hàn, em nghi ngờ đây không phải là một tai nạn, anh cho người điều tra đi.”
Ánh mắt Phó Tiêu Hàn trầm ngâm: “Anh đã cho người điều tra rồi, em cứ yên tâm dưỡng thương, mọi việc cứ giao lại cho anh.”
Đến ngày thứ ba trong bệnh viện, Phó Tiêu Hàn tức giận nói với tôi rằng anh đã phát hiện ra thủ phạm là Bạch Trúc, cô ta đã hối lộ nhân viên ở trang trại.
Mục đích của cô ta là để Hạo Hạo bị thương nhẹ, sau đó cô ta sẽ đến nói xấu trước mặt ông nội Phó, khiến ông nghĩ rằng tôi đã không trông chừng tốt khiến Hạo Hạo bị thương.
Như vậy, ông nội sẽ càng nghiêm cấm, không cho tôi gặp con.
Bạch Trúc đã trả rất nhiều tiền cho nhân viên, tưởng rằng họ sẽ làm việc cẩn thận.
Không ngờ nhân viên đó lại ngu ngốc, nghĩ ra cách đặt pháo trong than, gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.