TÌNH YÊU BÍ MẬT - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2024-11-01 14:28:43

Lớp trưởng cũng nhíu mày nói: "Cậu bớt lời lại đi, Tạ Nhiên tìm Hứa Tri suốt tám năm, báo cho cậu ấy thì cậu ấy chỉ vui thôi."

 

Chu Ngọc phì cười: "Tạ Nhiên tốt bụng thế, ai biết được không thích người ta mà cũng phải xin lỗi…"

 

"Tìm suốt tám năm chẳng qua chỉ để xin lỗi Hứa Tri thôi mà."

 

"Không thích một người thì có lỗi gì? Ai chẳng biết Hứa Tri vì bị Tạ Nhiên làm bẽ mặt mà phải chuyển trường, cậu nói như thể Tạ Nhiên thích cậu ấy không bằng."

 

"Tạ Nhiên đâu có thích cậu ấy, nghe nói người Tạ Nhiên thích là một cô tiểu thư xinh đẹp và giàu có, Hứa Tri ngoài xinh ra thì có gì đáng để nhớ thương? Người cha tàn tật? Căn nhà nghèo nàn trống trơn à?"

 

"Thôi bỏ đi…"

 

Chu Ngọc càng nói càng quá đáng, những người khác đều nhíu mày.

 

Tôi đứng lên, nét mặt không hề giận dữ, "Tôi không ăn cơm đâu, khỏi lo chuyện mình ăn không ngon. Tôi chỉ đến để gặp mọi người, giờ gặp rồi, tôi đi đây."

 

Nói xong, tôi mở cửa bước ra.

 

Lớp trưởng đuổi theo, giữ tay tôi lại, nghiêm túc nói: "Tạ Nhiên thật sự tìm cậu tám năm rồi, cậu không chờ cậu ấy sao?"

 

Hình ảnh Tạ Nhiên thoáng hiện trong đầu tôi.

 

Rất đẹp trai, đôi mắt rất cuốn hút.

 

Nhưng khi nhìn tôi, ánh mắt lại lạnh lùng không chút cảm xúc, khóe miệng thoáng một nụ cười khinh bỉ.

 

Tôi lắc đầu, mỉm cười nói: "Tôi đang vội, gặp cậu ấy thì nhờ cậu nói giúp lời xin lỗi từ tôi, thật đấy… rất xin lỗi."

 

Lớp trưởng khựng lại tại chỗ.

 

7

 

Rời đi, tôi mua rất nhiều giấy.

 

Trước mộ của ba mẹ, tôi đã đốt rất nhiều giấy, nhiều đến mức đủ tiêu trong cả trăm năm.

 

Đốt xong, tôi quay lại nhà nhìn ngắm một lượt, khắp nơi trong nhà đều phủ đầy bụi.

 

Tôi không dọn dẹp, cũng không đụng vào bất cứ thứ gì, tôi đứng ở cửa rất lâu, trời đã tối hẳn.

 

Ở quê không có đèn đường, tôi bật điện thoại, đã gần mười một giờ rồi.

 

Tôi bắt xe đến Cẩm Giang, vào buổi tối Cẩm Giang rất yên bình.

 

Đôi khi chỉ có vài chiếc xe máy chạy qua trên phố, toàn là mấy anh giao đồ ăn.

 

Tôi kéo vali, dừng lại bên cây cầu, không ai chú ý đến tôi, vì tôi đang kéo theo vali.

 

Ai cũng nghĩ chắc tôi đi bộ mệt, nên dừng lại nghỉ bên cầu.

 

Tôi chờ đến tận mười hai giờ, xung quanh không còn một ai qua lại.

 

Tôi để lại một tờ giấy trên vali, rồi kiên quyết leo qua lan can nhảy xuống.

 

Khoảnh khắc nhảy xuống, không biết có phải là ảo giác không, tôi nghe thấy giọng của Tạ Nhiên.

 

"Mẹ nó, không được nhảy, Hứa Tri!"

 

8

 

Khi mất đi ý thức, tôi dường như lại nhìn thấy Tạ Nhiên mặc đồng phục cấp ba, tựa vào lan can hành lang, áo khoác khoác hờ trên vai, miệng ngậm kẹo mút, nhướng mày, trong mắt ánh lên vẻ cười cợt, nói:

 

"Chà, đây chẳng phải là lớp trưởng sao?"

 

Năm lớp 10, tôi đã nghe nói về Tạ Nhiên.

 

Mấy cô bạn trong lớp mỗi ngày đều bàn tán về cậu ấy.

 

Bởi vì Tạ Nhiên thật sự rất đẹp trai, làn da trắng, các đường nét sắc sảo rõ ràng, đuôi mắt dài, khi cười có chút quyến rũ, ngạo nghễ và nổi bật.

 

Năm lớp 11, chia lớp, tôi và Tạ Nhiên học cùng lớp, cậu ấy ngồi ngay sau tôi.

 

Giờ ra chơi, luôn có một đám người tụ tập sau lưng tôi, ồn ào huyên náo.

 

Tôi không quen có nhiều người xung quanh như vậy, nên cầm ly nước đầy giả vờ đi lấy nước.

 

Thực ra là trốn ra cửa sau.

 

Và rồi tôi nghe thấy họ đang bàn tán về mình.

 

"Cậu nói xem, lớp trưởng nghĩ gì thế, rõ ràng biết Nhiên ca thích con gái đẹp, vậy mà xung quanh cậu ấy chỉ có mỗi lớp trưởng thôi."

 

"Quá đáng thật, ai mà chẳng biết hồi lớp 10 Nhiên ca có bao nhiêu cô nàng xinh xắn bên cạnh, giờ đâu phải là cấm Nhiên ca tiếp xúc với con gái, có lớp trưởng mà."

 

"Nói thật nhé, Nhiên ca, tôi chưa thấy ai quê như lớp trưởng luôn. Thời buổi này còn ai đeo kính gọng vuông nhỏ, mái thì dày và dài, đồng phục lúc nào cũng chỉnh tề, nhìn y như ông cụ non ấy."

 

"Nhiên ca, chắc không có ý gì với lớp trưởng đâu nhỉ?"

 

Nói xong câu này, xung quanh vang lên một tràng cười.

 

"Mẹ nó!"

 

Giọng nói ấy là của Tạ Nhiên, giọng khàn khàn của thời kỳ vỡ giọng, nhưng nghe rất êm tai.

 

Sau đó, cậu ta bật cười nhạo nhẹ nói:

 

"Tôi, Tạ Nhiên, có kén chọn đến thế không?"

 

Tôi khẽ khựng lại, nhìn đôi giày bạc màu và chiếc quần đồng phục, bỗng thấy có chút xấu hổ.

 

Tôi cúi đầu, đợi đến khi họ nói xong chủ đề này mới lặng lẽ quay lại chỗ ngồi.

 

9

 

Giờ ra chơi, chỗ ngồi của tôi chẳng mấy khi thuộc về tôi, lúc nào cũng có các cô gái đến tìm Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên cũng chẳng bao giờ từ chối ai.

 

Sau này, trường bổ sung thêm một tiết học bơi, đồ bơi phải đặt riêng, một bộ giá 180 nghìn.

 

Trước khi kết thúc tiết học, giáo viên bảo tôi: "Tiền này sẽ do lớp trưởng thu."

 

Chu Ngọc cười nhẹ, giơ tay hỏi: "Thưa cô, ai mà chẳng biết nhà Hứa Tri nghèo, giao tiền này cho cậu ấy không thích hợp lắm đâu?"

 

Tay tôi nắm lại hơi chặt.

 

Lớp 10, Chu Ngọc đã không ưa tôi, không ngờ lên lớp 11, chia lớp lại học cùng nhau.

 

Thực ra giữa tôi và Chu Ngọc không có mâu thuẫn lớn, chỉ là cô ấy không thích tôi thôi.

 

Tôi luôn cố gắng tránh phiền phức, định mở miệng xin cô giáo để việc thu tiền này cho qua.

 

Lúc đó, một đôi tay thon dài đẹp đẽ bất ngờ đưa ra trước mặt tôi.

 

"Này, lớp trưởng."

 

Tôi ngẩng lên, thấy Tạ Nhiên đang nhìn xuống, ánh mắt đẹp đến ngẩn ngơ. Tôi sững lại một chút.

 

Có lẽ tôi ngẩn ngơ hơi lâu, bạn bên cạnh Tạ Nhiên thúc cậu ấy một cái, cười đùa:

 

"Lại làm say thêm một người nữa rồi."

 

Nghe câu này, tôi hoàn hồn, còn Tạ Nhiên thì bất ngờ cúi xuống gần tôi. Đồng tử tôi giãn ra, cậu ấy cười nửa đùa nửa thật, khẽ nói bên tai tôi:

 

"Tôi biết mình rất đẹp trai, nhưng lớp trưởng..."

 

"Cậu không phải kiểu tôi thích."

 

Tôi hạ mắt, nhận lấy tiền từ tay cậu ấy, rồi quay lại nhìn Tạ Nhiên, gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết."

 

Tạ Nhiên ngạc nhiên một chút, nhướng mày nói: "Thế thì, học tốt nhé, lớp trưởng."

 

Nói xong, Tạ Nhiên đứng thẳng dậy, tung quả bóng rổ rồi rời khỏi lớp.

 

10

 

Mấy bạn trong lớp không nghe được cuộc đối thoại giữa tôi và Tạ Nhiên, chỉ biết rằng cậu ấy có vẻ đối xử tốt với tôi.

 

Vì vậy, họ đều giao tiền cho tôi, Chu Ngọc không vui, ném tiền vào tay tôi, còn cảnh cáo:

 

"Cậu tránh xa Tạ Nhiên ra, cũng không xem lại mình là ai, nghèo mà cứ như cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga."

 

Tôi lờ cô ấy đi, lặng lẽ thu hết tiền rồi lấy cả tiền sinh hoạt của mình ra để đóng tiền mua đồ bơi.

 

Đếm đi đếm lại, thấy đủ tiền, tôi liền đi nộp cho cô giáo. Tan học buổi trưa, sau khi nộp tiền xong, mọi người cũng đã ăn xong hết.

 

Tôi lấy một cái bánh bao từ trong túi ra, ngồi ở lớp vắng người nhai từ từ.

 

Trong đầu toàn nghĩ về việc làm sao kiếm được một công việc làm thêm để có tiền sinh hoạt.

 

Nếu xin tiền này từ ba mẹ, họ chắc chắn sẽ đưa, nhưng tôi không muốn làm vậy.

 

Đang ăn dở thì Tạ Nhiên bước vào, thấy tôi, cậu ấy có vẻ ngạc nhiên.

 

Tôi chỉ liếc nhìn một cái rồi cúi xuống tiếp tục nhai bánh bao.

 

Tạ Nhiên đi thẳng đến chỗ ngồi, bỗng nhiên, cậu ấy chọc vào tôi, giọng khàn khàn: "Ăn xong chưa, lớp trưởng?"

 

Nhìn bánh bao còn hai miếng, tôi nhét tất cả vào miệng, quay sang gật đầu.

 

Cậu ấy nghiêng người, kéo áo đồng phục lên, để lộ một vết xước lớn ở hông còn rỉ máu.

 

Tạ Nhiên nghiêng đầu cười, nói: "Giúp tôi bôi thuốc được không?"

 

Tôi nhanh chóng nhai xong bánh bao, gật đầu đáp nhẹ: "Được."

 

Tôi đi đến bên cậu ấy, ngồi xuống, cau mày lục trong túi, rồi nói: "Sao không mua povidone-iodine, dùng cồn sẽ rất đau đấy."

 

Tạ Nhiên cười nhẹ: "Đàn ông thật thà không sợ đau."

 

Vừa dứt lời, tôi đã nhúng bông vào cồn và lau lên vết thương của cậu ấy.

 

"Cay quá!"

 

Tôi ngước mắt nhìn Tạ Nhiên, hỏi lại: "Đàn ông thật thà sao?"

 

Tạ Nhiên cúi xuống nhìn tôi ngẩn ra một chút, sau đó cười nói: "Lớp trưởng, lông mi cậu dài thật đấy."

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.