TÌNH YÊU BÍ MẬT - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-11-01 14:31:31

15

 

Tôi bước ra ngoài, nhưng Tạ Nhiên bất ngờ giữ chặt tay tôi, nói: "Hứa Tri, tôi sắp kết hôn rồi."

 

Tôi khựng lại, khẽ thở dài, "Vậy à, chúc mừng cậu."

 

"Cậu sẽ đến dự đám cưới của tôi chứ?"

 

Tạ Nhiên quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vẫn như xưa, đầy sự cuốn hút.

 

"Liệu có sự hiện diện của tôi, đám cưới của cậu mới trọn vẹn sao?"

 

Tôi hỏi ngược lại.

 

Tạ Nhiên nhìn tôi rất lâu, môi khẽ mở, buông một từ: "Phải."

 

Tôi mỉm cười với cậu ấy, giọng nhẹ nhàng:

 

"Vậy thì sẽ tham dự, để cậu không phải tiếc nuối."

 

"Khi nào?"

 

"Một tháng nữa."

 

"Được."

 

Tôi đồng ý với Tạ Nhiên, thuê một căn nhà ở đây trong vòng một tháng.

 

Hồi cấp ba, tôi từng nghĩ rằng Tạ Nhiên cũng thích tôi.

 

Vậy nên tôi đã dành dụm rất lâu để mua cho cậu ấy chiếc đồng hồ. Nhưng sự thật chứng minh rằng, đó chỉ là mối tình đơn phương của tôi.

 

Đó là một mối tình thầm kín đầy khó xử.

 

Giờ đây, Tạ Nhiên sắp kết hôn, và tôi sẽ tự mình đặt dấu chấm hết cho mối tình thầm thương tuổi trẻ của mình.

 

16

 

Đêm hôm sau, Tạ Nhiên gõ cửa phòng tôi giữa đêm khuya. Tôi mở cửa, mùi rượu nồng nặc lập tức ập đến.

 

Trời đang mưa, cậu ấy ướt sũng từ đầu đến chân.

 

Tạ Nhiên ôm chặt lấy tôi, đầu tựa vào hõm cổ, ngay lập tức tôi cảm thấy một mảng lớn ở cổ mình ướt đẫm.

 

Tạ Nhiên nghiêng đầu, khẽ nói bên tai tôi:

 

"Hứa Tri, tôi tìm cậu suốt tám năm, mà cậu chẳng để lại chút thông tin nào. Cậu có hận tôi không?"

 

Giọng điệu của Tạ Nhiên có chút uất ức, lời nói mơ hồ do say xỉn.

 

Tôi quay đầu, nói: "Tạ Nhiên, cậu say rồi."

 

Tạ Nhiên đứng thẳng dậy, lấy ra một chiếc đồng hồ.

 

Tôi ngẩn người.

 

Đó là chiếc đồng hồ tôi đã vứt vào thùng rác năm xưa.

 

"Tôi đã tìm được nó, đừng vứt nữa."

 

Tôi cúi đầu, khẽ nói: "Chẳng phải thứ gì quý giá, giữ lại làm gì."

 

Hơi thở của Tạ Nhiên trở nên nặng nề hơn, đột nhiên cậu ấy nắm lấy cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng lên, ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu mạnh mẽ.

 

Trong khoảnh khắc, nụ hôn của cậu ấy rơi xuống, giọng khàn khàn xen lẫn lời nói mơ hồ:

 

"Hứa Tri, tôi hối hận rồi, không nên ghen tị…"

 

Mắt tôi mở to, định lùi lại, nhưng tay Tạ Nhiên siết chặt lấy eo tôi, giữ chặt không cho tôi thoát ra, đến khi cả người tôi và cậu ấy áp sát vào nhau.

 

Đầu lưỡi của Tạ Nhiên đẩy mạnh mở răng tôi ra, xâm nhập sâu vào, đôi tay khóa chặt lấy tôi, không cho tôi chút khoảng trống nào để lùi.

 

Từng chút từng chút, mùi rượu nồng nặc, nóng bỏng và cuồng nhiệt bám chặt lấy tôi.

 

17

 

Nụ hôn mà tôi từng mơ ước suốt những năm tháng cấp ba, cuối cùng cũng thành hiện thực vào lúc này.

 

Tôi nhìn Tạ Nhiên, mặt không chút biểu cảm, đột nhiên bật cười nói:

 

"Hồi cấp ba, cậu trêu đùa tôi, xem tôi như con khỉ diễn trò, nhưng khỉ cũng mệt, phải cho chút ngọt ngào thì mới diễn tiếp, cậu nghĩ sao, Tạ Nhiên?"

 

Tạ Nhiên nhíu mày, đưa tay vuốt nhẹ tóc bên má tôi, giọng nói khẽ:

 

"Hứa Tri, cậu bệnh rồi."

 

"Ngày mai đi khám với tôi nhé, được không?"

 

Giọng của Tạ Nhiên dịu dàng đến cực điểm.

 

Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái đứng phía sau lưng Tạ Nhiên.

 

Trời vẫn mưa, cô ấy đứng đó, yên lặng phía sau Tạ Nhiên. Lúc đó, tôi cảm thấy có chút xa lạ, nhưng giờ đã nhớ ra rồi.

 

Cô ấy là người cùng thế giới với Tạ Nhiên.

 

Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

 

Tuy nhiên, cô ấy không biết tôi, cũng chẳng biết về bất kỳ cô gái nào có liên quan đến Tạ Nhiên.

 

18

 

Từ sau tiết học bơi, Tạ Nhiên dường như đã bật một công tắc nào đó, cậu ấy thường xuyên trêu chọc tôi.

 

Lúc tôi đang làm bài, Tạ Nhiên tựa vào cửa sổ, đột ngột giật lấy cuốn sách bài tập trên tay tôi, chọc ghẹo:

 

"Lớp trưởng, còn học hả?"

 

Tôi lắp bắp nói: "Sắp… sắp thi rồi…"

 

Mấy người xung quanh cười nói: "Nhiên ca, cậu cứ chọc lớp trưởng hoài, xem kìa, làm người ta căng thẳng hết rồi."

 

Tạ Nhiên nhướng mày, cúi gần sát mặt tôi, vừa nhìn vừa nói: "Để tôi xem nào."

 

Tôi luôn cúi đầu.

 

Khi chơi bóng rổ, Tạ Nhiên từ chối chai nước mà các cô gái khác đưa cho, cười nói: "Xin lỗi nha, lớp trưởng lớp tôi đã mang nước cho tôi rồi."

 

Tôi nào có mang nước gì cho cậu ấy đâu, nghe thấy vậy liền chạy đi mua nước cho cậu.

 

Sau đó, đến hội thao, Tạ Nhiên dẫn theo một cô gái.

 

Suốt thời gian đó, Tạ Nhiên thậm chí không liếc nhìn tôi một lần.

 

Tôi thấy cậu ấy dỗ dành cô gái kia:

 

"Chị gái à, tôi kiếm đâu ra dù cho cậu bây giờ chứ, phơi nắng một chút không được à?"

 

Cô gái ấy da trắng trẻo, trông rất xinh xắn, tôi lặng lẽ đưa chiếc dù của mình ra, cô ấy chẳng thèm nhìn tôi, chỉ buông một câu:

 

"Xấu quá, tôi không dùng, ai muốn dùng thì dùng."

 

Tạ Nhiên ném lại chiếc dù cho tôi, nói: "Được rồi, được rồi, không dùng thì không dùng, tôi không chơi bóng rổ nữa là được, không để cậu bị nắng đâu."

 

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Tạ Nhiên dỗ dành một người khác.

 

18

 

"Hứa Tri."

 

Tạ Nhiên gọi tôi, tôi giật mình, nhìn cậu ấy với vẻ xa cách, gật đầu:

 

"Tôi sẽ đi khám bác sĩ. Trước đám cưới của cậu, tôi đảm bảo mình sẽ khỏe mạnh."

 

"Tạ Nhiên, cậu không cần lo đâu, tôi sẽ không phá hỏng đám cưới của cậu đâu, yên tâm đi, giờ cậu về được rồi."

 

Tạ Nhiên vốn đã đứng ở cửa, tôi chỉ khép cửa lại, ngăn cách cậu ấy và cô gái kia.

 

Tạ Nhiên gõ cửa, gọi tên tôi: "Hứa Tri, Hứa Tri…"

 

Sau đó, tôi nghe thấy giọng của cô gái, nhưng nghe không rõ.

 

Rồi Tạ Nhiên không gõ cửa nữa, tôi uống vài viên thuốc và nằm xuống giường.

 

Bỗng nhiên tôi mơ thấy ba mẹ.

 

Hè năm lớp 11, nhà tôi thu hoạch lúa, Chu Ngọc để khiến tôi xấu hổ đã kêu gọi hầu hết các bạn trong lớp đến giúp.

 

Ba mẹ tôi mang những món ngon nhất ra đãi họ.

 

Ba mẹ không nhìn thấy ánh mắt khinh thường của họ, nhưng tôi thì thấy rõ.

 

Tạ Nhiên là người đầu tiên lên tiếng: "Chú ơi, món cá này ngon quá, cá sông đúng không ạ?"

 

Ba tôi cười tươi, gật đầu, "Đúng rồi, ở sông nhiều lắm, bể nhà chú còn vài con, cháu mang về mà ăn."

 

Tạ Nhiên ăn rất vui vẻ, ăn xong liền đi giúp thu hoạch lúa. Cậu ấy không biết làm, nên tôi hướng dẫn.

 

Cậu ấy cười, bẹo nhẹ má tôi nói: "Hứa Tri, cậu giỏi nhiều thứ thật."

 

Nói xong, cậu ấy im lặng làm việc, mấy người khác làm một lát thì không chịu nổi, bắt đầu chơi đùa.

 

Thấy vậy, tôi chạy ra tiệm tạp hóa, mua một túi kem que lớn, mang về và phát cho mọi người.

 

Chu Ngọc khoanh tay nói: "Chúng tôi giúp cậu làm việc, ít nhất cũng phải đãi gì cho ra hồn chứ, kem rẻ tiền thế này mà cũng mang ra à?"

 

Tôi ngập ngừng nói: "Cái này giải khát mà."

 

Trong suốt buổi hôm đó, chỉ có Tạ Nhiên làm việc nhiều nhất.

 

Ba tôi khen cậu ấy mãi.

 

Những người khác lần lượt ra về, chỉ có Tạ Nhiên ở lại đến khi trời tối.

 

Tối đến, đường xá khó đi hơn hẳn.

 

Ba tôi nói, "Cậu nhóc, ở lại đây một đêm rồi hãy đi, để Hứa Tri dọn cho cháu một chỗ ngủ."

 

Phòng của tôi ở tầng hai, Tạ Nhiên trải chăn nằm ngoài ban công tầng hai.

 

Nhà không cách âm tốt, tôi có thể nghe tiếng cậu ấy trở mình mãi không ngủ được.

 

Thế nên tôi đốt một cuộn hương chống muỗi và mang qua, vừa đến gần, cậu ấy đã mở mắt, cười nói:

 

"Sao đây, lớp trưởng định làm gì tôi khi tôi ngủ à?"

 

19

 

Tôi đặt hương xuống, ngồi xổm bên cạnh cậu ấy, khẽ hỏi: "Có phải cậu thấy đau người không?"

 

Tạ Nhiên từ nhỏ đã sống sung sướng, chắc chắn chưa từng làm công việc đồng áng, dù cậu ấy không nói ra, tôi cũng biết cậu ấy đang đau.

 

Trong bóng đêm, tôi không nhìn rõ nét mặt của Tạ Nhiên, cậu ấy im lặng một lúc, rồi khẽ nói bằng giọng khàn: "Ừ, đau."

 

Tôi nắm lấy cánh tay cậu ấy, "Tôi sẽ xoa bóp cho cậu, xoa một lát sẽ đỡ thôi."

 

Tôi lặng lẽ xoa bóp cho Tạ Nhiên, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu ấy càng lúc càng cao, liền hỏi: "Cậu có thấy nóng không?"

 

Cậu ấy khẽ ho hai tiếng, đáp: "Không nóng…"

 

"Lớp trưởng cậu xoa giỏi thật, tôi thấy đỡ nhiều rồi."

 

Im lặng một lúc, tôi cảm ơn cậu ấy: "Tạ Nhiên, cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu, chắc tôi và ba mẹ phải thu hoạch thêm mấy ngày nữa."

 

Bất chợt, Tạ Nhiên đưa tay giữ sau đầu tôi, kéo tôi cúi xuống một chút.

 

Điều duy nhất tôi thấy rõ là đôi mắt của cậu ấy, ánh mắt rực cháy.

 

Cậu ấy hỏi: "Có thể hôn một cái không?"

 

Tôi sững người, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

 

Khi tôi gật đầu, đến lượt Tạ Nhiên ngẩn ra, rồi buông tay, nói: "Tôi đùa thôi."

 

Tôi vẫn tiếp tục xoa bóp cho cậu, chỉ “ừ” một tiếng.

 

20

 

Đầu năm lớp 12, Tạ Nhiên có vẻ xa cách với tôi hơn.

 

Lúc đó tôi đã bắt đầu tiết kiệm tiền, nghĩ rằng sẽ trả ơn cho Tạ Nhiên vì đã giúp tôi.

 

Vì học lực tốt, tôi thường xuyên được mọi người nhờ chỉ bài.

 

Trong số đó có một người tên Dư Kiệt, ngày nào cũng tìm tôi ít nhất bảy, tám lần.

 

Khi Tạ Nhiên đi ngang qua, cậu ấy cười nhạo Dư Kiệt:

 

"Dư Kiệt, cậu xem lớp trưởng như giáo viên miễn phí đấy à?"

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.