Trời Đất Rộng Lớn, Ta Tự Do - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 07:15:14
1
Trong một nhóm nữ tử trẻ tuổi, ta là kẻ tầm thường nhất, quần áo rách nát nhất, tính cách nhút nhát và sợ hãi nhất.
Vậy mà võ an hầu, người tuấn tú phi phàm, lại chọn ngay ta từ cái nhìn đầu tiên.
Chỉ vì hắn đối với phu nhân tình thâm ý trọng, nạp thiếp chỉ vì muốn có người nối dõi.
Hầu gia đúng là người si tình, và cũng thực sự chẳng có chút hứng thú gì với ta.
Ngay cả khi viên phòng, hắn cũng không muốn cả hai cởi áo, tránh bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào quá mức cần thiết, lo sợ rằng ta sẽ làm ô uế hắn.
Ta cũng biết ý, nhắm mắt suốt cả quá trình, cắn chặt răng, nuốt hết mọi tiếng kêu đau đớn, nằm im như một con cá chết.
Linh hồn ta dường như đã thoát ra khỏi thân xác nặng nề này, trôi nổi trên không trung, lạnh lùng nhìn xuống cảnh tượng như bị tra tấn bởi một lưỡi dao cùn cắt từng miếng thịt.
Sau khi kết thúc, hầu gia ném chiếc khăn đã dùng lên người ta, rồi kéo quần nhanh chóng rời đi.
Cánh cửa bị đập mạnh, phát ra một tiếng động lớn.
Ta giật mình, vừa định ngồi dậy thì bị bà vú già canh cửa bên ngoài quát lớn.
"Không được động!"
Bà ta bước nhanh đến, kéo chân ta lại, gập gối và nâng cao lên.
"Sau khi viên phòng phải co gối nằm yên! Ngày hôm sau mới được động đậy, tắm rửa! Như vậy mới dễ thụ thai!"
Khuôn mặt bà ta còn lạnh lùng hơn cả trời tuyết ngoài cửa sổ, ta chỉ có thể gật đầu mà tuân theo.
Vào hầu gia phủ, tự nhiên không thể như trước đây.
Ở bên ngoài, nếu ai dám chọc ghẹo ta, ta có thể cầm ngay bình đất mà đập vỡ đầu hắn ra.
Nhưng ở trong hầu phủ, ta chỉ là một tì thiếp không thể đắc tội với bất cứ ai.
Hơn nữa, ta còn là một tì thiếp bị chủ nhân ghét bỏ.
Hầu gia An Đông Nghĩa và phu nhân Giang Lan, vì phu thê tình thâm mà danh tiếng lẫy lừng khắp Giang Thành.
Một người là đích tử duy nhất của hầu phủ, dũng mãnh vô song.
Một người là thiên kim của tuần phủ, tài năng danh tiếng vang xa.
Một đôi ngọc ngà, thanh mai trúc mã, sớm đã định chung thân.
Chỉ tiếc, sau hai năm thành hôn vẫn chưa có con nối dõi.
Nghe đồn, phu nhân từng vì cứu hầu gia mà bị sảy thai, tổn thương thân thể, không thể sinh con được nữa.
Hầu gia đối với phu nhân không hề rời bỏ, tình cảm sâu đậm, nếu không vì lão phu nhân dùng cái chết uy hiếp, hắn nhất định sẽ không đồng ý nạp thiếp.
Cho nên, sự tồn tại của ta, chính là vết nhơ trong mối tình của họ.
Vì vậy, ta hiểu rõ —
Ngoan ngoãn nghe lời, đó là con đường duy nhất để sống sót.
2
Ngày hôm sau, chiếc khăn lụa trắng in đầy vết hồng đã được gửi tới cho lão phu nhân và phu nhân kiểm duyệt.
Lão phu nhân dáng vẻ quý phái, hiền hậu, mỉm cười từ tốn dặn dò ta phải tận tâm hầu hạ hầu gia, sớm ngày vì hầu phủ mà sinh con đẻ cái, mở rộng dòng tộc. Phu nhân thì đoan trang, thanh tao như hoa lan, suốt cả quá trình không làm khó ta, cũng chẳng thèm liếc nhìn ta một lần, càng không nói thêm câu nào.
Ta gắng chịu đau quỳ trên mặt đất, tay nâng chén trà, miệng đáp "vâng", đầu cúi thấp, mắt không dám ngẩng, hành động chuẩn mực, cứng nhắc như một bức tượng gỗ.
Từ khi ký vào khế ước bán thân, ý nghĩa của cuộc đời ta đã không còn do ta tự quyết định nữa. Là thiếp, là tì, là nô, hay là một món đồ cũng chỉ dựa vào sự vui lòng của chủ tử mà thôi. Dù là danh phận nào trong bốn thứ đó, cũng chẳng có gì khác biệt.
Điều may mắn là, cả lão phu nhân và phu nhân đều rất rộng rãi. Một cây trâm bạc mà họ tùy tiện ban thưởng cũng đáng giá bằng ba tháng thu nhập từ quán tàu hũ của nhà ta, chưa kể đến những chiếc nhẫn vàng quấn chỉ, vòng ngọc phỉ thúy, hay chuỗi ngọc trai mà ta được tặng.
Ta mỉm cười ngọt ngào từ tận đáy lòng, quỳ xuống cảm tạ và nhận lấy hết phần thưởng. Làm thiếp, làm tì bị người khác dày vò, những thứ này là thứ ta đáng được nhận.
Huống chi, ai mà không biết rằng, những ngày khổ cực của ta vẫn còn ở phía trước.
Quả nhiên, chưa đầy một ngày sau, quản sự bà bà đã dẫn người xông vào tiểu viện, áp giải ta đi.
Tội danh là: ăn trộm tài vật, tư thông với ngoại nam, không giữ đạo làm vợ.
3
Lão phu nhân và phu nhân ngồi ngay ngắn trên cao đường, vẻ mặt trầm lặng như nước. Trên án thư, vài món trang sức bày rải rác, chính là những món trước đây đã được thưởng cho ta. Dưới đường, một thiếu niên đang quỳ run rẩy, chính là tiểu đồng thường đi chợ giúp việc cho quản sự nhà bếp, cũng là nhi tử của gia đình hàng xóm sát vách ta, tên Điền Đại.
Trong cơn lo lắng, ta bị quản sự bà bà đá mạnh vào sau đầu gối, ngã sóng soài xuống đất.
“Lý thị, ngươi có biết tội không?” Lão phu nhân lạnh lùng nhìn ta, dù không nổi giận nhưng vẫn khiến người khác khiếp sợ.
Trong lòng ta hoảng hốt vô cùng, nhưng hiểu rõ lúc này càng không thể hoảng loạn. Ta vội vàng hít một hơi sâu, ngay ngắn quỳ dậy, cung kính dập đầu vài cái thật mạnh.
“Nô tì không nên tự ý mang đồ chủ tử ban thưởng đi giúp đỡ nhà mẹ đẻ! Xin chủ tử trách phạt!”
Từ nhỏ, ta đã giúp gia đình bán tàu hũ. Lớn lên, ta có chút nhan sắc, không hiểu sao lại có được cái tên “Tàu Hũ Tây Thi,” thu hút không ít ánh mắt dòm ngó đầy ý đồ xấu. Bảy ngày trước, trong khi bày hàng, tên lưu manh Trương Tam sàm sỡ ta, ta tức giận liền vớ lấy cái bình đất đập thẳng lên đầu hắn.
Trương Tam nhục nhã liền kéo theo vài tên bạn xấu đến đập phá quầy hàng, còn muốn kéo ta vào ngõ tối. Cha mẹ ta cố sức ngăn cản, kết quả là cha ta gãy một chân, mẹ ta sẩy thai. Hiện tại, cả hai đều nằm liệt giường, chỉ còn mỗi tiểu đệ bảy tuổi vừa phải nghỉ học để về nhà chăm sóc họ.
Nào là tiền thuốc men cho cha, lo hậu sản cho mẹ, tiền học phí của tiểu đệ, sửa lại quầy hàng, mọi thứ đều cần tiền. Huống hồ, Trương Tam cấu kết với nha môn, vu khống nhà ta cố tình gây thương tích, đòi bồi thường ba mươi lượng bạc, nếu không thì bắt ta phải dùng thân thể trả nợ.
Số tiền đó, nhà ta có bán cả gia sản cũng không đủ.
Trước khi sự việc này xảy ra, thím Điền ngày nào cũng qua nhà ta nói chuyện, còn muốn ta làm con dâu bà. Thậm chí không cần sính lễ, chỉ nhận của hồi môn. Lý do là vì nhi tử của bà làm việc trong hầu gia phủ, ta cưới hắn là trèo cao, vào cửa là có thể sống sung túc.
Nhưng từ khi sự việc xảy ra, thím ấy không còn mở cửa nhìn sang nhà ta nữa.
Ta phải lén lút vòng qua cửa hông nhà thím ấy để tìm cơ hội vay tiền. Thím không cho vay, nhưng lại đưa ra một ý kiến —
Bán thân.
4
Thím đưa ra hai lựa chọn.
Thứ nhất, vào Xuân Phong Các làm kỹ nữ. Với nhan sắc của ta, có thể bán được ba mươi lượng, nếu biết cách đối đãi khách khứa, thậm chí có thể kiếm được một gia tài.
Thứ hai, vào hầu phủ làm tì thiếp. Cũng ba mươi lượng, nếu may mắn được chủ tử chọn làm thiếp, mỗi tháng còn có hai lượng bạc làm tiền công, thêm vào đó là những món đồ ban thưởng.
Thím chỉ nói về những lợi ích, nhưng ai cũng biết, cả hai con đường này đều không tốt đẹp gì.
Nhưng đời khó khăn, nữ tử dù có sắc đẹp nhưng không thể tự bảo vệ mình thì chẳng khác nào đứa trẻ ôm vàng giữa chợ đông.
Vậy nên, ta chỉ còn cách chọn điều xấu ít nhất trong những lựa chọn tồi tệ ấy.
Nhưng số tiền bán thân ta nhận được khi vào phủ chỉ vừa đủ để trả khoản nợ cho tên lưu manh Trương Tam, còn gia đình ta thì vẫn thiếu thuốc thiếu thang.
Vì vậy, ngay khi nhận được phần thưởng của hầu phủ, ta đã vội vàng nhờ Điền Đại mang đi cầm cố lấy bạc gửi về nhà cứu nguy.
Không ngờ, chưa kịp hành động, rắc rối đã ập đến.
Ta vừa khóc vừa kể lể sự tình.
Ăn cắp tài sản?
Chỉ là lo lắng cha mẹ bị thương nặng, tiểu đệ thì còn nhỏ dại, lại gặp may mắn được chủ tử rộng rãi ban thưởng, nên mới vội muốn đổi thành tiền cứu mạng. Sao có thể tính là trộm cắp?
Tư thông với ngoại nam?
Bà thím hàng xóm có lòng tốt, tìm đường giúp đỡ cho một tiểu nữ khổ mệnh vào hầu phủ kiếm kế sinh nhai, tiện thể nhờ nhi tử của mình đi chạy việc vặt. Sao lại tính là tư thông?
Không giữ đạo làm vợ?
Một tiểu nữ nhà nghèo chưa đến tuổi cập kê, vì cứu sống cha mẹ và tiểu đệ mà phải bán thân, mới vào phủ chưa được bao lâu, quy tắc trong hậu viện của nhà giàu cũng chưa học hết, vội vàng cứu người mà sơ ý thì có thể thông cảm được. Sao có thể tính là không giữ đạo?
Ta kể một lèo như nước chảy mây trôi, thêm thắt không ít chi tiết, làm cho ai nấy trong sảnh đường đều động lòng.
Lão phu nhân khẽ dùng khăn tay lau khóe mắt: “Con bé này mồm miệng lanh lợi, lại có hiếu, thật là hiếm có.”
Phu nhân cũng lộ vẻ không đành lòng, nét mặt có phần mềm mại hơn, nhưng vẫn giữ uy nghi của bậc chủ mẫu.
“Nhưng không có quy củ thì không thể thành gia. Ngươi làm vậy, chung quy vẫn là không đúng. Tình thì đáng thương, nhưng tội vẫn phải xét.”
Trong lòng ta chợt lạnh đi một chút.
Báo quan?
Đánh roi?
Bị đuổi khỏi hầu phủ?
Hay là bị bán lại lần nữa?