Trời Đất Rộng Lớn, Ta Tự Do - Chương 10:

Cập nhật lúc: 2024-10-24 07:20:39

Nghe rất hay.

 

Nhưng ta vẫn không tin hắn có tình cảm với ta.

 

Chúng ta mới quen nhau trong thời gian ngắn, lại qua lại với đầy sự nghi kỵ và tính toán, sao hắn đột nhiên nhất quyết muốn cưới ta?

 

Hắn thở dài não nề: “Xem ra nàng thực sự không nhớ ta rồi... Mười năm trước, nàng đã cứu ta...”

 

Hắn kể rằng, mười năm trước, mẫu thân hắn qua đời trong oan khuất, hắn chịu cú sốc lớn, trốn khỏi Giang phủ, đói rét đến nỗi ngất xỉu trên đường.

 

Chính ta, khi đó mới sáu tuổi, đã cho hắn ăn một bát tàu hũ nóng, cứu hắn tỉnh lại.

 

Ta lờ mờ nhớ có chuyện đó, nhưng với ta, điều đó không quan trọng.

 

Ta vẫn không muốn gả cho hắn.

 

“Ngươi quá bất cẩn. Chất độc ngươi đưa hiệu quả quá chậm, chẳng có tác dụng gì cả.”

 

Hắn có vẻ uất ức: “Đó là vì nàng giãy giụa quá nhiều, làm đổ hết nửa chén canh, nên liều lượng không đủ.”

 

Ta nhìn chằm chằm vào hắn: “Vì lúc đó ta thực sự rất sợ.”

 

Mặc dù hắn đã nói rằng kế hoạch của hắn thực sự có một bước để ly gián Tấn vương và An Đông Nghĩa.

 

Mặc dù ta đã sẵn sàng chấp nhận sắp xếp của hắn.

 

Nhưng ta bị công khai đưa cho người khác làm nhục là thật.

 

Nỗi đau, nỗi sợ, sự nhục nhã của ta, tất cả đều là thật.

 

Hắn im lặng nhìn ta hồi lâu, trầm giọng nói.

 

“Là ta sai, đã không nghĩ đến cảm xúc của nàng, cũng không lên kế hoạch chu đáo hơn.”

 

Ta không trách hắn, so với phần lớn nam nhân, thậm chí so với rất nhiều nữ nhâm, hắn đã là người hiếm có.

 

Ta chấp nhận lời xin lỗi của hắn.

 

Nhưng ta sẽ không chấp nhận hắn.

 

Cuối cùng, Dự vương hỏi ta muốn gì.

 

Ta nói rằng ta chỉ muốn học hành tử tế, rèn luyện kiến thức, học hỏi đàng hoàng, chính chính trực trực.

 

Học để hiểu biết, học để hướng thiện, học để có lễ nghĩa.

 

Ta muốn tự tái sinh chính mình.

 

Ta muốn sống một cuộc đời tử tế.

 

Giang Lan Nhân nói nàng có thể tiếp tục dạy ta.

 

Giang Mai Phong cũng nói rằng kiến thức của hắn còn tốt hơn nàng, nên hắn dạy sẽ phù hợp hơn.

 

Nhưng điều ta muốn không phải như vậy.

 

Hoặc có thể nói, không chỉ là như vậy.

 

Dự vương im lặng đánh giá ta một lúc lâu, rồi cuối cùng mở lời.

 

“Không lâu trước đây, bản vương đã mở một lớp học dành cho nữ nhân tại Dự Châu. Bất kể là ai, từ quý tộc đến dân đen, bất kể tuổi tác hay tình trạng hôn nhân, đều có thể học miễn phí.”

 

“Nếu nàng hứng thú, có thể đến đó.”

 

Ta mãn nguyện cúi người cảm tạ, Dự vương lại đột ngột hỏi ta: “Sau khi học xong, nàng dự định làm gì?”

 

Ta suy nghĩ kỹ rồi đáp:

 

“Việc sau khi học xong, chờ học xong rồi tính. Dù sao thì sách không bao giờ vô ích, đến lúc đó, nếu không có gì khác, mở một quán tàu hũ nhỏ cũng có thể sống tốt.”

 

Giang Mai Phong cười khẩy: “Rồi lại để mấy tên côn đồ như Trương Tam, Lý Tứ đến phá quán sao?”

 

Ta run lên một chút, nhưng vẫn kiên quyết trả lời: “Nếu chuyện đó lặp lại, ta nhất định sẽ có cách đối phó tốt hơn việc đập vỡ bình gốm.”

 

“Học được cách gì?”

 

“Hiện tại ta chưa nghĩ ra, nên ta mới muốn đi học, đi thử, đi tìm!”

 

Bao lần trong mơ, ta đều tự hỏi, nếu ngày ấy ta không đập vỡ chiếc bình đó, liệu có phải mọi chuyện sẽ không tệ đến vậy?

 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn không tìm được câu trả lời.

 

Dù ta có cam chịu thế nào, dù ta có xấu xí đi một chút, dù ta có trở nên mạnh mẽ và hung hãn hơn, dù người bị kẻ côn đồ nhắm đến là mẹ ta, em trai ta hay cha ta...

 

Thì kết cục cũng sẽ không tốt đẹp gì, chỉ là những bi kịch khác nhau mà thôi.

 

Khi cái ác xảy ra, là vì có kẻ ác tồn tại.

 

Người lương thiện dù có tuân thủ luật lệ, khiêm nhường ẩn nhẫn thế nào, cũng không thay đổi được điều đó.

 

Vậy làm thế nào để kẻ ác không gây ác?

 

Ta không biết.

 

Nhưng ta sẽ tiếp tục tìm hiểu.

 

Tìm trong sách.

 

Tìm ngoài đời.

 

Sẽ có một ngày, thế giới này sẽ cho phép một nữ tử nhỏ bé có thể mở một quán tàu hũ nhỏ mà không phải lo lắng.

 

Dự vương nhìn ta với ánh mắt đầy khâm phục, cúi mình làm lễ: “Bản vương xin chúc Lý nương tử học thành tài, đạt được ước nguyện.”

 

27

 

Giang Lan Nhân cũng có hứng thú với trường học dành cho nữ giới, quyết định thử ứng tuyển làm phu tử.

 

Chúng ta tiện đường đi cùng nhau.

 

Giang Mai Phong không thể trái ý Dự vương, cũng không thay đổi được quyết định của ta, đành bất lực để ta ra đi.

 

“Họ Dự cần ta ở lại giúp đỡ quản lý Giang thành, không thể theo nàng đến Dự Châu. Nàng đợi ta ba năm, không, hai năm! Ta nhất định sẽ đến tìm nàng!”

 

Ta chỉ nhạt nhẽo lắc đầu: “Không đợi. Ta không hứng thú với nam nhân.”

 

Hắn sửng sốt, hoảng hốt: “Vậy còn nàng với Giang Lan Nhân...”

 

“Đầu óc ngươi ngoài mấy chuyện đó ra thì còn nghĩ được gì khác không hả?!”

 

Hắn thở phào nhẹ nhõm, có vẻ an tâm hơn chút, nhưng vẫn không cam lòng.

 

“Vậy ta sẽ theo đuổi nàng.”

 

“Cố chấp đeo bám rất phiền phức.”

 

“Thôi được, vậy ta chờ nàng.”

 

“Không cần chờ. Không có kết quả đâu.”

 

Hắn bất lực thở dài, vẻ mặt đầy oán trách: “Nàng thật là chẳng chút lay động gì...”

 

Ta điềm tĩnh nhìn hắn:

 

“Ngươi chưa chắc đã yêu ta như ngươi nghĩ.”

 

“Ta vừa mới thoát khỏi vực sâu của tình ái, ngươi lại nóng lòng muốn kéo ta vào một chiếc lồng khác.”

 

“Tình yêu của bất kỳ ai cũng không quý giá bằng sự tự do tự tại.”

 

Hắn sững người, đôi mắt run rẩy.

 

Ta không nhìn hắn nữa, không chút lưu luyến giục xe ngựa lăn bánh, hướng về phía xa xăm.

 

Trời đất rộng lớn, vạn vật tự do.

 

Cuộc đời còn dài, năm tháng bình yên.

 

Hoàn.

 

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.