Trời Đất Rộng Lớn, Ta Tự Do - Chương 6:

Cập nhật lúc: 2024-10-24 07:18:38

Sáng hôm sau, ta thỉnh an phu nhân và kể lại mọi chuyện.

 

Nàng trầm ngâm.

 

Hóa ra, Giang công tử kia chính là Giang Mai Phong, huynh trưởng cùng cha khác mẹ của phu nhân.

 

Mẹ ruột hắn qua đời sớm, hắn khó dạy, tàn nhẫn, ngỗ ngược, từ nhỏ đã tự ý rời nhà, đi bôn ba khắp nơi.

 

Đến khi cha của Giang Lan bị sát hại, hắn mới chậm rãi trở về, khi ấy đã nổi danh bên ngoài.

 

Hắn không những không kêu oan cho cha, còn bắt nạt tiểu đệ Giang Trúc Ảnh, cưỡng ép nắm giữ Giang gia, không cho ai trong gia đình trả thù, khiến mẹ kế tức chết.

 

Đúng là kẻ vô liêm sỉ, bất hiếu, bán cha cầu vinh.

 

“Xem ra hắn đã cấu kết với hầu phủ, rất có thể lại là một con chó của Tấn vương.”

 

“Hắn vốn nhạy cảm, đa nghi, có thể sẽ nói gì đó với An Đông Nghĩa. Từ nay về sau, ngươi phải cẩn thận hơn khi dò la tin tức.”

 

Ta suy nghĩ kỹ lại, thấy mình hôm qua không để lộ bất cứ sơ hở nào, mới mang theo chút lo lắng trở lại thư phòng.

 

Hầu gia vừa nhìn thấy ta đã lập tức ôm ta vào lòng, vuốt ve cái bụng đang nhô lên của ta, đầy mong chờ mà gọi “thế tử” có vẻ như không nghi ngờ điều gì.

 

Ta quyết định thử hắn.

 

“Hôm qua, hầu gia không để khách mang nô tì đi, nô tì trong lòng cảm thấy rất vui.”

 

“Giống như trước khi vào phủ, cha mẹ đã che chở nô tì, không để tên lưu manh Trương Tam kéo đi.”

 

Mặt hắn tối sầm lại.

 

“Thế đạo suy đồi, luôn có những kẻ vô lại mơ ước đến nữ nhân của người khác!”

 

“Chúng không biết mình là loại người gì, thật đáng xấu hổ!”

 

Ha, lời này vừa mắng Giang Mai Phong, vừa mắng Trương Tam.

 

Xem ra, quan hệ giữa hắn và Giang Mai Phong thật sự không tốt.

 

Ta giả vờ như không biết, tiếp tục rơi nước mắt.

 

“Tên côn đồ đó có chút quan hệ với nha môn, thường thu phí bảo kê từ các quầy hàng nhỏ, lại quen thói ức hiếp dân lành.”

 

“Hôm đó, nô tì suýt bị hắn và đám người của hắn kéo vào con hẻm, may mắn cha mẹ liều mạng bảo vệ, nô tì mới thoát nạn.”

 

“Nhưng mẹ nô tì lúc đó đang mang thai, bị bọn chúng đánh mất đi hài tử là nam nhi đã năm tháng trong bụng…”

 

“Nô tì thật sự rất sợ... nếu đêm qua nô tì bị khách mang đi, e rằng đứa con trong bụng...”

 

Ta khóc nức nở, hắn ôm chặt lấy ta.

 

“Đừng lo, có gia ở đây, ngươi và con sẽ không sao.”

 

“Những tên lưu manh từng bắt nạt ngươi, gia sẽ không tha cho bất kỳ ai.”

 

Giọng hắn trầm đục, ngập tràn sự che chở.

 

Nhưng trong lòng ta lại thầm cười lạnh.

 

Hắn tức giận vì Giang Mai Phong đã trêu chọc ta, không coi hắn ra gì.

 

Nhưng hắn lại sợ không dám đối đầu với Giang Mai Phong.

 

Hắn không dám động đến Giang Mai Phong, nhưng chẳng lẽ không động được đến một đám lưu manh sao?

 

Thôi được, để hắn ra oai lần này, cũng tốt, ta lại có thể khiến Trương Tam phải đền mạng.

 

Ngày hôm sau, một đám lưu manh do Trương Tam cầm đầu đã bị áp giải đến trước mặt ta.

 

17

 

Chúng đã bị đánh đến nửa sống nửa chết, toàn thân đầy thương tích, máu thịt lẫn lộn.

 

Trương Tam chỉ còn một con mắt, răng đã bị bẻ hết, tay chân bị vặn vẹo, nhìn không còn ra hình người.

 

Vừa thấy ta, hắn liền vội vàng quỳ xuống dập đầu, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.

 

“Lý tiểu thư! Tiểu nhân mắt mù không biết núi Thái Sơn, đã mạo phạm đến cả gia đình ngài!

 

Tiểu nhân không phải là người! Tiểu nhân là súc sinh! Là giòi bọ! Là cặn bã!

 

Nhưng người chết không thể sống lại! Cầu xin tiểu thư tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa để chuộc tội cho gia đình ngài!”

 

Ta run rẩy nép vào lòng hầu gia, giả vờ nghi hoặc không hiểu.

 

“Người chết không thể sống lại? Ngươi có ý gì?”

 

Hầu gia thoáng cứng đờ.

 

“Đến lúc này còn dám nói năng xằng bậy! Cắt lưỡi hắn đi!”

 

Một tên hộ vệ hiểu ý, đá mạnh vào hàm Trương Tam.

 

Cái miệng xấu xí của hắn không thể khép lại, chiếc lưỡi đỏ lòm, to bèo nhèo lủng lẳng bên ngoài.

 

Vừa hay, tên hộ vệ kia liền nắm lấy, nhổ tận gốc.

 

Những tên lưu manh còn lại cũng chịu chung số phận.

 

Từng mẩu thịt nhầy nhụa nhuốm máu bị ném xuống đất. Ta hét lên, vùi đầu vào ngực hầu gia, run rẩy không dám nhìn.

 

“Đừng sợ, nói cho gia nghe, hắn đã dùng tay nào để sàm sỡ ngươi?”

 

Ta bật khóc: “...Hai... hai tay...”

 

“Vậy thì phế luôn cả tay chân của chúng!”

 

“Dùng cối đá nghiền nát từng chút một!”

 

“Rồi ném cho chó ăn!”

 

Đám hộ vệ lôi Trương Tam cùng đồng bọn ra ngoài, kéo lê một vệt máu dài trên mặt đất.

 

Tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng vang lên, mùi máu tanh ngày càng đậm.

 

Lũ cặn bã từng xúc phạm gia đình ta, sẽ phải chết trong đau đớn tột cùng.

 

Thật tuyệt vời.

 

Ta siết chặt áo hầu gia, toàn thân run rẩy, khóc không ngừng.

 

Hắn ôm ta, vỗ nhẹ lưng, dịu dàng trấn an.

 

“Không sao rồi, có gia ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi nữa.”

 

Ta thuận thế đáp lại.

 

“Hầu gia, ngài thật tốt với nô tì.”

 

Hắn cảm thấy rất hài lòng vì đã vì ta mà nổi giận, càng thêm yêu thương ta.

 

Sau đó, ta đi vào bếp chuẩn bị cơm nước, tạm tách khỏi Tiểu Thúy một lát, thì bị bịt miệng và kéo vào khố phòng.

 

18

 

Sau một năm không gặp, Điền Đại đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ non nớt, đôi mắt hắn ánh lên sắc xanh đầy tham lam, nhìn khiến người ta buồn nôn.

 

Hắn bịt miệng ta, đẩy vào góc tường.

 

“Giỏi thật đấy, muội muội! Dám quyến rũ hầu gia giết hết bọn Trương Tam.”

 

“Nhưng lúc trước bọn chúng làm khó nhà ngươi, đều là ta đứng ra bảo vệ đấy.”

 

“Nếu không có ta, nhà ngươi đã chết từ lâu rồi.”

 

Ha, đến lúc này mà còn định lừa dối ta.

 

“Ngươi phải cảm ơn ta đi chứ! Để ca ca đây được sung sướng một lần! Ha ha ha!”

 

Hắn vừa nói vừa định xé áo ta.

 

Ta lập tức cắn mạnh vào tay hắn, nhân lúc hắn đau đớn, ta vùng thoát, vừa hét lớn cầu cứu vừa chạy về phía cửa.

 

Nhưng ngay lập tức bị hắn túm lại, tát mạnh một cái.

 

“Đồ tiểu tiện nhân! Dám cắn ta! Xem ta có giết chết ngươi không!”

 

Trong lúc bị đánh, ta cố gắng bảo vệ bụng mình.

 

Rầm

 

Cánh cửa khố phòng bị đá văng!

 

Giữa tiếng hét thất thanh của Tiểu Thúy, hầu gia dẫn hộ vệ xông vào, sắc mặt giận dữ đến đáng sợ.

 

Ta ngay lập tức đổ vào lòng hắn, nước mắt tuôn trào, người run rẩy, trông vô cùng đáng thương.

 

Hắn bực bội quát ta: “Ngươi chạy lung tung cái gì?!”

 

Ta sợ hãi, cắn môi ấm ức: “Nô tì... muốn tự tay chuẩn bị bữa ăn cho hầu gia...”

 

Hắn sững người, có chút xúc động, khẽ vuốt má ta đang sưng đỏ.

 

“Tên nô tài kia dám động đến ngươi, thật lớn gan..”.

 

“Lột da hắn ra!”

 

Điền Đại đang bị hộ vệ đánh đập nghe vậy thì sợ hãi, run rẩy.

 

“Hầu gia tha mạng! Lý tiểu thư tha mạng!”

 

“Nô tài nhất thời ma quỷ ám ảnh, không dám tái phạm nữa!”

 

“Tha cho nô tài đi! Nô tài chết rồi, mẹ già ở nhà cũng không sống nổi!”

 

Hắn đầu đầy máu, cố gắng chống lại đòn đánh, đưa bàn tay bẩn thỉu về phía ta.

 

“Muội muội! Ngươi là do mẹ ta nhìn mà lớn lên! Sao ngươi nhẫn tâm như vậy?!”

 

Nhưng đệ đệ của ta cũng là do các ngươi nhìn mà lớn lên đấy.

 

Vậy tại sao các ngươi lại nhẫn tâm bán nó vào kỹ viện, khiến nó bị hành hạ đến chết?

 

Ta khóc đến không thể nói thành lời, hầu gia thương xót, vỗ nhẹ lưng ta.

 

“Để cho chúng mẹ con đoàn tụ dưới địa ngục đi!”

 

Hộ vệ lôi Điền Đại vào góc tường, rút ra con dao lột da...

 

Hầu gia che mắt ta lại: “Ngươi nhát gan, đừng để bị dọa.”

 

Ta nắm chặt tay áo hắn, run rẩy nói: “Bụng đau... đứa bé...”

 

Hầu gia lập tức bế bổng ta lên, bước nhanh ra khỏi khố phòng.

 

“Mau gọi ngự y!”

 

“Đừng để tên nô tài đó chết dễ dàng quá!”

 

Ta cuộn mình trong lòng hầu gia, nghe tiếng Điền Đại gào khóc thảm thiết, trong lòng khoan khoái vô cùng.

 

Hắn sẽ phải chịu đựng ba ngày trước khi tắt thở.

 

Hắn phải đau đớn hơn đệ đệ ta.

 

Mẹ hắn phải chứng kiến cái chết của hắn trước khi chết.

 

Họ phải chịu đựng nhiều hơn những gì cha mẹ ta đã trải qua.

 

Lũ súc sinh đã dày vò gia đình ta, từng kẻ một đều phải chết thảm!

 

19

 

Lão ngự y nói rằng vết thương của ta không nghiêm trọng, chỉ là do sợ hãi và căng thẳng mà dẫn đến đau bụng, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được.

 

Lão phu nhân đích thân mang nhiều đồ bổ đến, vừa vỗ về vừa ngầm uy hiếp, tay đặt lên bụng ta đang hơi nhô lên.

 

“Lúc trước thấy ngươi còn trẻ mà dáng vóc không thấp, hông vừa tròn vừa nở, ta đã biết ngươi là đứa khỏe mạnh, dễ sinh nở.”

 

“Phải dưỡng thai cho tốt, lần này nhất định phải để ta được bế tôn tử!”

 

Ta rụt rè gật đầu, nhưng trong lòng thầm oán trách.

 

Ninh Nhi đã ba tháng rồi, vậy mà người làm tổ mẫu như bà còn chưa một lần đến thăm, bế con bé, giờ lại còn mong muốn có tôn tử nữa sao?

 

Ngay cả khi ta sinh được nam nhi, bà cũng chưa chắc đã có phúc để bế đâu.

 

Sau khi lão phu nhân đi, phu nhân ôm Ninh Nhi đến thăm.

 

Ta khẽ nói với nàng rằng không cần lo lắng nữa, vì mối quan hệ giữa hầu gia và Giang Mai Phong không tốt.

 

Phu nhân dặn ta phải luôn cẩn thận trong mọi việc.

 

“Ngươi dùng kế mượn đao giết người khá ổn, nhưng vẫn phải biết tự bảo vệ mình.”

 

Ta chỉ cười nhạt.

 

“Kế khổ nhục nếu không khổ thì không có tác dụng. Dù có sảy thai, chỉ cần trả thù được, nô tì cũng không tiếc.”

 

Phu nhân thở dài.

 

“Con đường báo thù còn dài, ngươi đừng chỉ nhìn vào trước mắt.”

 

Ta hiểu.

 

Kẻ dưới dễ giết, nhưng kẻ đứng đầu mới khó loại bỏ.

 

Nhổ tận gốc hầu phủ mới là chìa khóa của sự báo thù.

 

Trong thời gian dưỡng bệnh, hầu gia trở nên dịu dàng và quan tâm hơn. Dù không thể ân ái, hắn vẫn thường xuyên đến thăm ta, khác hoàn toàn so với lần ta mang thai trước.

 

Cho đến khi thai đã ổn định, hắn mới không chờ được mà đè ta xuống giường, thường xuyên gọi ta hầu hạ bên cạnh.

 

Nhờ đó, ta vẫn có thể tiếp tục lén lút thu thập bằng chứng.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.