Trường Thọ - Chương 17:
Cập nhật lúc: 2024-11-13 13:39:17
Ta không lấy tính mạng của mẹ Cố Lưu để thử nghiệm, nên tự mình thử trước, thuốc hoàn toàn an toàn, không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Kế hoạch diễn ra suôn sẻ, Diệp Hoàng hậu giả vờ bệnh nặng, rồi đột ngột tắt thở trước khi ngự y kịp đến. Hoàng đế nghe tin, lập tức chạy đến ôm thi thể bà khóc suốt đêm, mãi mới chịu để bà nhập quan.
Trước khi đóng quan tài, ta lén mang bà ra ngoài, biến mất trong màn đêm, Cố Lưu sẽ dọn sạch mọi dấu vết của chúng ta.
Về đến căn nhà nhỏ, Diệp Hoàng hậu ôm chặt lấy Cố Lưu, một nữ nhân mạnh mẽ mà khóc đến mắt đỏ hoe.
Sau khi an ủi mẫu thân, Cố Lưu quay sang nhìn ta.
Ta ngồi trên chiếc cầu nhỏ giữa sân, chân đung đưa nghịch cá trong nước, tay múc nước từ núi đá đổ xuống mà rửa đi lớp phấn nâu vàng trên mặt, để lộ dung nhan thật.
Ta đã bù đắp cho Cố Lưu nuối tiếc lớn nhất của kiếp trước, nên lúc này, ta rất vui vẻ.
Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Cố Lưu đang nhìn mình.
Ta rạng rỡ nở nụ cười.
30
Sau khi Diệp Hoàng hậu "qua đời," hoàng đế đột nhiên trở nên sa sút tinh thần, u uất không vui, không màng triều chính, ngay cả Tôn quý phi – người luôn được sủng ái – cũng không thể khuyên giải.
Hắn bắt đầu mất ngủ, cả đêm trằn trọc không tài nào chợp mắt, khó khăn lắm mới ngủ được một lát, vừa nhắm mắt đã thấy ác mộng, trong mộng luôn là bóng dáng vị thê tử đã mất.
Các ngự y trong cung đều đã bắt mạch cho hắn, nhưng chẳng ai chữa được chứng mất ngủ này, cuối cùng đành hạ bảng chiêu mộ danh y từ dân gian, và tình cờ, đại danh thần y đang ở kinh thành, liền phái người mời hắn vào.
Thần y dẫn theo "đồ đệ" là ta vào cung, kê một đơn thuốc cho hoàng đế, đêm ấy hoàng đế cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngon lành.
Nhưng phương thuốc này cũng chẳng chữa được tận gốc, chỉ tạm thời giảm bớt triệu chứng. Thần y nói cần phải xuống phía Nam tìm dược liệu quý, và để ta ở lại trong cung chăm sóc sức khỏe cho hoàng đế.
Ta bước ra từ giữa hai tiểu đồng đi theo hắn, ngẩng đầu lên, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Ta biết mình trông rất đẹp.
Vẻ đẹp thanh thoát, một thân bạch y giản dị, dung nhan như đóa sen thanh khiết giữa dòng nước, nhìn vào khiến người ta dễ dàng cảm thấy vô hại, dễ dàng lấy được cảm tình và sự tín nhiệm của kẻ khác.
Ai mà ngờ được, những cơn ác mộng quấy rầy hoàng đế, kỳ thực đều là do ta động tay động chân.
Trước đó khi hắn đến trang viện, ta đã bỏ vào người hắn loại độc tác dụng chậm. Độc này không lấy mạng, nhưng lại dai dẳng khó chịu.
Ta thuận theo thời thế mà lưu lại trong cung, thỉnh thoảng lại gia tăng triệu chứng cho hoàng đế, có khi lại pha chế thuốc giúp hắn dịu đi vài hôm, để hắn mơ màng nhớ về Diệp Hoàng hậu đã khuất, thỉnh thoảng ta giả vờ không biết mà nhắc đến chuyện của bà, khiến hoàng đế ngày càng thêm áy náy và hối hận.
Tất cả diễn ra tương tự như kiếp trước, chỉ là bây giờ được ta đẩy nhanh tiến độ.
Khi hoàng đế nhìn vật nhớ người, hối hận khôn nguôi, ta vô tình nhắc đến Cố Lưu.
Ta nói: "Thần thiếp sinh ra ở Lạc Thành, từng cứu một người sắp chết từ đám ăn mày, hắn rách rưới, què quặt, đầu tóc rối bù, thường bị người ta ấn đầu xuống bắt bò như chó mà xin ăn, là kẻ bị khinh rẻ ở ngoại thành."
"Về sau Lạc Thành động loạn, thần thiếp theo sư phụ rời đi, từ đó không gặp lại hắn, cũng chẳng rõ hắn còn sống hay không."
Ta dường như chỉ buột miệng nói một câu, cũng không nói người đó là ai.
Một thời gian sau, hoàng đế ra ngoài giải sầu, bất ngờ gặp phải thích khách phục kích, hắn chạy trốn một mình đến vùng hoang vu không bóng người, đói đến ngất ngư, và gặp được một kẻ đầu bù tóc rối, dơ bẩn nhếch nhác.
Người ấy tóc tai rối nùi che khuất khuôn mặt, khó nhìn rõ dung nhan, hành động có chút ngờ nghệch.
Tuy ngốc nghếch nhưng lại rất lương thiện, thấy hoàng đế nửa tỉnh nửa mê, hắn liền đưa nửa cái bánh duy nhất của mình cho hoàng đế.
Hoàng đế có lẽ cả đời chưa từng ăn chiếc bánh nào cứng như thế, nhưng hắn ăn rất nhanh, và rất cảm động. Vừa ăn xong định lên tiếng, thì thích khách đuổi đến nơi, trong lúc hỗn loạn, lưỡi kiếm của thích khách đâm tới, người ấy vô tình đỡ thay hoàng đế một kiếm.
Đúng lúc ấy, đội cấm quân bị thất tán cuối cùng cũng tìm đến, hai bên giao chiến, thích khách đều bị giết sạch.
Ta hiện là ngự y mà hoàng đế tín nhiệm nhất, khi bọn họ hồi cung, ta nhận được tin liền vội vàng đến, xử lý xong vết thương cho cả hai, ta ngạc nhiên nhận ra người dơ dáy kia.
Ta nói với hoàng đế rằng, đây chính là kẻ đáng thương mà ta từng cứu ở Lạc Thành, hắn từng bị chấn thương ở đầu, ảnh hưởng đến thần trí, trông có phần ngờ nghệch.
Ta nói, không ngờ có thể gặp lại hắn ở nơi xa xôi thế này, có vẻ hắn đã mất trí nhớ.
Ta tiện tay dùng khăn lau sạch mặt hắn, chải chuốt lại tóc tai bù xù, hoàng đế vô tình nhìn sang một cái, bát thuốc trong tay "bộp" một tiếng rơi xuống đất.
Cố Lưu đóng vai ngốc rất hợp, tiếng động chói tai dọa hắn sợ, hắn theo phản xạ co người lại như muốn tránh né.
Hắn cũng đẹp lắm. Đôi mắt ngây thơ vô tội đầy cảnh giác sợ hãi, trông thật đáng thương.
Hôm ấy, hoàng đế mặc bệnh thể suy yếu, lảo đảo bước đến kéo Cố Lưu đứng dậy.
Có những việc, chỉ cần đến đó là đủ.
Ta là ngự y được tín nhiệm nhất trong cung, y thuật cao nhất, ta nói Cố Lưu ngốc nghếch thì hắn là ngốc nghếch, ta bảo hắn mất trí nhớ thì đó là mất trí nhớ, các ngự y khác dẫu chẩn ra kết quả khác cũng không dám nói. Bởi lẽ, nếu nói ra chẳng khác nào thừa nhận mình y thuật kém cỏi, đến một triệu chứng rõ ràng mà chỉ có mình mình không chẩn ra được.
Ngốc nghếch, lại mất trí, việc hắn xuất hiện ở vùng ngoại ô cách kinh thành ngàn dặm cũng dễ dàng giải thích. Có lẽ khi loạn lạc xảy ra, ý thức hắn không rõ, mơ màng lưu lạc theo dòng người tị nạn.
Dẫu ngốc nghếch nhưng hắn vẫn lương thiện, dám dâng chiếc bánh duy nhất cho người sắp ngất vì đói.
Dẫu mất trí nhưng hắn vẫn hiếu thảo, vô thức đứng ra chắn kiếm cho phụ hoàng.
Sự lương thiện và hiếu thảo ấy trái ngược hẳn với dáng vẻ tiều tụy tàn tạ của hắn, và câu nói của ta, do chịu đả kích nặng nên ảnh hưởng đến thần trí.
Dù bị giáng xuống làm thứ dân và lưu đày, Cố Lưu thân là huyết mạch hoàng gia, nên được giữ thể diện, vốn không nên có dáng vẻ thế này.
Hoàng đế phái người điều tra quãng thời gian qua của hắn, biết hắn từ lúc rời kinh đã chịu nhiều đày đọa, tất nhiên cũng đoán được là do Tôn quý phi sai người hành hạ.
Khi sủng ái bà ta thì có thể mặc bà ta ngang ngược, đến khi hết sủng ái thì lại hối hận vì thói ác độc của bà ta, dù rằng sự ác độc đó là do hắn dung túng.
Cảm giác áy náy trong hoàng đế đạt đến đỉnh điểm, hắn vô thức bước đến bên Cố Lưu.
Hoàng nhi của hắn bị thương, sốt cao đến mê man, dường như đang gặp ác mộng, lẩm bẩm trong giấc mơ.
Hắn nói: "Mẫu hậu, phụ hoàng không cần chúng ta nữa sao? Có phải là nhi thần đã làm sai điều gì…?"
Hoàng đế khựng bước.
Rồi hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả sàn.
31
Hoàng đế đột ngột triệu hồi thái tử bị phế về kinh thành và khôi phục hoàng tịch, khiến các triều thần trở tay không kịp.
Giờ đây, Cố Lưu đã trở thành Đại hoàng tử và được phong tước Yến Vương.
Dĩ nhiên, tất cả không chỉ nhờ vào chút sự áy náy của hoàng đế.
Lần ám sát hoàng đế vừa qua là do chính Cố Lưu sắp đặt, vì mẫu thân hắn đã cho hắn biết thế lực ẩn sau miếng ngọc bội. Nhóm thích khách hôm ấy chính là một phần trong đó.
Những thích khách này không hề che giấu dấu hiệu của nhà họ Diệp trên trang phục và vũ khí, lộ liễu cho người ta biết rằng bọn họ có liên quan đến Diệp Hoàng hậu quá cố.
Nhưng với bản tính đa nghi của hoàng đế, ông tất sẽ suy nghĩ nhiều hơn – kẻ nào lại ngu xuẩn đến mức tự bộc lộ thân phận trong lúc ám sát? Chắc chắn có kẻ cố ý giá họa, muốn giết ông nhưng không thành, lại còn đổ tội lên kẻ khác để rũ sạch trách nhiệm.
Kẻ khả nghi duy nhất không ai khác chính là phe của Tôn quý phi và Liễu Tể tướng.
Hoàng đế tự biết mình gần đây lạnh nhạt với Tôn quý phi, có khi nào họ lo ngại vị thế bị lung lay nên muốn trừ khử ông để sớm đưa An Vương lên ngôi?
Thêm vào đó, qua điều tra ông biết được những việc Tôn quý phi đã làm với Cố Lưu, từ đó sinh lòng ngờ vực.
Hoàng đế không quá thông minh, nhưng vẫn hiểu rõ việc răn đe và giữ cân bằng.
Thế là ông dứt khoát phong vương cho Cố Lưu, để cảnh cáo phe Tôn quý phi và Liễu tể tướng, cũng để họ không thể độc chiếm quyền lực trong triều, giữ cho hai bên cân bằng để ngai vị ông thêm vững chắc.
Kiếp trước, Cố Lưu tự mình trải qua muôn vàn hiểm nguy mà trở về kinh thành, gian khổ thế nào chỉ mình hắn rõ, không biết bao lần cận kề cái chết, cơ thể đầy thương tích.
Khi vào đến kinh thành, hắn không còn thời gian để tính toán, chỉ còn cách nhanh chóng hạ sát đối thủ, có thể giết thì giết, cuối cùng mang danh nghịch tử giết cha giết đệ, ngai vàng ngồi lên cũng chẳng vững chắc, thế lực bên dưới không đủ sức chống đỡ, nên về sau khi suy sụp thì cũng chóng vánh, chẳng khác nào cỏ khô gặp lửa lớn.
Hiện tại, hắn không cần phải mạo hiểm đến vậy, không cần cơ thể đầy thương tích hay gánh danh ô uế muôn đời. Hắn cũng có đủ thời gian để vững bước trong vòng xoáy quyền lực.
Cung đình mở yến tiệc đón chào Đại hoàng tử hồi kinh.
Ta đứng ở góc nhỏ tối tăm khuất lấp, nơi cung nữ và thái giám qua lại, từ xa nhìn Cố Lưu giữa ánh đèn hoa rực rỡ.
Hoàng thân quốc thích và bá quan văn võ vây quanh hắn, tán tụng không ngớt, nhưng thực ra đều đang ngầm dò xét. Đại hoàng tử với tấm áo choangf cao quý, dung mạo như ngọc, đôi bàn tay dài và thanh tú xoay nhẹ chén rượu, khóe môi luôn vương một nụ cười nhạt, khiến người ta không sao thấu được tâm tư.
Đó chính là dáng vẻ mà ta từng mong muốn.
Bình an, thuận lợi, rực rỡ huy hoàng.