Tướng Quân Cưới Vợ Xung Hỉ - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-11-11 07:01:40
Ta bối rối vân vê vạt áo: “Ta hiểu mà.” Giọng ta nhỏ như tiếng thì thầm: “Ta không làm phiền chàng, chuyện phu thê, chờ chàng khỏi bệnh rồi nói sau.”
Hắn ngạc nhiên: “Đây cũng là mẫu thân nàng dạy nàng sao?”
“Không... là bà dạy lễ của phủ tướng quân dạy ta.”
Nghe xong, Tống Nghi Đình khẽ cười nhạo, ngả người nằm xuống gối: “Chuyện gì cũng phải sắp đặt, ngay cả chuyện khuê phòng cũng lo cho ta. Thật nực cười. Ta quả thật là kẻ vô dụng.”
“Chàng không phải.”
Có vẻ hắn thực sự tức giận, im lặng một lúc lâu không thèm để ý đến ta.
Ta dịu dàng nói: “Thầy bói nói rằng, mệnh của ta có phú quý, có lẽ phú quý đó là do chàng mang lại.”
“Những lời lừa gạt như thế mà nàng cũng tin sao?”
“Tin.” Ta nhẹ kéo tay áo hắn, vẻ nài nỉ đầy đáng yêu, giọng nghẹn ngào: “Phu quân, ta đói rồi. Chàng cho ta một chút gì ăn được không? Ăn no rồi ta mới có sức hưởng phú quý chứ.”
Khuôn mặt căng thẳng của Tống Nghi Đình dịu lại, ra hiệu cho ta: “Trên bàn có bánh, là Thái hậu ban thưởng, còn rất tươi.”
“Bánh cung đình ư?! Ta chưa từng ăn bao giờ!” Ta lập tức buông tay áo hắn, nhanh chóng leo xuống giường, bưng đĩa bánh trên bàn.
Chưa ăn được mấy miếng, ta thấy Tống Nghi Đình đang nhìn ta. Ta đưa cho hắn một miếng: “Chàng ăn thử đi.”
Hắn lắc đầu: “Ta không ăn.”
Ta vừa ăn vừa phồng má, thốt lên: “Chàng nếm thử đi, ngon lắm. Mùa này sao lại có được nhân hoa hồng ngọt ngào thế này nhỉ? Ngon tuyệt!”
Ta cắn vào miếng bánh mà Tống Nghi Đình không muốn ăn, thấy lớp nhân hoa hồng đỏ au, trông thật hấp dẫn.
Tống Nghi Đình đột nhiên mở lời: “Vậy thì cho ta thử một miếng.”
Ta đang định tìm miếng bánh khác có nhân hoa hồng thì hắn bảo: “Nửa miếng trong tay nàng là đủ rồi.”
“Nhưng ta đã cắn qua.”
“Không sao.”
Đồ cung đình quả nhiên không tệ, không chỉ mình ta ăn nhiều, mà ngay cả Tống Nghi Đình cũng ăn không ít. Ta ăn đến căng bụng, no rồi thì cơn buồn ngủ ập đến, ngồi trên giường lim dim.
Tống Nghi Đình nhìn không đành, muốn nhường ta một chỗ: “Nếu nàng không muốn sang phòng bên cạnh, thì ở đây ngủ đi.”
Ta mơ mơ màng màng nói: “Không được, chàng còn chưa uống thuốc.”
“Nếu ta không uống thì nàng cũng không ngủ sao?”
“Ừ! Mẫu thân nói, chăm sóc phu quân là bổn phận của ta...”
Tống Nghi Đình lầm bầm vài câu, ta lắng nghe, hóa ra là hắn đang trách mẫu thân ta nói nhiều. Có lẽ do ăn no tâm trạng cũng tốt lên, hắn gọi người bên ngoài: “Mang thuốc hâm nóng lại rồi đưa vào đây.”
Người ngoài cửa không ngờ Tống Nghi Đình lại chủ động uống thuốc, cẩn thận mang bát thuốc nóng vào, vừa định khom người xuống thì bị Tống Nghi Đình từ chối.
Hắn lạnh lùng mắng: “Ta chưa đến mức không tự cầm nổi bát thuốc.”
A hoàn mừng rỡ, đặt bát thuốc xuống rồi rời đi.
Ta chống tay ngắm hắn, thấy hắn một hơi uống hết bát thuốc đắng ngắt. Ta khịt mũi, có chút thương xót: “Đắng lắm phải không?”
Tống Nghi Đình đáp khẽ, dường như để ứng phó ta: “Ừ.”
Ta lấy từ trong tay áo một viên kẹo đặt trước môi hắn: “Ngậm viên này là sẽ hết đắng thôi.”
Ta ngượng ngùng nói: “Ta vốn giấu viên kẹo trong tay áo, định ăn trên kiệu hoa, nhưng suốt dọc đường căng thẳng quá, nên quên mất.”
Tống Nghi Đình ngậm viên kẹo, hỏi ta: “Sao lại căng thẳng trên đường?”
“Lần đầu tiên lên kiệu hoa, đương nhiên căng thẳng rồi. Ta cứ nghĩ, nhỡ phu quân của ta là một người xấu xí thì phải làm sao.”
“Vậy bây giờ thì sao, có thấy hắn xấu không?”
Chỗ hắn nằm rất ấm áp, ta quá mệt mỏi, nằm xuống ngay bên cạnh hắn, nép vào người hắn. Trên người hắn còn thoang thoảng mùi thuốc Đông y, dường như giúp ta dễ ngủ hơn.
Ta khẽ khịt mũi, tựa vào áo hắn: “Không xấu, rất đẹp, rất đẹp.”
Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta lờ mờ nghe tiếng thở dài của Tống Nghi Đình: “Thì có ích gì, số phận đã định ta là kẻ tàn phế nằm liệt trên giường.”
“Nhưng bệnh rồi sẽ khỏi thôi.”
“Thật sao?”
“Thật.”
…
Phần II: Đêm Tân Hôn
Rất nhiều người cảm thấy thương hại ta, cho rằng ta lấy phải một người bệnh nặng, nằm liệt giường. Thật ra, ta nghĩ rằng, lấy Tống Nghi Đình cũng có cái hay riêng.
Tống Nghi Đình tính tình không tốt, trước khi bệnh đã là người khó gần, giờ bệnh lại càng khó nói chuyện. Vì tính khí khó chịu của hắn, trong phủ ai cũng kiêng dè Đông viện. Nhờ vậy mà ta cũng được giảm bớt không ít gò bó, không chỉ miễn được việc thỉnh an sáng tối, mà còn có thể cùng Tống Nghi Đình ngủ nướng nhiều canh giờ, thoải mái hơn hẳn khi còn ở khuê phòng.
Hơn nữa, từ khi cưới ta, bệnh tình của Tống Nghi Đình thật sự có tiến triển tốt. Phu nhân lão tướng quân đối xử với ta càng thêm ân cần, cuộc sống của ta vô cùng dễ chịu.
Khi tiết thu se lạnh, bệnh cũ của Tống Nghi Đình hiếm hoi không tái phát như mọi năm. Thái y đến khám còn bảo rằng sức khỏe hắn cải thiện không ít, có dấu hiệu hồi phục.
Toàn phủ ai cũng vui mừng, nhân dịp Trung Thu còn bày một bữa tiệc lớn, mời bà con thân thích đến chung vui.
Tống Nghi Đình không đi, hắn vẫn ở lì trong phòng.
Ta ăn qua loa vài món rồi vội quay về Đông viện.
Ta cứ ngỡ hắn đã ngủ, đẩy cửa vào thì hiếm khi thấy hắn ngồi dưới ánh đèn, hứng thú đọc sách.
Nghe ta vào, hắn không ngẩng đầu, hỏi: “Yến tiệc thế nào?”
Đêm thu lạnh lẽo, ta chui vào chăn của hắn để tận hưởng chút hơi ấm, cởi giày nằm vào, cười bảo: “Rất náo nhiệt. Mẫu thân nói, đợi năm sau chàng khỏe hẳn sẽ tổ chức một lần nữa.”
Tống Nghi Đình lật trang sách: “Ta không đi.”
“Tại sao?”
“Vô vị vô cùng. Chỉ là chuyện nhàm chán của gia đình.”
Ta gật đầu: “Đúng vậy, toàn là chuyện nhàm chán. Nhưng cũng có chút thú vị.”
Ta kể lại những chuyện vui nghe được trong bữa tiệc: “Mấy hôm trước, Vương di mẫu xa nhà tặng một nữ tỳ đến cho Tam đệ, nhưng bị Tam đệ muội đuổi ra. Vương di mẫu thật mất mặt.”
(di mẫu: dì - em gái của mẹ)
Tống Nghi Đình mắt vẫn nhìn vào trang sách, không rõ có nghe hay không. Ta cứ tiếp tục nói: “Vừa nãy ta còn hỏi Tam đệ muội, nếu không muốn nhận làm thiếp thì cứ để làm nữ tỳ cũng được, sao phải đuổi đi. Tam đệ muội nói, nếu không đuổi, ngày mai nữ tỳ đó sẽ được đưa đến Đông viện, trở thành thiếp của chàng.”
“Còn nữa, nghe nói Tứ đệ sẽ về kinh vào Tết Trùng Dương, mẫu thân đang chuẩn bị…”
Ta tì cằm lên tay, kể mãi một lúc, rồi nhận ra Tống Nghi Đình không lật sách cũng không lên tiếng.
Ta tò mò ngẩng đầu lên.
Dưới ánh nến, hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt dịu dàng.
A hoàn bưng thuốc vào, thấy vợ chồng ta đang nhìn nhau im lặng, dè dặt nói: “Nhị gia, Nhị nãi nãi, thuốc đã xong rồi.”
Tống Nghi Đình bảo: “Đặt ở đó đi.”
Khi a hoàn ra khỏi phòng, hắn còn dặn: “Đóng cửa lại.”
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có mùi thuốc thoang thoảng.
“Nếu người đến làm thiếp, nàng có tiếp nhận không, hay sẽ đuổi như Tam đệ muội?”
“Tiếp nhận hay không chẳng phải do chàng quyết định sao?”
“Do ta quyết định à?” Tống Nghi Đình gấp sách lại, có vẻ như muốn trò chuyện cùng ta: “Nếu nàng ấy xinh đẹp, ta nghĩ có thể tiếp nhận.”
“À?”
Câu trả lời của hắn khiến ta khá bất ngờ. Trước khi lấy Tống Nghi Đình, ta đã nghe nói hắn là người không chút hứng thú với nữ sắc. Khi về đây đã mấy tháng, quả đúng như lời đồn, dù đôi khi ta ngủ lại giường hắn, hắn cũng chỉ tuân theo lời dặn của thầy thuốc, không hề có chút ý nghĩ riêng tư nào với ta.
"Vậy sao…" Ta thoáng cảm thấy thất vọng. Tưởng rằng phu quân của mình là người chuyên nhất và ít phiền lòng, không ngờ vẫn là hạng nam nhân như bao người khác. Chưa ăn ở bát này đã ngó ngàng sang nồi khác.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, tuổi ta còn nhỏ, mà Tống Nghi Đình thì đã không còn trẻ. Dù hắn có nằm liệt giường, thì cũng là một nam nhân trưởng thành. Với người khác ở tuổi hắn, hẳn đã thê thiếp đầy nhà rồi.
"Chàng thích kiểu người thế nào, mai ta sẽ tìm giúp chàng." Ta cúi mắt, gãi gãi mũi, khẽ nói.
Tống Nghi Đình sai bảo: "Nàng cho ta uống thuốc đi, rồi ta sẽ nói cho nàng biết."
Người này thật càng lúc càng lắm trò. Đêm tân hôn còn giận dỗi trách móc người khác xem hắn như phế nhân, giờ bệnh tình tốt lên, lại thật sự ra dáng phế nhân mà sai bảo người khác.
Ta miễn cưỡng xuống giường, bưng bát thuốc đến bên cạnh, từng ngụm một đút cho hắn uống.
Ta đút thuốc qua loa, khóe môi hắn dính cả nước thuốc mà ta cũng không để ý. Hắn đưa lưỡi liếm môi, hỏi: "Đắng quá. Kẹo mứt lần trước ngàng mang từ nhà về đâu rồi?"
"Hết rồi."
"Mẫu thân bảo là rất nhiều mà, sao lại hết nhanh vậy?"
"Chàng ăn nhanh quá, nên hết rồi."
"Ồ." Uống thêm một ngụm, hắn lại hỏi, "Không phải là nàng lén ăn rồi chứ?"
Thấy bát thuốc cạn đáy, ta cuối cùng cũng được giải thoát, đặt bát xuống rồi lườm hắn một cái: "Ta không có!"
Tống Nghi Đình trách mắng: "Gan càng lúc càng lớn, dám trợn mắt nhìn phu quân."
Ta chui vào trong chăn: "Ta vừa cùng Nguyệt Như uống rượu, hơi chóng mặt, ta muốn nghỉ trước."
Hắn kéo ta lại từ trong chăn: "Còn sớm, ban ngày nàng đã ngủ thêm một canh giờ rồi, giờ mà ngủ tiếp, chưa sáng nàng lại sẽ làm phiền ta."
Đúng là ta rất làm phiền hắn.
Sau đêm tân hôn, theo yêu cầu của Tống Nghi Đình, ta chuyển sang phòng bên cạnh, nhưng đôi khi hắn yếu ớt quá, ta lại đến ngủ cùng hắn. Những đêm đó, khi ta thức giấc, ta thường trằn trọc trở mình. Giấc ngủ của hắn nhẹ, ta động chút là hắn tỉnh ngay.
Ta vẫn cố chui vào chăn: "Không, ta muốn ngủ."
Hắn dù chân yếu tay mềm nhưng sức vẫn mạnh, đưa tay ôm ta vào lòng.