Tướng Quân Cưới Vợ Xung Hỉ - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-11-11 07:02:49
“Cái gì mà dám với không dám, con muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó. Nhị lang từ nhỏ đã cứng đầu, ta cũng không quản được, giờ có vợ rồi thì để hắn tự lo, ta chẳng muốn bận lòng.”
Ta không dám ngẩng đầu, chẳng biết mẫu thân có tức giận hay không.
Giọng nói trầm ấm của Tống Nghi Đình bất ngờ vang lên từ phía sau, khiến ta và mọi người giật mình: “Xin mẫu thân cứ quản hắn đi, chứ kẻ bướng bỉnh này con quản không nổi. Cứ phiền mẫu thân lo lắng thêm vậy.”
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía hắn, thấy hắn ngồi trên chiếc xe lăn ở cửa ra vào.
Chiếc xe bằng gỗ này mới được làm xong gần đây, nhưng vì thấy phiền, nên hắn dỗi không chịu dùng.
Không ngờ giờ hắn không những dùng, mà còn được Tứ đệ giúp đỡ đến tận tiền viện.
Mẫu thân đứng dậy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng tiến đến đón Tống Nghi Đình, xúc động đến mức không nói thành lời: “Con... mẹ...” Vừa nói được vài tiếng, nước mắt đã tuôn rơi.
Tống Nghi Đình vào phòng, dịu dàng an ủi mẫu thân, rồi quay sang nhìn ta mỉm cười.
Thẩm Nguyệt Như khẽ kéo áo ta: “Này, người bảo vệ của tỷ đến rồi đấy.”
Ta đáp khẽ: “Đợi đến khi ra khỏi đây, ta sẽ trị muội cho ra trò.”
Thẩm Nguyệt Như cười đùa: “Trị ta như thế nào?”
Ta còn chưa nghĩ ra sẽ xử lý Thẩm Nguyệt Như thế nào, chỉ biết là mặt ta đỏ lên trong ánh mắt của Tống Nghi Đình. Trước mắt bao người, hắn nhìn ta đầy yêu thương như thế, quả là lần đầu tiên.
Nguyệt Như trêu ta: “Ta khéo tay lắm, hay để ta làm cho con của hai người đôi giày đầu hổ nhỉ?” Nàng huých nhẹ vào người ta, nói thêm: “Nhìn Nhị lang chăm chú nhìn tỷ thế kia, e rằng tỷ sẽ sinh trước ta rồi.”
Ta không trả lời nàng, chỉ cúi đầu e thẹn.
Bữa cơm tối được tổ chức ở tiền viện, lần đầu tiên cả nhà quây quần cùng nhau trong không khí đầm ấm như thế.
Nghe tin Tống Nghi Đình có mặt, phụ thân chồng ta cũng đặc biệt về sớm từ trong cung. Trong bữa tiệc, không khí rất hòa thuận, và nhân lúc phụ thân vui vẻ, ta quyết định nhờ vả thay Tống Nghi Đình: “Phụ thân, mấy vò rượu quý được ban từ trong cung, người còn để lại không ạ?”
“Rượu quý trong cung sao? Là loại mà phụ thân quý đến mức không cho Nhị ca uống hả? Con cũng muốn được nếm thử!” Tứ đệ cười nói.
“Con cũng muốn thử, lần trước uống chưa đã.” Tam đệ thêm vào.
Cả phòng rôm rả, khiến phụ thân bất đắc dĩ sai người mang rượu ra.
Dưới bàn, Tống Nghi Đình lặng lẽ nắm tay ta, khẽ nói: “Ta không uống được rượu đâu.”
Ta mỉm cười tinh nghịch, nháy mắt với hắn: “Uống được mà.”
Hắn thoáng ngạc nhiên.
Ta nắm chặt tay hắn, thì thầm: “Hôm qua ta hỏi thái y rồi, sau khi uống xong đợt thuốc này, chàng có thể ngừng thuốc nửa tháng. Trong nửa tháng đó, chàng có thể thử những thứ mà ngày thường không được động vào.”
Tống Nghi Đình nhìn ta chăm chú, không nói gì, nét mặt nghiêm nghị.
“Sao vậy?” Ta nắm chặt tay hắn, mỉm cười nói nhỏ, “Chàng sắp được nếm thử loại rượu đã thèm thuồng bấy lâu, có phải là vui quá không?”
Trong lúc mọi người mải nói chuyện, hắn ghé tai ta nói lời trêu chọc: “Nhưng thứ ta thèm nhất là nàng. Đêm nay có thể nếm thử được không?”
Ta sặc ngụm trà, mặt đỏ bừng lên.
Tống Nghi Đình cười nói khẽ: “Rượu quý còn chưa uống, mà mặt nàng đã đỏ lên rồi. Hôm nay nàng đỏ mặt không biết bao nhiêu lần rồi.”
...
Khi bữa tiệc gia đình kết thúc thì trời đã tối. Trong phòng, giường chiếu đã được sắp xếp chu đáo, và không biết a hoàn nào lại vụng về đến mức đặt nhầm một đôi nến đỏ uyên ương ở đầu giường.
Ta không còn tâm trạng trách mắng, đầu óc đã lâng lâng sau khi uống rượu, chỉ muốn nằm xuống giường của Tống Nghi Đình.
Tửu lượng của hắn vốn đã tốt, vài ngụm rượu như nếm vị, nên hoàn toàn không có chút say.
Những đêm ta không ngủ được, ta thường làm phiền hắn; nhưng khi hắn hứng thú, thì lại là hắn làm phiền ta. Ta nghiêng người, hắn ôm ta bằng một tay, khẽ hôn lên mái tóc: “Hoàn Hoàn, ta muốn tắm, muốn thay y phục.”
Ta mơ màng, níu lấy áo hắn, khẽ ngửi: “Sáng nay mới tắm mà, người vẫn sạch sẽ. Hơn nữa, ta đã lau người cho chàng rồi, mai hẵng tắm.”
“Chỉ đêm nay thôi. Ta đã dặn người chuẩn bị nước nóng sẵn rồi. Nàng giúp ta được không?” Hắn dịu dàng nài nỉ.
Ta mở mắt ra, ánh nến đỏ uyên ương lung linh làm mắt ta cay cay.
Ta ngáp một cái: “Được rồi.”
Việc giúp Tống Nghi Đình tắm rửa đã trở thành một việc quen thuộc của ta. Từ sau khi thành thân, hắn hoàn toàn không cho hầu hạ vào phòng chăm sóc việc riêng, chỉ dựa vào mình ta.
May mắn là khi ngâm mình trong bồn tắm, Tống Nghi Đình trở nên vô cùng ngoan ngoãn và dễ bảo. Khi ngâm nước ấm, hắn trông thật thanh tú, làn da trắng ngần, đôi môi đỏ thắm, đẹp đến mức không giống một người từng trải qua gió sương nơi biên ải.
Những lúc ngoan ngoãn như vậy, hắn thường kể cho ta nghe những câu chuyện trước đây chưa từng nhắc đến. Dù không bao giờ tự khen mình, nhưng sự dũng mãnh và trí tuệ của hắn vẫn lộ rõ qua từng câu chuyện. Ta yêu hắn trong những câu chuyện ấy biết bao.
Hắn không chỉ hồi tưởng quá khứ, mà còn mơ về tương lai.
Khi tắm xong thì trời đã khuya, ta mệt mỏi leo lên giường, cuộn mình vào bên hắn.
Ta lẩm bẩm: “Không về phòng bên đâu, phòng ấy lạnh lắm.”
Tóc của Tống Nghi Đình vẫn còn ẩm, hắn tựa vào gối, cầm quyển binh thư chưa đọc hết. Thấy ta rúc vào chăn, hắn cúi xuống, khẽ nói: “Cũng không định để nàng về.”
Ta mơ màng ngẩng đầu lên: “Hử?”
“Hôm nay ta đã sai người thu dọn hết chăn gối trong phòng bên rồi. Từ nay nàng sẽ ngủ ở đây. Đêm thu đông lạnh lẽo, tay chân nàng lúc nào cũng lạnh, ta cứ mãi bận tâm không biết nàng ngủ có ngon không.”
Ta ôm lấy cánh tay hắn, dịu dàng đáp: “Đa tạ phu quân.”
Dưới ánh đèn, Tống Nghi Đình nhìn ta chăm chú một hồi lâu, đặt cuốn sách sang một bên, rồi khẽ vén tóc mái trước trán ta: “Ta là phu quân mà lại không thể bảo vệ nàng, chẳng thể vì nàng mà vào sinh ra tử. Thậm chí, việc giữ ấm cho tay chân nàng vào ban đêm cũng là một điều xa xỉ.”
Giọng hắn có chút buồn bã, lòng ta chợt xót xa, ta chủ động vòng tay ôm eo hắn, an ủi: “Chàng đối xử với ta đã rất tốt rồi. Cơm no áo ấm, phú quý vinh hoa, đây đều là những thứ trước đây ta chưa từng dám mơ tới.”
Hắn mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt ta, nói đùa: “Vậy ra nàng ở bên ta là vì những thứ ấy sao?”
“Không phải.” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ nói, “Là vì con người chàng. Còn chàng thì sao? Vì sao chàng đối tốt với ta đến vậy?”
“Vì sao ư?” Hắn tự hỏi, nghiêng đầu, suy nghĩ rất nghiêm túc. Một lúc lâu sau, hắn đáp: “Có lẽ là vì muốn được sống.”
Ta không hiểu ý hắn, chớp mắt nhìn. Ngón tay hắn nhẹ lướt qua hàng mi ta, gần đến mức như đang chạm vào.
“Nhiều năm nằm đây, không có một ngày nào ta thấy vui vẻ. Ta luôn nghĩ rằng cả đời này, dù không được tung hoành chiến trường để giành lấy công danh, thì ít ra cũng phải sống như một con người. Nhưng những năm trước khi gặp nàng, ta sống mà chẳng còn chút nhân dáng nào. Nằm đây, mặc cho người khác sắp đặt, nào có gì là tôn nghiêm, cũng chẳng có chút ý chí để sống tiếp.”
Giọng hắn trầm buồn, nhưng không như mọi khi, hắn không thở dài mà quay sang nhìn ta: “Nhưng khi nàng đến, ta biết mình phải sống tiếp. Ta không thể để một nàng dâu mới về phải thành quả phụ, đúng không? Nàng còn nhỏ, mà nếu thực sự trở thành quả phụ, chắc hẳn ngày nào cũng như đêm tân hôn, khóc sướt mướt.”
Ta phủ nhận: “Ta đâu có khóc.”
“Thế sao mắt nàng lại đỏ?”
“Hôm ấy ta đói quá, đói đến đỏ cả mắt.”
Tống Nghi Đình bị câu trả lời của ta làm cho bật cười, hắn khẽ dịch ngón tay, ngắm nhìn ta: “Để ta xem, hôm nay mắt nàng có đỏ không? Ăn no chưa?”
Ta xoa nhẹ cái bụng nhỏ tròn trịa của mình, đáp: “No rồi.”
“Vậy đã no, lại cũng đã ấm, chúng ta thử làm chuyện gì khác được không?”
“Không.”
Tống Nghi Đình đâu dễ bị từ chối, vừa nói vừa đặt lòng bàn tay lên giữa đôi mày ta, khẽ che mắt ta lại.
Hắn hôn ta như đêm Trung Thu, mái tóc còn ẩm của hắn buông xuống bên cổ ta, khiến ta cảm giác như hắn đang hôn lên cổ mình vậy.
Hắn thì thầm dịu dàng: “Hoàn Hoàn, ta đã sai người thắp nến đỏ rồi. Đêm tân hôn còn thiếu nợ, đêm nay bù lại.”
Dù hắn đã từng thấy ta trong trang phục thế này, ta vẫn không khỏi thẹn thùng. Mặt ta nóng bừng trong lòng bàn tay hắn, trốn khỏi nụ hôn mà không ngừng thở gấp.
Hắn từ từ buông tay, ánh nến phản chiếu trước mắt.
Hắn đẹp đến mê hoặc, y như khi ta lần đầu gặp hắn trong đêm tân hôn – chỉ là giờ đây trông hắn có chút đầy đặn hơn.
Ta căng thẳng không dám động đậy, đang bối rối thì bị hắn cởi bỏ y phục. Lúc ấy, ta mới giật mình lo lắng: “Cẩn thận với bệnh cũ của chàng.”
“Ta biết chừng mực.” Tống Nghi Đình nhẹ nhàng đỡ lấy ta, giúp ta đối mặt nhìn thẳng vào hắn.