ĐƯỜNG ĐỎ MA - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-11-05 04:28:51

Bạn cùng phòng trêu đùa ác ý, đã đăng thông tin cá nhân của tôi lên trang mạng chuyên dịch vụ tổ chức tang lễ với mô tả: “Nữ sinh cấp ba hôi hám, hơi xấu, bán 500.”

 

Tối hôm đó, trên cổ tay tôi xuất hiện một vết đỏ.

 

Một người lớn tuổi nói, đó là dấu hiệu của ma quỷ, tôi đã bị nó đánh dấu. Tôi cầu xin bạn cùng phòng xóa bài đăng, nhưng cô ta chỉ chế giễu rằng việc được ma để ý là “may mắn” của tôi.

 

Vậy thì, tôi quyết định trao lại “may mắn” này cho cô ta.

 

1

 

"Nữ sinh cấp ba hôi hám, hơi xấu, bán 500."

 

Dưới dòng mô tả đó còn có cả một tấm ảnh của tôi.

 

Trong ảnh, tôi nằm trên sàn nhà vệ sinh, tóc, mặt và quần áo đều ướt sũng. Một mắt sưng húp không mở nổi, nhưng tôi vẫn cố gắng mỉm cười trước ống kính.

 

Không còn cách nào khác, Lý Ngọc Linh thích đánh người, nhưng lại không thích nghe tiếng khóc.

 

Lần đầu tiên bị đánh, tôi chưa biết "luật lệ" của cô ta và đã lỡ bật khóc. Lý Ngọc Linh liền lột hết quần áo của tôi, trói vào ống nước trong nhà vệ sinh, để tôi chịu lạnh suốt đêm.

 

Kể từ đó, tôi hoàn toàn sợ Lý Ngọc Linh.

 

Cô ta bảo đi hướng Đông, tôi không dám đi hướng Tây. Cô ta bắt tôi đập chim, tôi không dám câu cá. Tôi chỉ mong tốt nghiệp sớm để thoát khỏi sự kiểm soát của cô ta. Vậy nên, dù không hề thích thú, tôi vẫn phải đứng nhìn Lý Ngọc Linh đăng bài đó lên trang mạng chuyên dịch vụ tổ chức tang lễ và chịu đựng tiếng cười chế nhạo của cô ta: 

 

“Mày xấu thế này, người sống chắc chắn không ai thích đâu, chỉ có vào đám người chết mới mong may mắn tìm được ai đó thôi.”

 

Nói xong, Lý Ngọc Linh cười lớn. Tiếng cười của cô ta sắc nhọn, đâm vào tai người khác nghe nhức nhối, khó chịu vô cùng. Đột nhiên cô ta cười lạnh hai tiếng rồi quay sang nhìn tôi lạnh lùng hỏi:

 

 “Sao mày không cười? Có gì bất mãn với tao à?”

 

Tôi nghe mà giật thót, đành phải nở nụ cười đầy vẻ gượng gạo cùng Lý Ngọc Linh. Nhưng càng cười, lòng tôi càng đau nhói.

 

Gia đình Lý Ngọc Linh giàu có, lại có quan hệ rộng trong trường, tôi không thể đụng tới cô ta. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tôi mất mặt, thà mất mặt còn hơn mất mạng. Chỉ còn nửa năm nữa là tôi có thể tham gia kỳ thi tốt nghiệp, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

 

 

Tôi tự an ủi bản thân một lúc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

 

Nhưng sáng hôm sau, Lý Ngọc Linh phát hiện dưới gối của mình có tờ 500 nhân dân tệ âm phủ.

 

Phát hiện ra tờ tiền âm phủ đó, Lý Ngọc Linh tức giận, nghĩ rằng có ai đó trong phòng đang nguyền rủa mình. Sau đó cô ta bắt chúng tôi quỳ thành hàng, tự tát vào mặt cho đến khi có người nhận tội.

 

Chát, chát, chát…

 

Dù là tự tát vào mặt mình nhưng chúng tôi cũng không dám đánh nhẹ, sợ rằng nếu làm Lý Ngọc Linh giận sẽ bị cô ta đánh thêm.

 

Chỉ vài phút sau, bạn cùng phòng thứ ba không chịu nổi. Cô ta là cô gái từ làng quê lên đây học, dáng người thấp, gầy, da đen, tính tình thật thà. Mới tát vài cái thì đã làm rách cả mép miệng, máu chảy loang lổ.

 

“Là… là Sở Sở… Đêm qua em thấy chị ấy đứng cạnh giường của chị Linh, chắc chắn là chị ấy!”

 

Sở Sở là tên của tôi, nên tôi quyết định thu hồi lại đánh giá về tính thật thà của cô ta.

 

“Đêm qua đúng là tôi có đi qua giường của chị Linh, nhưng tôi không hề để thứ gì dưới gối chị ấy. Hơn nữa, giờ đâu phải Thanh minh hay tháng bảy âm lịch, tôi lấy đâu ra tiền giấy?”

 

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã bị Lý Ngọc Linh đá mạnh vào ngực, ngã lăn ra ba mét. Cú đá đó mạnh đến nỗi tôi không bò dậy nổi.

 

Lý Ngọc Linh xắn tay áo, chuẩn bị dạy cho tôi một bài học thì bỗng nhiên, điện thoại của cô ta nhảy ra một tin nhắn:

 

 “Tiền hàng đã thanh toán đủ, nhận hàng sau bảy ngày.”

 

“Tiền hàng gì? Nhận hàng nào?”

 

 Lý Ngọc Linh bực bội bật ra tiếng chửi thề:

 

 “Tên ngu ngốc nào nhắn nhầm vậy?”

 

Lúc này, bạn cùng phòng còn lại vốn đang im lặng nãy giờ bỗng dưng mở lời. Cô ta nhìn tôi rồi nhìn Lý Ngọc Linh, ngập ngừng: 

 

“Có thể… là… là bên dịch vụ tang lễ gửi tới…”

 

“Chị Linh, hôm qua chị có đăng quảng cáo lên đó, nói là bán… bán Sở Sở với giá 500 mà…”

 

Nghe vậy, Lý Ngọc Linh cũng nhớ ra, có chút phấn khích:

 

 “Vậy là tờ tiền âm phủ 500 này là của ma trả à?”

 

“Có… có thể.” 

 

Nhà của cô bạn đó kinh doanh dịch vụ tang lễ nên cô ta cũng có chút hiểu biết về mấy chuyện này.

 

“Em nghe người lớn nói rằng, nếu ma thích ai đó, nó sẽ buộc một dấu vết màu đỏ lên cổ tay người đó. Đợi đến lúc, nó sẽ đến lấy mạng…”

 

Chưa kịp nói hết câu, Lý Ngọc Linh đã giật lấy tay trái của tôi ra xem. Lúc này mới thấy trên cổ tay tôi hiện rõ một vết đỏ.

 

Lòng tôi chùng xuống…

 

Tôi không có thói quen đeo trang sức, nên vết đỏ này rất có thể là dấu hiệu của ma.

 

"Trời ạ, hoá ra là thật à!" 

 

Lý Ngọc Linh vừa gặp chuyện kỳ lạ, vừa thích thú muốn xem trò vui:

 

"Cũng giỏi đó, Tần Sở Sở, xấu như mày mà cũng được ma để ý, đúng là phúc lớn đấy!"

 

"Nhưng mà… thật sự có thể chết người mà…" 

 

Bạn cùng phòng thứ hai chưa nói xong thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Lý Ngọc Linh đã làm cô ta im bặt. Cô ta vội vàng rụt lại, nhưng tôi thì không thể, vì đây là chuyện sống chết của mình.

 

Tôi lấy điện thoại ra, chuyển hết tiền sinh hoạt tháng này cho Lý Ngọc Linh, rồi năn nỉ cô ta: 

 

"Chị …chị Linh, chị xóa cái bài đó đi, em… em sợ mà…"

 

"Mày sợ cái gì?"

 

 Lý Ngọc Linh cười khẩy:

 

"Đừng nói đến chuyện không có ma, cho dù có, thì xấu như mày chắc ma cũng chẳng ai thèm. Giờ tao đã giúp mày kết nối với ma thì mày nên biết ơn tao chứ."

 

Nói xong, Lý Ngọc Linh ngồi xuống bàn trang điểm. Hôm nay cô ta có hẹn, nếu không thì đã chẳng dậy sớm như vậy làm gì.

 

Sau gần hai tiếng chuẩn bị, Lý Ngọc Linh cuối cùng cũng ra khỏi phòng. Cô ta vừa đi, hai đứa bạn còn lại liền tìm cớ đi sang phòng khác, như thể ở thêm một giây với tôi sẽ bị ma ám chết theo.

 

Nhưng suốt một ngày trôi qua, chẳng có gì xảy ra. Đến khi tôi bắt đầu nghĩ rằng mình chỉ tự dọa mình thì… ma đến thật.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.