Xuân Phong Dưỡng Sơn Hà - Chương 19:

Cập nhật lúc: 2024-11-05 08:22:37

Ta cầm lấy bộ y phục xa hoa ấy, lưỡi như líu lại, không nói nên lời.

 

"Ồ, hôm nay không làm chuột nước nữa à?"

 

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, Vương Ngọc ở bên nhắc nhở: "Đây là lễ vật của Trưởng Công chúa."

 

Giờ phút này, lòng ta phức tạp khó tả, sau khi cẩn thận cất kỹ áo cưới, liền cùng Vương Ngọc đến gặp Trưởng Công chúa, cúi đầu hành lễ: "Đa tạ phu nhân."

 

Lời vừa dứt, liền bị chàng huých một cái, ta lập tức sửa lại: "Đa tạ Trưởng Công chúa."

 

Người bên cạnh nghe vậy bật cười, hai ngón tay nhéo vào eo ta, khiến ta run lên: "Đa... đa tạ mẫu thân."

 

Lần này cuối cùng cũng đúng.

 

Trưởng Công chúa chỉ mỉm cười, ngầm chấp thuận.

 

Có lẽ vì Vương Ngọc nhiều lần trực tiếp hỏi ý kiến ta về chính sự, bà dần dần thay đổi cái nhìn về ta. Chiếc áo cưới này chính là sự thừa nhận của bà.

 

Về đến phòng nhỏ, ta nhăn mặt ôm eo, uất ức nói: "Chàng nhéo ta làm gì?"

 

Vương Ngọc thấy ta mắt rưng rưng, vội xoa nhẹ chỗ đau: "Lang quân xoa cho nàng."

 

Nhưng xoa một hồi, tay lại dần chuyển đến chỗ khác.

 

Ngoài cửa, ánh trăng như biển, tiếng dế kêu rả rích, gió nhẹ cuốn lên từng cơn sóng mờ ảo. Chúng ta khẽ chạm mũi nhau, như hai con chim non chưa từng thân cận, nhưng chẳng thể rời xa.

 

Đối phương khẽ hé cổ áo, để lộ đôi xương quai xanh như ngọn núi xa xa, khiến ta đắm chìm, lưu luyến không thôi.

 

"Cho ta nhìn lang quân thêm vài lần."

 

"Tại sao?"

 

"Cần biết hôm nay còn nhìn thấy, ngày mai chưa chắc còn thấy."

 

"Nói ngốc nghếch gì thế."

 

Hắn cười nhẹ, không bận tâm, rồi thổi tắt đèn, mái tóc mượt mà như làn suối đen mát rượi vây lấy ta, từng sợi từng sợi, như ngàn mối tơ mềm mảnh mà chẳng thể gỡ bỏ.

 

"Lang quân sẽ để nàng ngày ngày thấy được."

 

Đèn đã tắt, nhưng ánh trăng vẫn lách qua cửa sổ, tràn đầy ánh bạc, như nước tuôn rơi, mượt mà tựa tơ lụa, rọi xuống bên giường, tựa là ánh sáng nhưng cũng như dòng suối trong.

 

Gió xuân như chuốc say sơn hà, vầng trăng ấy, cuối cùng đã nằm gọn trong vòng tay ta.

 

 (truyện được làm bởi page Mỗi ngày chỉ thích làm Cá Muối, vui lòng không reup)

 

Phiên Ngoại 

 

1

 

Ánh sáng ban mai mờ ảo, không khí lành lạnh.

Ngoài cửa chỉ nghe thấy tiếng chim hót trong trẻo, báo hiệu một ngày mới êm đềm.

 

Ta khoác áo rời giường, đẩy cửa sổ, trước mắt là tiểu viện đầy hoa lan trắng quen thuộc, cánh hoa trắng muốt rơi lác đác trong gió, tĩnh lặng, an bình, tựa như bao phong ba đã qua rồi.

 

Giữa sân, hai đứa nhỏ đang quỳ trên đất chơi đùa, mái tóc mềm mại buông xoã, gương mặt trắng trẻo đáng yêu, đường nét trên khuôn mặt thấp thoáng có vài phần giống Vương Ngọc. Ta quay sang tỳ nữ bên cạnh. “Đây là hài tử nhà ai vậy?” Tỳ nữ thấy ta mặt mày bối rối, như có phần ngạc nhiên: “Hai vị tiểu lang quân, đều là con ruột của nữ lang.”

 

… Con ruột của ta sao?

 

“Chúng tên gì?”

 

“Đứa lớn tên là Tuyên, đứa nhỏ tên là Nghi.”

 

“… Thật vậy sao.”

 

Hai đứa nhỏ thấy ta đứng một bên rụt rè, liền ùa tới nắm lấy tay ta, miệng không ngừng gọi mẹ. Ta không rõ vì sao, trong lòng chợt tràn ngập yêu thương, chẳng kìm được mà để chúng kéo tay, cùng dạo bước trên hành lang tre, hướng về phía đình nhỏ xa xa.

 

Đi ngang qua các hộ vệ, ai nấy đều lui ra nhường đường hành lễ, gọi một tiếng “Phu nhân”. Ta không kìm được quay sang hỏi tỳ nữ bên cạnh: “Sao họ lại gọi ta là phu nhân?”

 

Tỳ nữ cúi đầu cung kính: “Phu nhân chính là người, người chính là chính thê của lang chủ.”

 

“…”

 

Băng qua hành lang dài, quả nhiên thấy Vương Ngọc ngồi giữa sân, trước mặt là chồng sách lụa chất đống, cuốn nào cũng thấm mực đỏ từ cây bút chu sa trong tay hắn.

 

Hai đứa nhỏ bước vào đình lập tức ôm lấy cha, Vương Ngọc một tay bế một đứa, đặt lên đùi, rồi lấy bút mực, giấy trắng ra, tay cầm tay dạy hai đứa vẽ hình con chuột. Nhưng hai đứa trẻ vẫn ham chơi, chỉ nhìn vài nét đã muốn nhảy đi nơi khác, Vương Ngọc giao hai tiểu lang cho tỳ nữ, rồi tiếp tục xem lại tấu sớ. Phong thái của hắn nhã nhặn, khiến người khác chỉ muốn ngắm nhìn.

 

Thấy ta nhìn hắn không chớp mắt, hắn liền cất tiếng: “Ánh mắt rực sáng như tiểu tặc vậy.”

 

Nghe lời ấy, ta không khỏi bật cười.

 

“Vương Ngọc, ngay cả trong mơ, chàng cũng không thể dịu dàng hơn một chút sao?”

 

“Ha ha.”

 

Khoé môi hắn khẽ nhếch lên, hắn đưa tay ra hiệu cho ta, chút khó chịu trong lòng ta cũng tan biến như cánh lau trong gió, bất giác lại thuận theo tay hắn mà tựa vào bờ vai rộng ấy.

 

Xa xa, rèm mỏng nhẹ lay, hoa dương trắng muốt rơi rơi, suối nhỏ róc rách, nước chảy lộ ra cả những phiến đá dưới đáy.

 

“Thực lòng, ta chưa bao giờ dám mong mỏi những điều này, được làm thê tử của chàng ba năm, có lẽ cũng là ông trời xót thương.”

 

“Sao nàng lại tự rẻ rúng mình?”

 

“Nhưng đã ba năm làm vợ, vẫn chưa có con, mẫu thân trong lòng không vừa ý, nhiều lần bóng gió, muốn nạp vài quý nữ vào để gánh vác bớt…”

 

“Vậy nàng nghĩ thế nào?”

 

“Ngày trước ta từng nghĩ, cha mất thì phu quân là trời, mà đã là trời thì phải theo, nhưng đến khi gả cho chàng, mới thấy không dễ dàng gì…”

 

Trong mộng, Vương Ngọc chỉ lặng lẽ không đáp.

 

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta bỗng cảm nhận được ai đó nâng mặt ta lên, dịu dàng lau đi dòng nước mắt.

 

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.