Xuân Phong Dưỡng Sơn Hà - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-11-05 08:14:19

23

 

Ta nhìn quanh trong phòng, bên trái là một tủ lụa rủ từ trần xuống che kín, lờ mờ thấy bóng người; bên phải là hai dãy mắc áo gỗ trắc, treo nội y, ngoại bào, đai lưng, và các trang phục khác.

 

Giọng nói nhẹ nhàng của Vương Ngọc vọng ra từ phía sau tấm rèm.

 

“Lại đây, mặc đồ cho ta.”

 

Bóng dáng mơ hồ dần tiến về phía ngoài, nước vương vãi để lại những dấu ẩm ướt trên tấm rèm xám tro.

 

Ta vội lấy chiếc áo trong từ trên mắc áo đưa vào, không ngờ Vương Ngọc không nhận mà bước ra khỏi rèm, để lại những dấu chân ướt đẫm trên sàn gỗ phía sau.

 

Ta chỉ dám nhìn lướt qua rồi nhanh chóng quay mắt đi nơi khác, vắt chiếc áo mỏng nhẹ nhàng lên vai hắn.

 

Vương Ngọc khẽ hừ một tiếng, dường như không hài lòng với thái độ của ta: “Ngươi đã có việc cần nhờ ta, thì không nên có thái độ như thế này.”

 

Ta do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đành gạt bỏ ngại ngùng, bước tới chỉnh trang phục cho hắn.

 

Vương Ngọc rất cao, gần như hơn ta nửa cái đầu, bờ vai rộng, nước da trắng nhợt như đá cẩm thạch, mạnh mẽ mà cứng cáp. Khi giúp hắn mặc áo, tay ta không tránh khỏi chạm vào làn da nóng bỏng ấy, chợt nhận ra một điều.

 

Đối với ta, Vương Ngọc không chỉ đơn thuần là một công tử quyền quý.

 

Hắn còn là một nam nhân, một nam nhân trẻ tuổi, vạm vỡ, mạnh mẽ.

 

Một nam nhân như thế, đuổi hết người hầu ra ngoài, chỉ còn lại ta bên trong phòng, lại muốn ta phục vụ mặc đồ cho hắn, rốt cuộc có ý gì đây?

 

Ta không dám tự suy diễn, chỉ khẽ hỏi: “Sao lang quân biết ta có chuyện muốn nhờ?”

 

Vương Ngọc giơ tay để ta thắt dây áo, bình thản nói: “Nếu không có chuyện muốn nhờ, ngươi đã không tìm đến ta.”

 

Trước câu nói thẳng thừng ấy, ta chỉ cười gượng.

 

“Ha… ha… sao lại thế được~”

 

Mặc xong áo trong, lại thêm đai lưng và quần áo, may mà ta cứ nhắm mắt nhắm mũi phục vụ nên cũng tạm ổn. Tiếp theo là chiếc áo khoác ngoài…

 

Nhưng mặc xong, Vương Ngọc vẫn không hài lòng.

 

“Áo không có mùi hương.”

 

Ta thấy dưới giá áo có một lư hương, liền bê lư hương lại gần, để làn khói thơm lan tỏa quanh hắn, lần lượt phía bên trái, bên phải, phía trên và phía dưới…

 

Không biết từ khi nào, tư thế trở nên khác lạ. Hắn đứng, còn ta quỳ ngay ngắn trước mặt, hai tay nâng lư hương.

 

Cảm giác thật kỳ lạ…

 

Vương Ngọc dường như cũng cảm thấy điều gì đó, lúc này đang cúi đầu nhìn ta, trong đôi mắt sắc lạnh ẩn chút tia máu, dường như chứa đựng cảm xúc ta không hiểu: “Sau này đừng gọi ta là Vương lang, hãy gọi ta là Chử Khanh.”

 

Vừa nói, hắn vừa đưa tay lạnh lẽo áp lên má ta, ánh mắt soi xét, hàng mi rủ xuống: “Thật là một kẻ đáng thương…”

 

“Sao mới vài ngày không gặp, đã gầy đến nhọn mặt rồi?”

 

24

 

Nụ cười ấy khó diễn tả bằng lời.

 

Vừa lôi cuốn, vừa lạnh nhạt, lại xen lẫn một chút yêu thương mơ hồ, khiến trong lòng ta trào dâng một cảm giác bứt rứt khó tả, cả người đều cảm thấy không thoải mái.

 

Chuyện này không đúng lắm.

 

“Vương Ngọc, ngài có phải… đã uống tán thạch không?”

 

Một tay hắn đặt lên vai ta, lòng bàn tay nóng rực, ngón tay lại lạnh băng. Ta vội đặt lư hương sang bên, đỡ hắn ra hành lang ngồi.

 

Nhìn kỹ lại, mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, cơ thể nóng rẫy, cuối cùng ngã xuống, đầu tóc ướt đẫm dàn trải lên người ta.

 

Không xa, hai tỳ nữ đứng yên lặng, không hề có ý định giúp đỡ, chỉ nói từ xa.

 

“Kể từ sau khi gặp nạn trên núi hôm đó, lang quân đã mắc chứng đau chân, cứ trời âm u là phải uống thuốc tán.”

 

Thì ra là vậy.

 

Sau khi uống thuốc, cơ thể sẽ nóng bừng, phải cởi áo khoác, mở rộng cổ áo. Nghe nói có những kẻ phóng khoáng còn bới cả tóc để tìm vài con chấy ăn vào.

 

Thế nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy Vương Ngọc bới tóc tìm chấy.

 

Trời đã tối dần, tỳ nữ lại mang đến một bình rượu mơ ướp lạnh, rót ra từng ly sứ mỏng, trên mặt còn thả vài quả mơ ngọt, rượu có màu đỏ nhạt, tỏa hương thơm ngào ngạt.

 

Vương Ngọc chỉ vào bình rượu: “Rót rượu.”

 

Miệng hắn yêu cầu có người hầu hạ, nhưng tỳ nữ lại lùi ra xa, dần dần khuất bóng hẳn.

 

Ta đành cầm ly rượu, rót từng ngụm vào đôi môi mềm mại của hắn, phục vụ hắn uống vài chén, rồi mới thận trọng dò hỏi: “Vương Ngọc, nguyện vọng lần trước của ta… có thể đổi không?”

 

“Ngươi lấy gì để đổi?”

 

Hắn khẽ nhếch môi cười, ánh mắt thoáng qua tia giễu cợt: “Chẳng phải số ngọc kia đã bị đám người ở Tam Lăng cướp sạch rồi sao.”

 

Nghe thế, lưng ta lạnh toát: “Ngài đã sớm biết ý định của ta, thế mà còn muốn ta hầu hạ thay y phục và rót rượu cho ngài?”

 

Thật đáng sợ. Dù ở Tam Lăng hay Trường Châu, dù ở nơi cao sang hay chốn giang hồ, có lẽ chẳng có gì lọt qua tai mắt nhà họ Vương!

 

Hắn tự biết mình nói hớ, chỉ hừ nhẹ một tiếng.

 

“Dư Mục là con chuột đầu đàn của Tam Lăng. Phủ Thái thú đầy lũ chuột đói, ngươi là một con chuột đồng, xông vào ổ của chúng, còn muốn lấy cắp thịt về?”

 

Ta nghẹn lời, mãi một lúc không nói được gì.

 

“Tất nhiên, ta chỉ biết ngươi mất ngọc, còn không biết ngươi bị thương trên mặt.”

 

Nói rồi, ngón tay lạnh giá của hắn chạm nhẹ vào vết thương trên má ta, vết thương từ lần đụng vào tường trong hẻm tối hôm trước, vẫn chưa lành hẳn, gây cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.

 

… Hắn dường như đang ngầm ám chỉ điều gì, muốn ta nói gì đó hoặc làm gì đó.

 

Lúc này ta mới dần nhận ra, từ khi ta bước vào, mọi hành động của hắn dường như…

 

Đang khơi gợi ta?

 

Nhưng hắn trước giờ vốn coi thường ta, vậy thì rốt cuộc là ý gì đây?

 

Không, Nam Cẩm Bình, đừng ảo tưởng!

 

Giữa ta và Vương Ngọc, như mây với bùn. Dù hắn có ý với ta, vào một gia tộc phân biệt đẳng cấp như nhà họ Vương, một đứa con thứ như ta cũng chỉ là vết nhơ, ai thấy cũng có thể giẫm lên.

 

Chẳng còn cách nào khác, ta chỉ đành nắm lấy tay hắn, giả vờ như không hiểu ngụ ý của hắn.

 

“Vương Ngọc, với năng lực của ngài, lấy lại số ngọc bị cướp chẳng khó khăn gì. Sau đó ta có thể bán ngôi nhà, hoàn trả số ngọc lại nguyên vẹn…”

 

Thấy hắn nghe mà như không chú ý, ta không khỏi đỏ mắt.

 

“Chỉ xin ngài, hãy giúp ta tìm lại Tiểu Mai.”

 

25

 

Ngày hôm ấy, thi thể ta tìm thấy bên bờ sông không phải là Tiểu Mai, khiến ta khóc lãng phí biết bao nước mắt. Nàng ấy hẳn vẫn còn ở trong phủ Thái thú, chỉ là với khả năng của ta, không bao giờ có thể gặp lại nàng ấy.

 

Vương Ngọc nghe ta kể liền lắc đầu: “Nam Cẩm Bình, ngươi không muốn chịu chút thiệt thòi nào, như thế là không được.”

 

Hắn ngồi thẳng dậy, gương mặt lại trở nên lạnh lùng, hoàn toàn không còn vẻ phóng túng vừa rồi.

 

Thấy bầu không khí dần trở nên lạnh lẽo, ta cúi mắt, thu xếp lại những nếp áo trắng như tuyết của hắn, rồi nói khẽ: “Với nhan sắc của lang quân, muốn loại nữ nhân nào mà không có?”

 

“Nếu chỉ là một đêm xuân phong, không có gì đáng ngại. Nếu lang quân muốn, đêm nay Cẩm Bình có thể ở lại.”

 

“... Không chỉ có vậy.”

 

Rõ ràng, Vương Ngọc không hài lòng với sự đáp lại của ta.

 

Ta chỉ có thể quỳ xuống trước mặt hắn, cúi đầu sát đất: “Hoặc Cẩm Bình sẽ ở phía Bắc thành, lang quân có thể đến lui thường xuyên, cũng không cần phải chu cấp.”

 

“...”

 

Vương Ngọc nhìn chằm chằm vào gương mặt cúi thấp của ta, sắc mặt dần thay đổi: “Việc bước vào Vương gia khó đến vậy sao?”

 

Ta khẽ đáp: “Ta không muốn làm thiếp.”

 

Từ nhỏ đã chứng kiến cuộc đời ngắn ngủi, đầy chua xót của mẹ, ta thề rằng sẽ không giao phó mạng sống của mình cho bất cứ ai.

 

Thấy ta cương quyết, Vương Ngọc không khỏi lạnh lùng giễu cợt: “Ngươi tưởng ta thích ngươi đến mức nào chứ?”

 

“Chẳng qua là thấy ngươi đáng thương, mới định thu làm thiếp!”

 

Lời nói của hắn khiến ta thấy mặt mình nóng bừng, không nhịn được liền đáp lại: “Vương Ngọc, ngài đã bao giờ dành nhiều công sức như vậy cho bất cứ tiểu nương tử nào khác chưa?”

 

“Ta…”

 

“Lang quân trong lòng yêu ta, nhưng lại cân nhắc do dự, không dám lấy ta làm vợ, chẳng phải cũng thật đáng thương sao?”

 

Nghe vậy, mặt hắn hết xanh rồi lại trắng, nghiến răng nghiến lợi, tức giận ném ly trà xuống bàn, mảnh sứ mỏng bắn văng khắp nơi.

 

“Tiễn khách!”

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.