An Phù Ký - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:50:00

 10

 

Sau đó, Lư Thanh lại rủ ta đi uống rượu: “Ta sắp bị điều ra ngoài rồi, mấy năm tới chắc không gặp lại muội được nữa.”

 

“Sao lại như vậy chứ!” Ta lo lắng đứng bật dậy, “Có phải là vì…”

 

“Suỵt…” Nàng cười bí ẩn, “Đừng lo, đây là một cơ hội rèn luyện quý báu, người khác muốn cũng không được. Chắc là phụ thân ta đã giúp đỡ, mà cũng có thể là nhờ muội giúp nữa?”

 

Ta bối rối không biết nói sao, chỉ sợ mình có khi lại là tác nhân cản trở chứ không giúp gì được.

 

“Tóm lại, muội cứ chờ xem, tỷ đây sẽ làm nên chuyện lớn!” Nàng cạn một chén rượu, nói hào hùng, “Ta sẽ trở thành thừa tướng, triều đình này ngoài ta ra còn ai nữa chứ.”

 

Nhìn nàng đầy tự tin, ta yên tâm phần nào, cùng nàng uống hết chén này đến chén khác.

 

Vốn không giỏi uống rượu, cuối cùng ta và nàng đều hơi mơ màng, trước mắt chập chờn ánh nến cùng hình ảnh áo bào thêu viền kim sắc, một giọng nói quen thuộc thì thầm trách móc.

 

“Được rồi, được rồi… Ngươi cứ làm thừa tướng của ngươi đi, nhưng đừng lôi kéo Thái Tử phi của ta, nàng ấy sẽ không giúp ngươi đâu…”

 

Giọng nói đó lại gọi ta: “A Phù? A Phù? Tỉnh lại nào, về nhà thôi…”

 

Ta lơ mơ ngồi dậy, không biết mình đang kính cẩn với ai, chỉ lẩm bẩm: “Thừa tướng… ta sẽ bám lấy tỷ…”

 

Giọng nói kia có chút tức giận: “Nàng bám lấy ai hả, bản Thái Tử đứng đây mà nàng không biết ôm lấy chân ta sao? Đừng uống nữa!”

 

Ta nheo mắt nhìn kỹ, người trước mặt thật đẹp, ta trượt xuống, ôm chặt lấy chân hắn, ngẩng đầu cười hớn hở.

 

“Nàng làm gì vậy! Buông ra, đây là chốn đông người, không được…!” Hắn bối rối đẩy đầu ta, nhưng không làm nổi, đành lôi ta đi.

 

Không biết về nhà thế nào, đến khi tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.

 

Thái Tử mang đến cho ta bát canh nóng, gương mặt dịu dàng: “Nàng tỉnh rồi à, còn nhớ tối qua đã nói gì không?”

 

Ta chẳng nhớ gì cả, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

 

“Thôi được rồi,” hắn có vẻ đang rất vui, “há miệng nào — ta đút cho nàng ăn.”

 

Ta lơ mơ uống hết bát canh hắn đút, hắn cười thở dài: “Nàng thật ngoan khi say, hỏi gì cũng nói, chỉ không biết lời nàng nói có bao nhiêu là thật.”

 

“Chính ngài mới hay nói dối, đừng tưởng ai cũng thế.” Ta nghiêm nghị đáp, “Rốt cuộc ta đã nói gì?”

 

“Thật ra…” Hắn vuốt nhẹ gương mặt ta, ánh mắt ấm áp, “Nàng nói nàng thích ta nhất, lần đầu gặp đã thích, mỗi lần gặp sau đó lại càng thích hơn, chưa từng ghét ta dù chỉ một lần.”

 

11

 

“Là thật sao?” Ta ngơ ngác, không hiểu lắm, cau mày hỏi, “Hay đây cũng là lời thật lòng của ngài?”

 

“Đúng, cũng là thật lòng của ta.” Hắn cười, hôn nhẹ lên trán ta, “Đây là lời thật.”

 

Sau này, Lư Thanh rời kinh thành, rồi lại được điều về. Cha ta thì lui về dưỡng già, ca ca từ tiểu tướng quân đã thành đại tướng quân, còn Thái tử trở thành hoàng đế. Ta từ Thái Tử phi lên thành Hoàng Quý phi. Nhiều năm trôi qua, nhưng dường như cuộc sống vẫn không có gì thay đổi.

 

Sau khi tiên đế băng hà, cha ta cũng khỏi chứng sợ bị tru di, mẫu hậu thì giờ cũng có thể cùng ta nhàn nhã uống trà, đan len, tám chuyện.

 

“Thế hệ của ngươi thật buồn chán, cuối cùng cũng thành Thái hậu mà chẳng có chút thú vui gì từ mấy chuyện hậu cung đấu đá để ngồi xem cho vui,” mẫu hậu thở dài, “Chỉ có cái thằng con bất hiếu ấy, ngươi tìm cơ hội bắt nó quỳ xuống cho ta, nó sợ lạnh lắm, ngươi cứ để nó quỳ lâu, đảm bảo quỳ đâu ra đó.”

 

Lại có chuyện này sao? Quan hệ mới tốt đẹp, ta vội vã tỏ lòng hiếu thảo: “Nhất định, nhất định, sẽ làm cho người hài lòng.”

 

Vừa hay ta mới từ Tần vị được thăng lên Quý phi, hôm ấy ta thử làm theo lời mẫu hậu.

 

“A Phù? Nàng thật sự muốn ta quỳ sao?” Hắn không tin nổi nhìn ta.

 

“Ừm.” Ta gật đầu, chỉ xuống nền đá, “Ngài cứ quỳ đây, nếu lạnh… có thể kê thêm cái gối.”

 

“Không phải là không được… nhưng có phải là trò mới gì không?” Hắn lẩm bẩm, mơ hồ mà quỳ xuống, “Nàng cũng phải cho ta lý do chứ…”

 

Ta nghĩ mãi không ra lý do, liền làm theo lời mẫu hậu, chẳng nói gì mà đóng cửa lại, quay về phòng.

 

Ngoài cửa có tiếng hắn hơi bối rối: “A Phù? Nàng không hài lòng với tước vị Quý phi sao? Chúng ta đã bàn rồi, nàng còn phải cố gắng mới có thể thành Hoàng hậu mà, bây giờ chưa đạt tiêu chuẩn…”

 

“Không phải vì chuyện đó.” Ta vội vàng phủ nhận, không thể thất tín được.

 

Hắn im lặng một lúc rồi thử dò xét: “Hôm qua không nên gọi nàng là ngốc tử…”

 

Thật ra cũng chẳng sao, ta ngốc hay không ta tự biết mà, nhưng nếu vì chuyện này mà hắn thay đổi, cũng không tệ lắm…

 

“Có phải vì chuyện của ca ca nàng không? Ta thừa nhận không dám trao quyền cho hắn, nhưng lần đó ta mắng hắn thật vì hắn quá ngông cuồng…”

 

Hả, hắn mắng ca ca ta? Thôi kệ, đáng mắng thì cứ mắng đi…

 

“Là chuyện ta từng hứa gả nữ nhi chưa sinh của chúng ta cho Đoạn gia, nhưng đó chỉ là nói miệng thôi… Ta sẽ từ chối ngay!”

 

Còn có chuyện này nữa sao? Ta giận dữ đập bàn một cái.

 

Hắn lại tiết lộ một điều: “Ta không nên lỡ miệng nói với đại thần là nàng có thể chẻ củi bằng tay không, còn bảo có dịp sẽ cho nàng biểu diễn trước mặt mọi người… nhưng tuyệt đối sẽ không để nàng làm thật đâu, nàng tin ta…”

 

Ta là khỉ chắc?

 

Hắn càng nói càng đi xa: “Thực ra ta thấy Lư Thanh không thuận mắt, cố ý giao cho nàng ấy việc khó nhất, nhưng nàng ấy đều hoàn thành… Năm đó là ta chủ trương điều nàng ấy đi, không định để nàng ấy trở về… Nhưng bây giờ ta không hề làm khó nàng ấy nữa!”

 

Ta sững sờ. Hắn đang đào cả chuyện cũ ra nói: “Ngày trước ta gặp gỡ bao nhiêu nữ nhân, cũng có phần cố tình, muốn xem nàng phản ứng ra sao, vì ta thấy nàng thật đáng yêu…”

 

Hả?

 

“Lúc còn nhỏ, ta cũng từng nghĩ sẽ tru di cả nhà nàng, nhưng đó là ý của phụ hoàng… Sau này ta đã thay đổi! Nàng hãy trách ông ấy!”

 

Ta không thể chịu nổi nữa, giận đến đau đầu, quát lên: “Câm miệng! Ngươi cứ quỳ đó cho ta, không cho phép đứng dậy!”

 

Người này, vẫn là một đại lừa đảo. Không đào không biết, đào một cái là thấy bao nhiêu chuyện giấu giếm.

 

Ban đầu ta giận hắn lắm, nhưng nghĩ đến cảnh hắn đang hứng gió lạnh ngoài kia, ta lại ngủ một giấc ngon lành.

 

Ngày hôm sau, hắn yếu ớt nói với ta: “A Phù, miễn là nàng vui, ta nói hết rồi, nàng giận cũng đáng… Nhưng nàng mau vào nhà đi, gió lạnh, đừng để bị cảm.”

 

Ta vào nhà ngồi một lúc, cuối cùng lại thấy không nỡ. Thật ra cũng không giận mấy nữa, liền gọi hắn vào.

 

Không thấy động tĩnh, chẳng lẽ ngất rồi?

 

Ta vội vàng mở cửa chạy ra, thấy hắn vẫn quỳ đó, áo mỏng manh, trông thật đáng thương.

 

Trong lòng ta vừa thương vừa đau, lấy áo khoác cho hắn: “Ngươi đứng lên mau, lạnh lắm không, ta sẽ không hành hạ ngươi nữa…”

 

Không đúng, cảm giác này không đúng. Ta nheo mắt, kéo đầu hắn lại gần.

 

Là đại ca của ám vệ, ánh mắt vô tội, khoác long bào, cười gượng chào ta: “Hoàng thượng đang ở thư phòng… hôm qua cũng ở đó.”

 

Ta không tin nổi nhìn hắn một lúc rồi chạy đi tìm kẻ gây chuyện.

 

Đèn trong thư phòng vẫn sáng, hắn đang chăm chú xem tấu chương, gương mặt tập trung, đôi mày khẽ nhíu.

 

Ta đứng ở cửa giận dỗi, nhưng lại chẳng dám trách mắng.

 

Hắn ngẩng đầu, tròn mắt ngạc nhiên: “A… nàng, sao lại ở đây… Để ta giải thích…”

 

“Không cần giải thích.” Ta lao tới, đẩy hắn ngồi xuống ghế, giận dỗi cắn một cái cho hả giận, “Ngươi chẳng tử tế gì, còn giải thích làm gì.”

 

Hắn ngoan ngoãn không động đậy, chớp mắt: “Hay là ta lại đi quỳ hai ngày nữa? Nàng giám sát, ta đảm bảo sẽ không trốn.”

 

“Ta có rảnh thế đâu.” Ta buồn cười, “Có tấu chương nào mà nhất định phải xem vào ban đêm không? Ban ngày thì không xem được à?”

 

“Ban ngày…” Hắn đảo mắt, “Ngày mai ta muốn đi cùng nàng, nên phải cố gắng làm cho xong…”

 

“Nói dối.” Ta lập tức nhận ra.

 

“Nói dối cũng là thật.” Hắn cười, kéo ta ngồi xuống đùi mình, tựa vào vai ta, “Hoa trà ở Nam Sơn nở rồi, ta đã muốn cùng nàng ngắm từ lâu. Bình minh ở đó rất đẹp, tựa như cả ngọn núi bừng cháy trong sắc đỏ, đời người phải thấy một lần.”

 

“Đẹp đến vậy sao?” Ta dần bị thu hút.

 

Hắn khẽ nói: “Mai là ngày đẹp trời, chúng ta ngồi trên đỉnh núi phơi nắng, pha hai chén trà xuân mới nhất, ăn bánh đậu xanh ngọt bùi, đẹp không tả xiết.”

 

“Vậy… thì đi.” Ta phấn khởi đứng lên, “Chàng mau xem xong đi, mai gọi ta sớm một chút.”

 

“Được, nàng đi ngủ trước, ta sẽ gọi nàng.” Hắn ngẩng lên cười với ta, khuôn mặt dịu dàng dưới ánh nến vàng ấm.

 

Ta chạy về phòng, ôm chăn gối trở lại thư phòng, hắn hơi ngạc nhiên: “Nàng vẫn không cho ta về phòng sao?”

 

“Không cần về nữa.” Ta trải chăn lên giường nhỏ trong thư phòng, chui vào trong, thò đầu ra nhìn hắn, “Chàng cứ xem tấu chương đi, ta ở đây với chàng.”

 

Hắn khựng lại, rồi khẽ cười: “Nến sáng thế, ngủ được không?”

 

Ta đã hơi buồn ngủ, nhìn ánh đèn mờ ảo, lẩm bẩm: “Không sao đâu, ấm áp lắm…”

 

Hắn đáp lại, hoặc không, ta cũng chẳng nghe rõ. Trong lòng đầy ắp niềm vui, mang theo giấc mơ đẹp về ngày mai, ta chìm vào giấc ngủ.

 

(Hoàn)

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.