Thịnh Thế Khôn Nguyên - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:31:46

1

 

Khi lên tám, ta dần hiểu được “xuyên không” có nghĩa là gì.

 

Cha ta đến từ một không gian khác.

 

Ở thời đại đó, khoa học kỹ thuật phát triển, nam nữ bình đẳng, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, ai cũng có thể làm điều mình muốn.

 

Ta nghĩ, đó hẳn là một thời đại đại đồng.

 

Và ta cũng hiểu rõ về thân phận của mình.

 

Trong nhận thức của cha ta, thế giới chúng ta đang sống chỉ là một quyển sách.

 

Ta là nhân vật phản diện ác độc trong sách, sau này sẽ vì một nam nhân mà trở nên đen tối, bám theo cầu xin, thậm chí dâng cả đất nước chỉ để đổi lấy một ánh nhìn từ hắn.

 

Nhưng hắn đối với ta chỉ có căm hận và chán ghét.

 

Khi hắn và một nữ nhân khác kết hôn và cùng chia sẻ thiên hạ, ta sẽ phát điên, phóng hỏa cung điện và tự thiêu chết mình.

 

Khoảnh khắc ta nhảy từ tường thành trong biển lửa, đã góp thêm sắc đỏ cho lễ cưới của hắn.

 

Hắn và nữ nhân kia đứng trên tường thành cao vút, nhìn thi thể cháy rực của ta và nói: "Ác giả ác báo, mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc."

 

Cha ta kể những tình tiết đó như một câu chuyện, bảo rằng nữ tử thì không nên đắm chìm vào tình yêu.

 

“Vì một nam nhân là không đáng, càng không đáng để phạm sai lầm. Nếu một nam nhân cần con hy sinh cả đất nước mới chịu nhìn con một cái, thì người đó coi trọng không phải con, mà là đất nước của con.”

 

“Hơn nữa, trên đời này mỗi loại tình cảm đều quý giá vô cùng, tình yêu là đáng quý, nhưng tình thân, tình bạn, tình yêu quê hương cũng quan trọng không kém. Nếu một loại tình cảm đòi hỏi con phải từ bỏ loại tình cảm khác mới nhận được đáp lại, thì tình cảm đó không cần cũng được. Tình cảm thật sự tốt là sự dung hợp, có thể chấp nhận tình thân, tình bạn của con, cũng có thể tôn trọng tình cảm dành cho quê hương của con.”

 

“Vinh Hoa, con là báu vật quý nhất trên đời, là viên ngọc trong lòng cha mẹ, con cần có hoài bão lớn hơn, trái tim kiên định hơn, tuyệt đối không nên như nữ tử kia, vì một nam nhân mà tìm đến cái chết. Nếu con làm vậy, cha sẽ thất vọng.”

 

Người nghiêm mặt giáo dục ta, nhưng trong lòng lại lén thở phào nhẹ nhõm.

 

"Đã dạy đến mức này rồi, chắc nó sẽ không đi theo con đường của nhân vật phản diện ác độc nữa chứ? Hừ! Nữ nhi của trẫm ai cũng đừng hòng bắt nạt, đợi đến lúc hai nhân vật nam nữ chính kia tới kinh thành, việc đầu tiên ta làm là đuổi họ đi, ai cũng đừng mong leo lên trên đầu Vinh Hoa của trẫm."

 

Ta mỉm cười.

 

Ôm lấy cánh tay của người và yêu cầu người nâng ta lên cao.

 

Người vui vẻ để ta đu lên cánh tay, nâng lên rồi lại thả xuống, nâng lên rồi lại thả xuống.

 

Ta cười hét lên, niềm vui bay lên đến tận mây xanh, rồi từ mây xanh rơi vào trái tim ta.

 

Ta nghĩ rằng mình sẽ không trở thành nhân vật phản diện ác độc.

 

Vì cha, ta cũng sẽ không.

 

Người là ánh sáng soi đường, là điểm yếu, là nơi nương tựa của linh hồn ta.

 

Vì người, ta nguyện ý thay đổi.

 

Nhưng mọi chuyện thường không diễn ra như mong đợi.

 

2

 

Năm Hồng Nguyên thứ bảy, trời mưa lớn kéo dài suốt một tháng.

 

Phụ hoàng đã lâu không vào hậu cung, người bận rộn giải quyết các vấn đề triều chính, thu hoạch, lũ lụt, nạn đói, dân chúng lầm than, dường như cả thiên hạ đang trở nên bất ổn.

 

Ta che chiếc ô nhỏ đứng đợi phụ hoàng ở cổng bên sau buổi chầu, nghe thấy người đang trò chuyện với Đức công công.

 

"Trị quốc không gì lớn hơn là trừng trị tham nhũng. Nếu không thể triệt tiêu chuyện tham ô khi đắp đê, dù trẫm có chi bao nhiêu ngân lượng thì cũng đều rơi vào bụng của sâu mọt. Đặc biệt là tên Đỗ Tử Quốc, chắc chắn hắn có nhúng tay vào chuyện này. Đợi khi khâm sai trở về, trẫm tuyệt đối sẽ không nể tình."

 

"Hoàng thượng!"

 

Một giọng nói trong trẻo mang theo tiếng khóc vang lên, lao tới quỳ dưới chân phụ hoàng.

 

Đó là Đỗ phi.

 

"Hoàng thượng, nếu ca ca của thần thiếp thực sự đã làm sai, xin người hãy nghĩ đến tình nghĩa khi xưa mà huynh ấy từng đọc sách cùng người mà tha cho huynh ấy lần này. Hoàng thượng, thần thiếp cầu xin người."

 

Đỗ phi rất đẹp.

 

Nàng ấy còn đẹp hơn mẫu hậu và những phi tần khác mà ta từng thấy.

 

Mẫu hậu từng nói với ta rằng, trước khi ta ra đời, Đỗ phi luôn là người mà phụ hoàng yêu thương nhất, nhưng sau đó, người nghe theo lời khuyên của mẫu hậu, đối đãi công bằng với các phi tần, và Đỗ phi cũng không còn gì nổi bật như trước nữa.

 

Nhưng giờ đây, nàng ấy lại xuất hiện.

 

Cơn mưa nhẹ như sợi chỉ, phủ một lớp sương lên người nàng ấy, sương mù ngưng thành giọt, làm ướt mái tóc, đôi mắt đỏ hoe như đóa phù dung đẫm lệ, cả thân hình trông như một đóa hoa mỏng manh không chịu nổi sức nặng của chính mình.

 

Nàng ấy thật sự rất đẹp.

 

Phụ hoàng thoáng ngẩn người, sau đó nghiêm mặt nói: "Ngươi đứng lên đi. Ngươi có biết rằng chính vì tham nhũng của ca ca ngươi, mà đê dài mười dặm đã sụp đổ trong cơn mưa, làm ngập hơn mười ngôi làng dưới núi, chết hàng trăm người, còn hàng nghìn người mất nhà cửa? Nếu không trừng trị hắn, lòng dân khó yên, trẫm hổ thẹn với vai trò làm vua."

 

"Hoàng thượng!" Đỗ phi đau đớn kêu lên, "Người quên rồi sao? Năm xưa người bị ám sát, chính ca ca thần thiếp đã cõng người chạy thoát, hút hết máu độc, suýt mất mạng. Nếu không nhờ gặp thần y cứu mạng, giờ đây huynh ấy đã thành một nắm đất. Người từng hứa sẽ cho huynh ấy vinh hoa phú quý, người quên rồi sao?"

 

"Đỗ Nguyệt Như! Chuyện riêng là chuyện riêng, chuyện quốc gia là chuyện quốc gia. Trẫm nhớ ơn hắn, nhưng cũng phải trừng trị cái ác của hắn. Trẫm là hoàng đế, không thể công tư lẫn lộn, bao che cho kẻ phạm tội. Ngươi đừng nhắc lại chuyện này nữa." Phụ hoàng dứt khoát từ chối.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Ta không thích Đỗ Tử Quốc.

 

Trong mỗi buổi yến tiệc ở cung, hắn luôn nở nụ cười bí ẩn, như thể coi thường mọi người, chỉ có hắn là sáng suốt và tự biết thân.

 

Ta luôn cảm thấy hắn thậm chí không để phụ hoàng vào mắt.

 

"Hoàng thượng, nếu Nguyệt Như lấy tính mạng ra cầu xin thì sao?" Đỗ phi bật khóc.

 

Phụ hoàng thở dài: "Nguyệt Như… mạng của ngươi là mạng, mạng của bách tính cũng là mạng. Ngươi có thể thấy mạng sống của ca ca, của gia tộc ngươi, nhưng lại không thấy mạng sống của những bách tính mất nhà cửa kia sao? Hãy về suy nghĩ kỹ, sinh tử là chuyện lớn, đừng lấy ra đùa giỡn."

 

Đỗ phi ngơ ngác đứng đờ ra, nhưng khi phụ hoàng vừa bước đi, nàng đột ngột lao tới ôm lấy chân người.

 

Phụ hoàng ngã mạnh xuống, đầu người đập vào tảng đá xanh.

 

Khoảnh khắc đó, ta nhìn rõ Đức công công vừa đưa tay đỡ phụ hoàng, nhưng bị một tiểu thái giám kéo lại.

 

Đỗ phi nhanh chóng bị thị vệ khống chế.

 

Dù bị khống chế, khóe môi nàng ấy vẫn hiện lên một nụ cười kỳ lạ.

 

"Tiêu lang, ta ước gì chàng vẫn là Tiêu lang ngày xưa… Ha ha ha ha, Tiêu lang, Tiêu lang của ta… chàng hãy quay lại đi…"

 

Năm đó, ta mười tuổi.

 

Ta cầm ô đứng sững sờ tại chỗ.

 

Khung cảnh lúc ấy vô cùng hỗn loạn.

 

Một tiểu cung nữ nhanh chóng nhận lấy chiếc ô trong tay ta, đẩy ta nấp sau giàn hoa, rồi xoay người chạy đi.

 

Nhưng cửa hông đã mở.

 

Một thị vệ nhanh chóng bắt được cung nữ ấy, nàng ta chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị vặn gãy cổ.

 

Ta kìm nén cơn giận trong cổ họng, nhìn cung nữ ấy rơi xuống đất, chiếc ô rơi xuống mưa, lăn vài vòng…

 

Đôi mắt nàng ấy qua khe giàn hoa nhìn ta trống rỗng, rồi lại xuyên qua ta.

 

Sau này, ta biết được.

 

Tên của nàng là Hoa Chi…

 

Thật là một cái tên hay.

 

3

 

Phụ hoàng bệnh rồi.

 

Ta cũng bệnh.

 

Đỗ phi bị mẫu hậu nhốt vào lãnh cung, nhưng nàng không khóc cũng không làm ầm lên.

 

Mỗi ngày nàng chỉ hỏi một điều: "Hoàng thượng đã tỉnh chưa?"

 

Phụ hoàng chưa tỉnh.

 

Nhưng ta đã tỉnh.

 

Ta nắm chặt tay mẫu hậu, kể lại những chuyện xảy ra hôm đó.

 

Mẫu hậu lặng lẽ nghe, nhẹ nhàng vuốt tóc ta, điềm tĩnh nói: "Trước khi phụ hoàng của con tỉnh lại, chuyện này con phải giữ kín trong lòng, từ nay về sau không được nói với ai."

 

"Phụ hoàng sẽ tỉnh lại," ta chắc chắn.

 

Mẫu hậu im lặng.

 

Bà ôm chặt lấy ta, cả người khẽ run rẩy.

 

"Vinh Hoa, nếu một ngày nào đó, phụ hoàng tỉnh lại nhưng trở nên khác đi, con cũng phải giữ kín chuyện này trong lòng. Con không được hoảng sợ, phải nhớ những lời phụ hoàng từng dạy con, tuyệt đối không được quên, con hứa với ta đi, hứa với ta!"

 

Ta chỉ chần chừ trả lời một chút, giọng bà liền trở nên nghiêm khắc và lo lắng.

 

Mãi đến khi ta khẽ gật đầu, một giọt nước mắt của bà mới rơi nặng nề xuống vai ta.

 

"Vinh Hoa… Vinh Hoa của ta… Tiêu lang, nhất định chàng phải tỉnh lại!"

 

Về sau này.

 

Ta đã suy nghĩ rất lâu mới hiểu ra, rằng mẫu hậu và Đỗ phi đều đang gọi "Tiêu lang" của riêng họ, nhưng Tiêu lang của họ lại không giống nhau…

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.