Thịnh Thế Khôn Nguyên - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:32:55

4

 

Phụ hoàng cuối cùng cũng tỉnh dậy.

 

Điều đầu tiên người làm sau khi tỉnh là đón Đỗ phi ra khỏi lãnh cung, chuyển nàng đến Phượng Loan cung và phong lên làm Quý phi.

 

Đó là cung điện gần nhất với tẩm cung của phụ hoàng, rộng lớn và hoa lệ.

 

Trước đây, mẫu hậu cảm thấy nơi này quá xa hoa lãng phí, nên đã để trống không sử dụng. Nhưng Phượng Loan cung nay đã mở cửa trở lại.

 

Nhìn từ xa, cung điện ấy như chốn tiên cảnh, hồ nước lảng bảng sương mù, hoa sen nở rộ, những con đường đá cẩm thạch trắng uốn lượn dẫn tới đình giữa hồ, tiếng cười của Đỗ quý phi vang vọng, khiến cả đàn chim trên mặt hồ bay tán loạn.

 

Có kẻ đắc ý thì cũng có kẻ thất thế.

 

Thất thế chính là mẫu hậu và các phi tần khác.

 

Bị trách phạt thì trách phạt, bị cấm túc thì cấm túc.

 

Những ai từng có hiềm khích với Đỗ quý phi đều nhận lấy hậu quả trong những ngày này.

 

Mẫu hậu nhận được một thánh chỉ trách bà đức hạnh không tròn, lệnh giao lại quyền cai quản hậu cung.

 

Bà không chút biểu cảm trao lại ấn tín, đóng cửa cung, từ đó không bước ra ngoài nữa.

 

Việc thứ hai phụ hoàng làm sau khi tỉnh dậy là thăng chức cho Đỗ Tử Quốc, bổ nhiệm hắn làm Thượng thư lệnh, tham gia quân quốc đại sự, thống lĩnh lục bộ, trực tiếp xử lý nhân lực và tài vật.

 

Những hành vi tham ô của hắn được nhẹ nhàng bỏ qua, trở thành chuyện đã qua.

 

Ngược lại, những quan viên từng được phụ hoàng trọng dụng trước đây thì bị bãi chức, lưu đày, thậm chí là tru diệt.

 

Kinh thành trong phút chốc náo động lo sợ.

 

Ta cũng mất đi sự sủng ái.

 

Ta từng lén rời Phượng Nghi cung tới Dưỡng Tâm điện thăm phụ hoàng.

 

Ánh mắt đầu tiên khi người nhìn thấy ta, chân mày đã nhíu lại.

 

Người không đáp lại tiếng gọi của ta, mà ngược lại chăm chú nhìn ta một hồi lâu, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.

 

"Thô bỉ ngông cuồng, chẳng có chút nào ra dáng nữ tử. Từ nay không có lệnh không được vào đây nữa, đến Phật đường mà quỳ, chép kinh cho bớt đi cái dã tâm của ngươi."

 

Ta… có dã tâm sao?

 

Ta nào biết.

 

Khi quỳ trong Phật đường, từng nét từng chữ chép kinh, câu hỏi này cứ lẩn quẩn trong đầu ta.

 

Kinh Tâm Kinh có 260 chữ.

 

Kinh Kim Cương có 5000 chữ.

 

Kinh Lục Tổ Đàn có 12.000 chữ.

 

Kinh Lăng Nghiêm là dài nhất, 62.156 chữ.

 

Những bộ kinh này ta chép đi chép lại, dường như lòng ham muốn trong ta dần phai nhạt, nhưng khát vọng lại mọc lên như cỏ xuân.

 

Đến năm thứ năm chép kinh, ta dừng bút, dần dần hiểu ra một điều.

 

Ta quả thực có dã tâm.

 

Dã tâm ấy ẩn giấu dưới vẻ ngoài lạnh lùng vô cảm của ta, lan tỏa khắp tứ chi và xương tủy.

 

Năm đó, phụ hoàng khai khoa thi, một học trò vô danh chợt đỗ đầu, chính thức bước vào tầm mắt của các triều thần.

 

Hắn tên là Lục Ngọc Chương.

 

Một người đi lên từ bùn đất, trải qua bao khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng bước vào con đường lớn.

 

"Hãy tận hưởng cuộc đời khi đắc ý," một ngày có thể ngắm hết hoa nở ở Trường An.

 

Hắn cưỡi ngựa phi nước đại đến tham gia thi hội thơ tại Vãn Xuyên, ghi danh khắp chốn, được mọi người tôn xưng là "Ngọc Chương công tử."

 

Cùng năm đó, một cô nhi lạc tới kinh thành, tình cờ cứu được lão phu nhân Quốc công phủ, được bà chủ động thu nhận, trở thành nghĩa nữ của Quốc công phủ.

 

Nàng tên là Tống Uyển Hi.

 

Câu chuyện đầy kỳ lạ này được mọi người truyền tụng, đến cả hậu cung cũng nghe thấy.

 

Ai nấy đều ca ngợi Quốc công phủ nghĩa tình, ngưỡng mộ phúc phận dày dặn của Tống Uyển Hi.

 

Không ai biết rằng nàng thực ra là đệ tử của một đời y thánh, sau này sẽ dựa vào y thuật cao siêu mà cùng với Lục Ngọc Chương làm nên danh tiếng lẫy lừng tại kinh thành.

 

Nam nữ chính đã xuất hiện.

 

Cốt truyện của ta dường như đã bắt đầu.

 

Năm đó, ta mười lăm tuổi, đến tuổi làm lễ trưởng thành.

 

Nhưng người ngồi ở vị trí chủ lễ chờ ta hành lễ không phải là mẫu hậu của ta, mà là Đỗ quý phi.

 

Được phụ hoàng sủng ái, nàng càng thêm kiêu sa, từng cử chỉ toát lên vẻ vinh quang sang trọng.

 

Nàng như một con mèo kiêu kỳ, uể oải ngáp dài.

 

Chất nữ của nàng là Đỗ Tuyết Phù, nay vừa tròn mười sáu, thường xuyên vào cung bầu bạn cùng nàng, là người nàng yêu thương nhất.

 

(Chất nữ: cháu gái)

 

Đỗ Tuyết Phù bước qua mọi người, cười khúc khích nhìn ta: "Hoàng hậu nương nương thân thể bất an, Quý phi nương nương thay mặt hoàng hậu tiếp nhận lễ của công chúa, công chúa, mời hành lễ!"

 

Không thể nào!

 

Hôm nay mẫu hậu vô cùng vui mừng, bà đã mặc triều phục từ sáng sớm, chờ đợi buổi lễ bắt đầu, nhìn ta được mọi người chúc phúc.

 

Sáng nay bà còn vuốt tóc ta, nói rằng "con ta đã lớn, giống như phụ hoàng."

 

Cả ta và bà đều hiểu, phụ hoàng mà bà nói đến là người từng yêu thương ta, nâng niu ta trên lòng bàn tay.

 

Sao bà có thể đột nhiên bất an?

 

Chính Đỗ quý phi đã giam giữ mẫu hậu!

 

Nàng muốn cho mọi người thấy rõ, ai mới là chủ của hậu cung.

 

Dù ta là công chúa chính thống, cũng phải quỳ gối phục tùng nàng.

 

Đỗ quý phi ánh mắt đầy ngạo nghễ, khóe môi nở nụ cười nhạt, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

 

Xung quanh là các mệnh phụ đứng xếp hàng, dù ngạc nhiên nhưng cũng cúi đầu im lặng.

 

Phụ hoàng chỉ lặng lẽ nhìn ta, đôi mày nhíu lại đầy vẻ không hài lòng.

 

Nhưng người còn chưa kịp nói gì thì đám đông xung quanh đã xôn xao, vô số thích khách bất ngờ xông ra, nhắm thẳng tới phụ hoàng.

 

Khi một thích khách sắp đâm vào phụ hoàng, ta kéo Đỗ Tuyết Phù đang sợ hãi trong đám đông, đẩy nàng về phía phụ hoàng.

 

Nàng hét lên thảm thiết, chắn một nhát đao cho phụ hoàng, rồi ngã vào vòng tay người.

 

Phụ hoàng đẩy nàng ta ra, nắm lấy tay Đỗ quý phi, kinh hãi gọi vệ binh bảo vệ.

 

Ta nhanh chóng tiến về phía nữ chính Tống Uyển Hi, người có vẻ như hoảng hốt né tránh, nhưng thật ra rất có trật tự, và cùng nàng trốn thoát khỏi vụ ám sát.

 

Tống Uyển Hi nhìn ta đầy kinh ngạc, mở miệng nhưng không nói gì.

 

Thích khách nhanh chóng bị bắt.

 

Lục Ngọc Chương một mình bằng tài nghệ võ công cao siêu bảo vệ an toàn cho đế vương.

 

Chẳng bao lâu sau, mọi chuyện đã bình yên trở lại.

 

Phụ hoàng phẫn nộ, điều tra nguồn gốc của bọn thích khách, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra đó là những nạn dân từng bị Đỗ Tử Quốc đẩy đến bước đường cùng, họ tự nguyện tập hợp thành thảo khấu, luyện võ chỉ để trả thù hoàng đế, báo thù cho gia đình.

 

Những nhát đao phụ hoàng từng che chắn cho Đỗ Tử Quốc, giờ đây lại nhắm vào chính người.

 

Người vô cùng kinh ngạc, và tranh cãi dữ dội với Đỗ quý phi.

 

Vị hoàng đế cao cao tại thượng dường như lần đầu tiên nhận ra rằng ái phi và gia tộc của nàng đã gây ra vô số tội ác, và những tội ác ấy đã đe dọa đến vương triều của người.

 

Phượng Loan cung từng đầy tiếng cười nay vang lên tiếng khóc của Đỗ quý phi.

 

Còn ta thì ở điện bên cạnh nhìn thái y cứu chữa cho Đỗ Tuyết Phù.

 

Thái y bất lực.

 

Vết thương của Đỗ Tuyết Phù trúng ngay tim, họ không dám chắc, gần như tuyên bố án tử cho nàng.

 

Đỗ Tuyết Phù muốn sống.

 

Nàng rơi lệ, ánh mắt đầy hi vọng nhìn ra cửa điện.

 

Nàng đang chờ Đỗ quý phi đến cứu.

 

Ta tiến tới, khẽ nói vào tai nàng: "Quý phi nương nương đang cãi nhau với phụ hoàng, có lẽ không thể chăm lo cho ngươi lúc này. Thật đáng tiếc, vết thương của ngươi vốn không nặng, nhưng phụ hoàng đã ném ngươi một cái, khiến vết thương sâu thêm, so với Quý phi nương nương, ngươi chẳng là gì cả, phụ hoàng chỉ thật lòng yêu thương nàng ta mà thôi."

 

Đỗ Tuyết Phù trừng mắt căm hận: "Là ngươi, chính ngươi đã đẩy ta, nếu không phải ngươi, ta sao lại ra nông nỗi này. Ta sẽ bảo thúc phụ giết ngươi, bảo cha ta giết ngươi."

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.