Thịnh Thế Khôn Nguyên - Chương 6:
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:35:15
Thậm chí còn có chút phấn khích.
Có lẽ ta sinh ra để làm nhân vật phản diện, càng trong những lúc thế này, dòng máu hiếu chiến trong ta càng sôi sục.
10
Trong cung.
Tiêu Thiệu và Đỗ quý phi đấu trí với nhau.
Tiêu Thiệu chỉ mới năm tuổi, nhưng đã quen với cuộc sống trong cung, không sợ người lạ. Chỉ cần ai đó kiên nhẫn dỗ dành, cuối cùng cậu cũng sẽ nhận Đỗ Quý phi làm mẹ.
Thế nhưng, Đỗ quý phi vốn kiêu ngạo, nàng luôn cần phụ hoàng phải cưng chiều, nên hoàn toàn không có đủ kiên nhẫn để dành cho Tiêu Thiệu.
Sau ba ngày, Tiêu Thiệu khóc đến khản cả giọng.
Rồi cậu đổ bệnh.
Đỗ quý phi cũng trở nên tiều tụy, cuối cùng vì quá xúc động nên lại tranh cãi với phụ hoàng.
Chỉ vì một đứa trẻ, mà Phượng Loan cung không còn tiếng cười như trước.
Ta hỏi thăm các thái y, được biết Tiêu Thiệu bị bệnh do ăn uống không điều độ, thêm vào đó là tâm bệnh – điều mà không ai có thể giúp được, chỉ phụ thuộc vào việc Đỗ quý phi có thật lòng quan tâm đến cậu hay không.
Nếu nàng thực sự yêu thương Tiêu Thiệu, cùng cậu vượt qua giai đoạn này, hai người sẽ có thể xây dựng tình cảm mẹ con.
Tiếc thay, ta lại nghĩ sai một lần nữa.
Đỗ quý phi rời khỏi Phượng Loan cung, chỉ để lại một đám cung nữ, ma ma chăm sóc Tiêu Thiệu.
Nàng tự dọn đến tẩm cung của phụ hoàng, trở thành phi tử đầu tiên trong lịch sử triều đại ta được ngủ cùng giường với hoàng đế.
Đó là một đặc ân, nhưng cũng là sự phá vỡ quy củ.
Bởi trong hậu cung rộng lớn này, chỉ có hoàng hậu mới có tư cách ngủ chung giường với hoàng đế, còn các phi tử chỉ có nhiệm vụ hầu hạ qua đêm.
Các ngự sử nghe thấy và dâng sớ tố cáo, những bản tấu chương buộc tội Đỗ quý phi tràn ngập bàn của phụ hoàng như tuyết rơi.
Những bản tấu ấy, có người khuyên bảo văn nhã, có người mắng thẳng thắn, đều chỉ ra rằng phụ hoàng vô đức, ép hoàng hậu phải rời cung cầu phúc, để hậu cung vô chủ, yêu phi lộng hành, nhắc nhở người đừng quên tai họa của Trụ Vương và Đát Kỷ.
Đỗ quý phi tức giận đập phá nhiều đồ đạc.
Nàng xả hết cơn giận, rồi buồn bã soi gương.
“Yêu phi… bản cung cũng muốn làm yêu phi lắm, nhưng bây giờ bản cung còn tư cách làm yêu phi sao?”
Cung nữ bên cạnh nàng mắt đỏ hoe.
“Nương nương, trong lòng nô tỳ người vẫn là người đẹp nhất, tốt nhất. Người một lòng vì Hoàng thượng, nếu không phải người quyết đoán, thì thân thể của Hoàng thượng giờ đây vẫn bị yêu quái chiếm lấy, còn lâu mới đến lượt những đại thần kia có ý kiến. Nô tỳ thấy đấy chỉ là đám no cơm rỗi việc, trước đây trong lòng Hoàng thượng cũng chỉ có mình nương nương, sao họ lại không dâng tấu, mà phải chờ đến bây giờ mới dâng tấu? Thật là buồn cười.”
Đỗ quý phi chợt tỉnh ngộ.
Đúng vậy, tại sao lại chỉ đến bây giờ họ mới dâng tấu?
Khi có ca ca nàng che chở bên ngoài cung, những đại thần đó nào dám chỉ trích nàng?
Trừ khi nhà họ Đỗ đã xảy ra biến cố.
Ngay lập tức, nàng sai người đi điều tra, và khám phá ra một tin chấn động – Đỗ Tuyết Phù đã mang thai.
Còn ca ca nàng, Đỗ Tử Quốc, lúc này đang quỳ trong thư phòng của hoàng đế, nước mắt rưng rưng.
Đỗ quý phi lập tức lao đến, và nghe thấy Đỗ Tử Quốc đang khóc lóc.
“Hoàng thượng, ngài hãy cho thần một câu trả lời rõ ràng, đó là hoàng tự. Thần không dám không báo, cũng không dám tự ý xử lý, mọi thứ đều tùy Hoàng thượng quyết định. Ngài để Tuyết Phù sinh thì nàng sẽ sinh, ngài để nàng chết, thần cũng tạ ơn Hoàng thượng, chỉ mong Hoàng thượng minh xét.”
Phụ hoàng ngập ngừng, mãi không nói nên lời, rồi ấp úng lộ rõ ý định của mình.
“Ngươi và ta là huynh đệ, trẫm đương nhiên không để nàng chết, nhưng Nguyệt Như phải làm sao? Nàng ấy… nàng ấy sẽ không đồng ý đâu…”
Đỗ Tử Quốc khóc còn đau đớn hơn.
“Muội muội của thần dù bị chiều hư, nhưng từ trước đến nay nàng luôn yêu thương Tuyết Phù, tuyệt đối không để nàng ấy chết.”
“Vậy… vậy được rồi…”
“Tiêu Trình, ngài dám!”
Đỗ quý phi xông vào, giáng một cái tát mạnh lên mặt phụ hoàng.
Đỗ Tử Quốc chết lặng.
Toàn bộ các thái giám và cung nữ đều đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu không dám thở mạnh.
Phụ hoàng sắc mặt lúc tối lúc sáng, người nhìn khuôn mặt méo mó vì căm phẫn của Đỗ quý phi, lạnh lùng nắm lấy tay nàng, nói qua kẽ răng: “Đỗ khanh nói đúng, ngươi đúng là đã bị nuông chiều đến hư hỏng. Người đâu, giam lỏng Quý phi trong Phượng Loan cung, không có chỉ thì không được ra ngoài.”
Đỗ quý phi không tin nổi, khóe mắt nàng đỏ hoe, trong lúc tức giận buột miệng thốt lên.
“Hoàng thượng không cần phải giam ta trong lãnh cung, cứ đuổi thẳng ta ra khỏi cung, từ nay sinh tử không còn gặp nhau, để cho ngài vừa lòng.”
“Vậy thì như ý ngươi.”
Đỗ quý phi không bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày mình bị đưa ra khỏi cung trên một chiếc kiệu nhỏ.
Thực ra chỉ cần nàng xuống nước, nói một câu xin lỗi, cho phụ hoàng một lối thoát, người sẽ ngay lập tức ôm nàng vào lòng an ủi.
Tiếc thay, nàng đã quen với sự kiêu ngạo, đã quen với lòng tự trọng của mình.
Trong mắt nàng, những người khác trong cung đều không có lòng tự trọng.
Nàng quên mất rằng, bên cạnh phụ hoàng không có Cao Lực Sĩ, người đã thuận theo ý Đường Minh Hoàng mà khéo léo nhắc nhở ông rằng Dương Quý phi ở ngoài cung thiếu thốn đủ điều, khiến Đường Minh Hoàng ngay ngày hôm sau đã vội vã đón Dương Quý phi trở về cung.
Bên cạnh phụ hoàng chỉ có một mình Đức công công.
Vào chính ngày đưa Đỗ quý phi về quê, Đức công công đã dùng cùng chiếc kiệu đó để rước Đỗ Tuyết Phù vào cung.
Đỗ quý phi trợn tròn mắt, đến nỗi bất tỉnh tại chỗ.
Và từ đó, không ai còn thông báo cho phụ hoàng biết về tất cả những gì đã xảy ra…
11
Sau khi Đỗ Tuyết Phù vào cung, ta đón Tiêu Thiệu về cung của mình.
Đức công công đích thân đưa cậu bé tới.
Ta mời ông dùng một chén trà, ông vui vẻ nhận lấy và hiếm khi thấy thoải mái đến vậy khi nhấp một ngụm trà.
“Lần cuối cùng lão nô uống trà ở đây, cũng đã nhiều năm rồi.”
“Năm năm.”
Hồi ấy, người cha xuyên không của ta vẫn còn sống, người thường đến đây sau buổi chầu để ngồi cùng mẫu hậu.
Ta vừa học được cách pha trà, cẩn thận rửa tay, nấu nước, pha trà, rồi rót cho họ mỗi người một chén, tiện thể đưa cho Đức công công một chén.
Đức công công khi ấy luôn nheo mắt cười vui vẻ.
“Lão nô cũng được hưởng phúc cùng bệ hạ.”
Thời đó thật hạnh phúc biết bao.
Giờ đây, ta đã thành thục nghệ thuật trà đạo, nhưng những người từng thưởng thức trà ấy đã không còn nữa.
Đức công công nhìn bầu trời mùa đông xám xịt, trong khóe mắt lấp lánh vài giọt nước.
Ông nói: “Lão nô thật hối hận, nếu hôm đó lão nô đỡ bệ hạ vững vàng, có lẽ mọi chuyện đã khác, tất cả là lỗi của ta.”
Ông nghẹn ngào, đôi mắt khép chặt đầy nỗi buồn.
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng ông, nói nhỏ: “Ngài không sai, và ngài cũng không nên đỡ người. Nếu ngài làm vậy, ngài cũng đã không còn ở đây.”
Ta nhớ đến cô nương tên Hoa Chi.
Nàng chỉ là một tiểu cô nương, nhưng lại thông minh, nhạy bén và quyết đoán.
Nếu không phải vì nàng liều mình cứu ta, có lẽ giờ ta cũng không còn.
Đỗ quý phi dám làm chuyện này, chắc chắn nàng ta đã sắp đặt mọi thứ một cách kỹ càng.
Sau này, ta đã nhiều lần ôn lại sự việc hôm đó, mới dần hiểu ra một chút:
Những thị vệ hôm ấy đều được tuyển chọn kỹ càng, họ dường như đã bắt được Đỗ quý phi, nhưng thực ra ánh mắt luôn dán chặt vào phụ hoàng. Nếu người không bất tỉnh lúc đó, ta tin rằng còn có kẻ sẽ ra tay với người thêm một lần nữa.
12
Đỗ Tuyết Phù được như ý nguyện nhập cung.
Ban đầu, nàng còn giữ vẻ e dè, nhưng sau khi nhận ra trong cung chỉ có mình nàng là phi tử, nàng trở nên ngông nghênh, xa hoa, phung phí, còn lộng lẫy hơn cả Đỗ quý phi.
Cung nữ, thái giám tất bật hầu hạ nàng, bận rộn chẳng kém gì khi xưa phục vụ cả một hậu cung phi tần.
Khi cung nữ vội vàng báo tin rằng nàng đang dạy dỗ Tiêu Thiệu tại Ngự Hoa Viên, ta khó mà kìm nén được cơn sát khí trong lòng.
Những kẻ ngu ngốc đôi khi thật phiền phức.
Ta lập tức tới Ngự Hoa Viên.
Đỗ Tuyết Phù đang ôm bụng, một chân đá về phía Tiêu Thiệu.
“Sau này đi đứng cẩn thận, cái thứ không biết lễ nghĩa, đụng hỏng ta, có chín mạng ngươi cũng không đủ đền.”
Ta lao tới, kéo Tiêu Thiệu ra.
Cú đá của Đỗ Tuyết Phù chệch mục tiêu, nàng hét lên, suýt nữa ngã xuống đất, may nhờ có Hoa Doanh đỡ kịp, nhưng bản thân cung nữ ấy lại bị sức nặng của Đỗ Tuyết Phù ép đến đỏ mặt.
“Bụng ta…”
“Không sao đâu, nương nương đừng lo.”
Hoa Doanh vội an ủi nàng.
Ta cười nhạt, vung tay tát mạnh một cái, âm thanh “chát” vang lên, đầu của Đỗ Tuyết Phù bị đẩy lệch sang một bên.
“Ngươi là nương nương gì chứ? Trong cung này chỉ có một nương nương duy nhất là Đỗ quý phi. Đỗ tiểu thư, trong thời gian qua phụ hoàng có ban cho ngươi phong hiệu nào không? Ai cho ngươi lá gan để dám dạy dỗ hoàng tử?”
“Ngươi dám đánh ta, ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Đỗ Tuyết Phù chưa từng chịu ấm ức như vậy, nàng lao tới định động thủ với ta.
Hoa Doanh giữ chặt nàng lại.
“Tiểu thư, bụng của người quan trọng hơn, đừng mắc bẫy.”
Đỗ Tuyết Phù như bừng tỉnh, lùi lại một chút, nghiến răng.
“Thủ đoạn tốt lắm, ngươi muốn hại hoàng tự của ta, suýt nữa ta mắc bẫy ngươi. Ta nhất định sẽ bẩm báo lên Hoàng thượng.”
Ta lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối, khẽ nhếch môi cười mỉa nhìn nàng.
“Báo thì sao? Ngươi có gặp được phụ hoàng không? Hơn nữa, dù ngươi có sảy thai thì sao, sẽ có người cảm ơn ta. So với người đó, ngươi trong mắt phụ hoàng chẳng là gì cả.”
“Ngươi…”
Đỗ Tuyết Phù tức giận đến đỏ bừng mặt.