CÔ ẤY THUỘC VỀ TÔI - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-11-03 14:22:36
5
Tôi mở mắt nhìn anh ấy, phát hiện anh cũng đang nhìn tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, anh đẹp trai đến mê hồn.
Bình thường anh ấy có vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng khi bỏ kính ra, lại toát lên chút gì đó ngông cuồng, bất cần.
Với gương mặt và thân hình thế này, tôi cũng không thiệt thòi gì.
Nghĩ vậy, tôi hít sâu một hơi, nâng mặt Tề Hàn lên và hôn anh.
Anh ấy khựng lại trong chốc lát, ánh mắt ánh lên niềm vui, sau đó nhanh chóng trở thành người dẫn dắt.
Khi tôi kịp phản ứng, môi đã bị anh xâm chiếm.
Bàn tay to lớn của anh đặt lên gáy tôi, hôn càng sâu, càng mạnh.
Chỉ đến khi tôi gần như không thở nổi, anh mới lưu luyến buông ra.
Còn tôi thì chỉ có thể yếu ớt dựa vào lòng anh.
Tề Hàn đặt tay lên eo tôi, những vết chai sạn cọ xát vào làn da mịn màng.
"Sao lại vụng về thế này, Lục Từ chưa từng hôn em à?"
Tôi run rẩy hơn, lắc đầu, Lục Từ ghét tôi thế kia, làm sao có thể hôn tôi được?
Tề Hàn cười sâu thêm, lập tức đặt tôi xuống dưới người: "Yên tâm, chúng ta có cả một đêm, tôi sẽ từ từ dạy em."
Sau này tôi mới biết, đàn ông đúng là miệng lưỡi gian dối.
Nói từ từ dạy, thực chất là bão táp ào ạt.
Phải đợi đến khi tôi cầu xin liên tục anh ấy mới vừa lòng.
6
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi không thấy Tề Hàn đâu.
Tôi nghĩ anh ấy đã đi làm, liền đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa.
Bộ quần áo hôm qua bị rách tả tơi, khuy áo bị Tề Hàn giật tung hết, không có quần áo để mặc, tôi đành quấn khăn tắm bước ra.
Vừa đi vài bước, tôi đã thấy Tề Hàn đứng trên ban công gần đó gọi điện thoại.
"Kiểm tra xem nhà họ Thẩm nợ bao nhiêu, thiếu bao nhiêu bổ sung bấy nhiêu."
"Ông nội không đồng ý? Đó là chuyện của ông ấy, giờ Tề Thị là do tôi quyết định."
Giọng anh ấy mang theo uy lực không thể chối cãi.
Cúp máy, Tề Hàn quay lại nhìn thấy tôi, sững sờ vài giây, ánh mắt quét qua người tôi, đôi mắt dần tối lại.
Bị anh nhìn như vậy, chân tôi có chút mềm nhũn, nhớ lại sự điên cuồng tối qua, tôi theo bản năng muốn quay người chạy trốn.
Nhưng chưa kịp bước đi, cơ thể đã bị nhấc bổng, Tề Hàn bế tôi lên.
"Vừa được tôi giúp xong đã muốn trở mặt, em nghĩ tôi là người tốt thật sao?"
Tôi vô thức vòng tay qua cổ anh, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn anh.
Tề Hàn cười, bước đến bên giường, để tôi ngồi lên đùi anh ấy.
Tôi cố vùng vẫy xuống khỏi người anh.
Tề Hàn giữ chặt eo tôi: "Đừng có động đậy, hậu quả em không chịu nổi đâu."
Nghe anh ấy nói vậy, quả thật tôi không dám cử động nữa.
Do dự một lúc, tôi lên tiếng: "Cảm ơn anh."
Dù sao, lần này Tề Hàn đã giúp gia đình tôi rất nhiều, tôi nên cảm ơn anh.
"Sau này tôi sẽ tính toán số tiền, rồi trả anh, dù mất bao lâu cũng nhất định trả đủ."
Tề Hàn đặt đầu vào cổ tôi, tham lam ngửi lấy mùi hương từ người tôi.
"Không cần trả, chỉ cần em lấy thân đền đáp là đủ, cho em mười lần số tiền đó cũng không sao."
Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ tôi, nhột nhột, khiến tôi không kiềm được mà muốn tránh đi.
Nhưng Tề Hàn càng ôm chặt hơn, không để tôi né tránh.
"Ý anh là để tôi làm… người tình của anh sao?"
Tề Hàn không ngờ tôi lại nói thẳng như vậy.
Anh ấy hôn nhẹ lên mũi tôi, cười: "Vậy em có muốn làm người tình không?"
Tôi không trả lời.
Trong lòng tôi thật sự không muốn, nhưng dường như cũng chẳng có lựa chọn nào khác.
Khi nhà họ Thẩm hưng thịnh nhất, cũng chưa từng sánh được với nhà họ Tề, huống chi bây giờ đã phá sản.
Dù Tề Hàn có muốn, nhà họ Tề cũng sẽ không chấp nhận.
Tôi không ngu ngốc đến mức mơ mộng những điều không thực tế.
Sau khi quyết định, tôi ngẩng đầu nhìn Tề Hàn với ánh mắt kiên định: "Khi nào anh có bạn gái, tôi sẽ rời đi."
"Như thế không được, em đi rồi, tôi biết tìm đâu ra bạn gái?"
Chưa kịp phản ứng, anh ấy đã hôn tới tấp, từ dịu dàng trở nên nồng cháy.
Tôi đặt hai tay lên ngực anh, ngửa đầu đón nhận nụ hôn đầy nhiệt tình.
Bàn tay anh siết chặt eo tôi hơn, như muốn hòa tan tôi vào cơ thể mình.
7
Đợi cả đêm, sắc mặt của Lục Từ lúc này u ám đáng sợ.
Bầu không khí vui vẻ trong phòng đã biến mất từ lâu, mọi người còn lại thậm chí không dám thở mạnh.
Lục Từ không ngờ mình lại bị cho leo cây.
Hơn nữa lại bị Thẩm Vũ, cô gái ngoan ngoãn luôn theo sau anh, cho leo cây.
"Chắc chắn là Tiểu Vũ có việc gì đó đột xuất thôi. Chúng ta…"
"Câm miệng."
Lục Từ trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng, rồi nhìn vào điện thoại đã gọi không biết bao nhiêu cuộc.
Dù có bận, chẳng lẽ không thể gọi lại một cuộc sao?
Càng nghĩ càng bực, Lục Từ giơ tay ném mạnh ly rượu xuống đất.
"Lần này không ai được phép xin giúp cô ấy. Trừ khi cô ấy quỳ xuống xin lỗi, nếu không tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua."
8
Tôi bị Tề Hàn “hành hạ” đến sáng hôm sau, tỉnh dậy mới nhận ra điện thoại mình đã hết pin và tắt nguồn từ bao giờ.
Vừa cắm sạc, mở máy lên thì thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ.
Ngoài ba mẹ, thì nhiều nhất là của Lục Từ.
Tôi hơi lo lắng, liếc nhìn Tề Hàn một cái.
Anh ấy thấy rõ nhưng không nói gì.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Dù gì thì với Tề Hàn, mấy chuyện nhỏ thế này anh ấy cũng chẳng để ý.
Tôi nhanh chóng nhắn tin cho ba mẹ báo rằng mình an toàn. Vừa nhắn xong, một cánh tay mạnh mẽ đã vòng qua eo tôi từ phía sau.
"Thẩm Vũ, em biết hậu quả của việc phản bội anh rồi chứ?"
Cơ thể tôi khẽ run, nuốt nước bọt, gật đầu nhẹ.
Chắc ai trong giới cũng biết chứ nhỉ?
Tề Hàn từng có một người bạn vì tiền mà trộm tài liệu quan trọng của công ty anh.
Sau khi bị Tề Hàn phát hiện, hắn bị đánh thừa sống thiếu chết, rồi ngay ngày hôm sau đã vào tù, cả gia đình cũng phá sản.
Đó chính là phong cách của Tề Hàn. Không để lại bất kỳ chứng cứ nào, nhưng cũng không chừa đường sống cho đối thủ.
"Anh không quan tâm trước đây em nghĩ về ai, từ giờ phải dọn sạch, trong lòng chỉ được có anh. Anh hẹp hòi, không chấp nhận người ở chung phòng với người khác."
Nói xong, anh ấy cúi xuống cắn mạnh vào vai tôi.
9
Tôi đau đớn kêu lên, đẩy anh ấy ra: "Anh là chó à? Sao lại cắn người?"
Tề Hàn nhìn vết răng rõ ràng trên cổ tôi, mỉm cười hài lòng: "Anh là chó, nhưng chỉ cắn mỗi em thôi."
Tôi hơi bực nhưng không dám trừng mắt, chỉ biết hậm hực đi vào phòng tắm.
Một lát sau, Tề Hàn đến gõ cửa, để quần áo trước cửa cho tôi. Hóa ra hôm qua anh ấy ra ngoài là để mua quần áo cho tôi.
Nhìn đống đồ trong túi, tôi mím môi.
Thậm chí nội y cũng mua, kích cỡ vừa khít.
Khi tôi bước ra ngoài, Tề Hàn đã thay quần áo xong.
Với bờ vai rộng, đôi chân dài và gương mặt sắc lạnh, anh trông thật cuốn hút.
Ai mà ngờ một người như Tề Hàn lại có lúc buông thả như thế.
Tề Hàn bước đến, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi: "Hôm nay công ty có cuộc họp, anh phải tham dự."
Tôi gật đầu.
Đây có phải là đang báo cáo với tôi không? Sao lại có cảm giác như một cặp vợ chồng già vậy?
Anh ấy định đưa tôi về trước, nhưng tôi từ chối.
Tôi và cô bạn thân Tần Sương cùng mở một xưởng thiết kế thời trang, hôm nay có hẹn với khách hàng ở nhà hàng gần đây.
Tề Hàn không nài nỉ nữa và rời đi đến công ty.
Tôi gọi xe đến nhà hàng, đang định nhắn tin cho Tần Sương thì thấy Lục Từ ở không xa.