CÔ ẤY THUỘC VỀ TÔI - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-11-03 14:23:21
10
Lục Từ đang ngồi đối diện một cô gái trong buổi hẹn hò, nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ chán nản.
Anh ta liên tục nhìn điện thoại, không thấy tin nhắn thì tức giận đặt xuống.
Khi thấy tôi, vẻ mặt u ám của anh ta mới dịu đi đôi chút.
Cuộc hẹn hôm nay là do gia đình sắp xếp cho anh ta.
Anh ta cố ý để vài người bạn chung của tôi và anh ta biết địa điểm, đoán rằng tôi sẽ xuất hiện.
"Không phải cho tôi leo cây sao? Vậy mà vẫn mò đến đây?"
Lục Từ bước đến trước mặt tôi, tôi ngẩn người nhìn anh ta vài giây, không ngờ lại gặp anh ta ở đây.
"Thẩm Vũ, muốn giả vờ tình cờ gặp cũng phải diễn cho giống chút, diễn dở vậy, tôi chẳng buồn vạch trần."
Tôi lấy lại tinh thần: "Tôi không biết anh ở đây, tôi đến để bàn công việc."
Nói xong, tôi định bước qua anh ta để vào trong, nhưng anh ngăn lại.
"Thẩm Vũ, đừng giả vờ nữa, làm sao trùng hợp như vậy được?"
"Tôi ở đây hẹn hò, còn cô ở đây bàn công việc? Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?"
Tôi lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với anh ta, giọng lạnh nhạt: "Tin hay không là việc của anh, sự thật là vậy."
"Lục Từ, tôi không còn thích anh nữa, sau này cũng sẽ không đeo bám anh nữa."
"Chúc mừng anh, cuối cùng cũng đã thoát khỏi tôi."
Nghe tôi nói không thích anh ta nữa, Lục Từ thoáng sững lại, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt, giọng mỉa mai: "Thẩm Vũ, chiêu trò cao tay rồi đấy, học được cách ‘lạt mềm buộc chặt’ rồi."
"Nhưng tiếc là tôi không mắc đâu."
"Tốt nhất cô nói được thì làm được, đừng có vài hôm lại quay lại khóc lóc cầu xin tôi tha thứ, lúc đó tôi thật sự sẽ khinh thường cô."
"Yên tâm, tôi sẽ không."
"Tốt, tôi sẽ chờ xem."
Lục Từ quay người rời đi.
Lúc đó tôi cũng thấy Tần Sương từ trong đi ra đón mình, liền bước tới chỗ cậu ấy.
Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song, sẽ chẳng bao giờ cắt nhau nữa.
11
Cuộc hợp tác diễn ra suôn sẻ. Sau đó, tôi vào nhà vệ sinh và bất ngờ thấy rất nhiều tin nhắn mới trên WeChat.
Lục Từ thực sự đã đăng tôi lên trang cá nhân.
Là một bức ảnh anh ta chụp lén lúc tôi ở nhà hàng, kèm theo chú thích: "Tình yêu đơn phương có ở khắp mọi nơi."
Dưới bài đăng đã có rất nhiều bình luận.
“Lục thiếu đúng là có sức hút không thể cưỡng nổi.”
“Không thể tin được, cô ta thật sự đến à? Không xem lại thân phận của mình, đúng là tự đánh giá quá cao.”
Lục Từ đáp lại bình luận đó: “Hết cách rồi, có người thích làm nhục chính mình mà.”
Bạn bè nhắn tin an ủi tôi, bảo đừng để bụng.
Tôi bảo rằng mình không sao.
Thật ra tôi thực sự không quan tâm nữa.
Những sự sỉ nhục tồi tệ hơn thế tôi đã trải qua cả rồi, chuyện này chẳng là gì.
Giờ tôi chỉ lo Tề Hàn không nhìn thấy bài đăng, nếu không thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Nghĩ vậy, tôi rời nhà vệ sinh.
Khi ngẩng đầu lên, tôi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tề Hàn. Anh ấy đứng ở bên ngoài, miệng ngậm điếu thuốc, gương mặt đầy vẻ tức giận như thể bắt gian tại trận.
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì đã bị anh ấy hôn mạnh, đẩy tôi vào góc tường.
Khi lưng tôi sắp va vào tường, Tề Hàn đã đưa tay ra đỡ lấy.
Miệng anh ấy vẫn không buông tha: "Thật sự coi lời anh là gió thoảng bên tai à?"
"Ăn sạch anh rồi giờ chạy đến gặp người cũ, Thẩm Vũ, giỏi lắm."
"Em không có…"
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh ấy hôn lần nữa.
Nụ hôn vừa mãnh liệt vừa vội vàng, như thể anh ấy muốn trút hết giận dữ vào đó.
Tôi không ngừng giãy giụa, mặt đỏ bừng, lo sợ ai đó sẽ nhìn thấy.
Nhưng Tề Hàn chẳng mảy may để ý, anh ấy giữ hai tay tôi trên đỉnh đầu, cánh tay còn lại vòng qua eo, thân hình mạnh mẽ áp sát vào tôi.
Lúc nhận ra vị máu, tôi mới biết môi mình đã bị anh cắn đến rướm máu.
Bên cạnh vang lên tiếng trò chuyện của người khác.
"Thẩm Vũ đúng là dai dẳng thật, lại đuổi theo đến đây."
"Đúng vậy, còn nói là không thích tôi nữa, rõ ràng là ‘lạt mềm buộc chặt.’ Nghĩ tôi sẽ cúi đầu trước cô ta à? Đúng là mơ tưởng!"
Là giọng của Lục Từ.
12
Tề Hàn rõ ràng cũng nghe thấy, nhưng anh ấy vẫn không có ý định buông tôi ra, thậm chí còn ôm chặt hơn.
Anh ấy thì thầm bên tai tôi: "Thay đổi nhịp thở đi."
Chỉ cách một bức tường, tôi và Tề Hàn đang quấn lấy nhau trong khi bên kia là tiếng trò chuyện của họ.
"Nghe nói nợ của nhà họ Thẩm đã được ai đó giải quyết rồi. Cô ta không phải là tìm được chỗ dựa mới đấy chứ?"
Lục Từ im lặng một lúc, giọng trở nên lạnh lẽo: "Chỗ dựa mới? Cô ta không dám đâu."
"Đúng thế, ai mà chẳng biết Thẩm Vũ mê anh đến chết đi sống lại, làm gì có chuyện để mắt đến ai khác."
Tiếng cười thỏa mãn của Lục Từ vang lên.
Rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân họ dần rời xa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, Tề Hàn cũng buông tôi ra.
Anh ấy cúi đầu dựa vào vai tôi, giọng nói đầy vẻ thất vọng.
"Em thực sự thích anh ta đến vậy sao? Không thể thích anh sao? Anh có gì kém anh ta?"
"Em không có."
Cuối cùng cũng có cơ hội giải thích, tôi vội vàng lấy ra tin nhắn trò chuyện với Tần Sương, chứng minh rằng chúng tôi đã hẹn nhau ở đây để bàn công việc từ trước, hoàn toàn không phải vì Lục Từ.
"Nếu anh không tin, em có thể đưa anh đi gặp Tần Sương, để cậu ấy chứng thực cho em."
Nói xong, tôi định kéo Tề Hàn đi tìm Tần Sương.
Nhưng Tề Hàn kéo tôi lại vào lòng.
"Anh tin em."
"Chỉ cần em nói không có, anh sẽ tin em."
Lúc này, trong mắt Tề Hàn dường như có ánh sáng trở lại. Để chặn mọi hậu quả về sau, Tề Hàn bổ sung thêm một câu:
"Nhưng nếu sau này anh phát hiện em thực sự lén lút sau lưng, anh sẽ đem kẻ gian phu cho chó ăn, sau đó đánh gãy chân em, giữ em bên mình cả đời, để em không bao giờ chạy thoát."
Cảm giác Tề Hàn thực sự sẽ làm như vậy, chỉ là lúc này anh ấy chưa làm gì mà chân tôi đã nhũn ra rồi.
Tề Hàn hỏi: "Tối nay qua nhà anh nhé?"
"Không muốn."
Hôm qua bị anh “hành hạ” cả đêm, hôm nay tôi chỉ muốn nghỉ ngơi.
Nhưng Tề Hàn không có ý định tha cho tôi.
Cánh tay anh ấy vòng qua eo tôi bắt đầu không an phận, như thể tôi không đồng ý thì anh sẽ tiếp tục.
Tôi vội giữ lấy tay anh: "Được rồi, được rồi, nhưng tối nay chỉ ngủ thôi nhé."
"Không vấn đề gì, em cứ ngủ đi."
Tề Hàn nói chắc nịch, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.