Giang Sơn Vương Tình - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-11-06 10:13:21

1

 

"Con muốn gả sao?"

 

Phụ thân nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, thật đúng là hợp lý nhất."

 

Ta là Giang Du, là đại tiểu thư của Giang phủ nhưng lại không được sủng ái.

 

Mẫu thân ta mất sau khi sinh ta do khó sinh, phụ thân cho rằng mệnh ta cứng rắn, từ nhỏ đã không đối xử tốt với ta. Hoàng Thượng ban hôn, cửu hoàng tử chẳng những không được sủng ái mà còn yếu ớt bệnh tật, ông không nỡ để bất kỳ nữ nhi nào của mình phải chịu khổ, ngoại trừ ta.

 

Ta bỗng cười khẽ.

 

Thật ra ông nói cũng không sai, ta thực sự là người thích hợp nhất, bởi vì gả cho cửu hoàng tử còn thoải mái hơn nhiều so với ở lại nhà này.

 

"Không thể gả, đại tiểu thư và biểu thiếu gia vẫn còn hôn ước kia mà." Nhũ mẫu che chở ta nói.

 

Đúng lúc ấy, Tống Nguyên bước vào.

 

Hắn là cháu của kế mẫu Giang phu nhân của phụ thân, gia cảnh không tốt nhưng lại rất có tài. Vừa bước vào, ánh mắt mấy vị muội muội liền ngượng ngùng nhìn hắn.

           

Những năm trước, Tống Nguyên không được nhiều người yêu thích đến thế, trong gia đình này chỉ có ta là đối xử tốt với hắn nhất, dùng tiền tiêu vặt của mình để giúp hắn, trong bát có thêm vài miếng thịt cũng chia cho hắn một nửa.

 

Phụ thân từng nói sau khi Tống Nguyên đỗ đạt, sẽ để hắn đến cầu hôn.

 

Từ đó mọi người đều mặc định rằng ta và Tống Nguyên có hôn ước, kể cả chính ta và hắn.

 

Nhưng năm nay mọi chuyện đã khác, Tống Nguyên đỗ bảng vàng, trở thành kẻ quyền quý, tiền đồ vô lượng.

 

Thế là, ba vị muội muội bắt đầu ra mặt ngầm tỏ tình với hắn.

 

Ta vốn nghĩ rằng, dù Tống Nguyên không có tình cảm với ta thì ít nhất cũng nên có chút biết ơn, nên ta đợi hắn đến cầu hôn.

 

Không phải vì ta thích hắn, chỉ đơn thuần muốn rời khỏi nơi này, mà hắn lại rất phù hợp.

 

Cho đến đêm trước, ta thấy hắn và nhị muội ôm nhau dưới ánh hoa, bày tỏ tình ý, khi ấy ta mới hiểu hắn ghét ta không được sủng ái, nên không để mắt đến ta.

 

"Ta và đại biểu tỷ chỉ là tình cảm huynh muội, nói đến chuyện hôn nhân thật sự không thích hợp." Tống Nguyên nói vậy.

 

Biểu cảm của mọi người không có vẻ ngạc nhiên. Chắc hẳn, đều biết chuyện của Tống Nguyên và nhị muội rồi.

 

Không sao cả, ta cũng không có tình cảm, nhiều nhất chỉ là trong bảy năm qua, ăn ít đi vài miếng thịt mà thôi.

 

"Hôn sự là do cha mẹ đặt, do mối mai sắp xếp. Hai người bọn chúng không có gì cả, làm gì có hôn ước." Phụ thân không vui, ra hiệu cho nhũ mẫu lui xuống.

 

"Chuyện này cứ như vậy đi, hôm nay ta sẽ về báo lại với Hoàng Thượng."

 

Trước khi rời đi, ông dặn dò phu nhân chuẩn bị chuyện xuất giá cho ta.

 

Ta từ tốn bước ra ngoài, phía sau có người gọi.

 

"Du biểu muội, ta có chuyện muốn nói với muội."

 

Tống Nguyên đuổi theo ta, trong mắt đầy vẻ áy náy.

 

Ta nhìn hắn, nhướng mày hỏi.

 

"Cữu cữu muốn ta nói như vậy, lời của cữu cữu ta không thể không nghe." Hắn cúi mắt, giọng nói tỏ ra rất vô tội.

 

"Ừ, ta hiểu rồi." Ta gật đầu, "Nếu Tống công tử không còn chuyện gì khác, thì ta xin cáo từ."

 

"Trong thành đồn rằng cửu hoàng tử không qua nổi Tết Trung thu." Tống Nguyên thấp giọng nói.

 

"Đến lúc đó, ta có thể giúp muội giả c.h.ế.t để đi Giang Nam. Ta cũng sớm sẽ được cử ra Giang Nam, có thể chiếu cố muội."

 

Ta bật cười.

 

"Những lời này, ngươi hãy nói với nhị muội của ta đi. Ta và ngươi không thân không thiết, không cần phải bận tâm vì ta."

 

Tống Nguyên giật mình, kinh ngạc nhìn ta.

 

Hắn có lẽ không ngờ rằng ta đã biết.

 

Ta phất tay, không muốn nói thêm gì nữa.

 

Hắn lại đuổi theo giải thích: "Muội đừng trách ta, ta tuy thích muội, nhưng chúng ta sống cùng nhau sẽ không thể hạnh phúc."

 

"Quan trường đầy rẫy sự bè phái, kết đảng bao che. Nếu ta cưới muội, cữu cữu sẽ không giúp ta, nhưng nếu ta cưới biểu muội Uyển Nhi, cữu cữu sẽ thật lòng bồi dưỡng ta."

 

Ta nhớ lại hình ảnh năm đầu tiên hắn đến Giang phủ.

 

Khoác lên mình bộ y phục vá víu, ngồi ăn cùng hạ nhân trong viện, gầy gò và thấp hèn.

 

Ta biết hắn đầu tiên là bày tỏ thiện ý với mấy vị muội muội khác, sau cùng mới tìm đến ta.

 

Ta không chê hắn, dành cho hắn sự trân trọng.

 

Ta nghĩ rằng hắn sẽ có chút cảm kích, nhưng hiển nhiên ta đã đánh giá hắn quá cao.

 

"Vậy thì chúc ngươi tiền đồ sáng lạn, danh vọng đầy trời."

 

2

 

Hoàng Thượng nghe nói ta tự nguyện gả cho cửu hoàng tử, lập tức long tâm đại duyệt. Phụ thân được ban thưởng, vui mừng khôn xiết, đặc biệt gọi ta đến, dặn dò vài câu.

 

Ta cung kính nghe xong, đưa cho ông bản danh sách hồi môn của mẫu thân năm xưa, bảo ông trả hết cho ta. Những gì đã tiêu hết thì cũng phải bù vào cho đủ. Phụ thân giận dữ quát ta lòng dạ hẹp hòi, nhưng cuối cùng cũng không dám không thuận theo.

 

Đợi mười bảy năm, cuối cùng ta đã lấy lại được thứ thuộc về mình.

 

Ngày xuất giá, Tống Nguyên đứng ở cửa, thì thầm gọi một tiếng: "Giang biểu muội."

 

Giọng nói mang theo chút bâng khuâng tiếc nuối.

 

Ta che khăn đỏ, dĩ nhiên không bận tâm đến hắn.

 

Khi ta vào phủ hoàng tử, thánh chỉ liền được truyền đến. Cửu hoàng tử Triệu Hoài Cẩn bảy tuổi đã mở phủ, nay hai mươi tuổi, cuối cùng cũng được phong Vương. Phong hiệu "Cẩn," hàm ý như châu như ngọc, trường tồn bất biến.

 

Song hỉ lâm môn, Vương phủ đèn hoa rực rỡ, tiếng pháo nổ vang trời.

 

Nhưng trong tân phòng lại tĩnh lặng vô thanh, tự mình ta vén khăn trùm lên, liền thấy Triệu Hoài Cẩn tựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn ta.

 

Hắn rất gầy, vì vậy ngũ quan càng rõ nét, ánh mắt thuần khiết, tóc đen như thác, khí chất như ngọc. Thân hình rất cao, mặc lễ phục đỏ rực, làm khí chất ôn nhu của hắn thêm vài phần nổi bật.

 

Phải nói rằng, dung mạo của Triệu Hoài Cẩn là tuyệt sắc nhất trong số những người ta từng gặp suốt mười bảy năm qua.

 

Ta rất hài lòng. Dù biết thân thể hắn không tốt, nhưng khuôn mặt này lại khiến ta cảm thấy mãn nguyện.

 

Hắn mỉm cười thân thiện, hỏi: "Đường đi có thuận lợi không?"

 

Giọng nói của hắn cũng dễ nghe, nhẹ nhàng như ngọc lăn, như âm vang của đàn cầm, khiến người nghe cảm thấy bình yên ngay lập tức.

 

Ta tháo phượng quan, ngồi xuống cạnh mép giường, "Mọi chuyện đều thuận lợi, không biết Vương Gia hôm nay có mệt không?"

 

Hắn lắc đầu.

 

"Ta vẫn nằm mãi, sao có thể mệt được chứ." Hắn nhìn ta với ánh mắt áy náy, "Vì thân thể ta yếu ớt, làm nàng chịu ấm ức rồi."

 

Ta không thấy mình thiệt thòi, nhưng cũng không ngờ hắn lại nói những lời quan tâm như thế.

 

"Vương Gia khách khí rồi, là ta trèo cao, sao lại thấy ấm ức chứ."

 

"Giang..." Hắn ngập ngừng, "Ta biểu tự là Hoài Cẩn, không biết nên xưng hô thế nào với nàng?"

 

"Giang Du, không có tiểu tự. Vương Gia cứ tùy ý mà gọi."

 

Hắn gật đầu, trầm mặc một lát.

 

"Giang Du, trong phủ nàng có thể tự do đi lại, nếu có gì cần, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào, hoặc tìm Vương công công."

 

Ta gật đầu.

 

Hắn lại tiếp lời, giọng điệu nhẹ nhàng như dòng suối trong vắt.

 

"Tất nhiên, nàng là chủ nhân ở đây, không cần câu nệ, việc lớn nhỏ nếu nàng muốn, cứ tự mình quyết định."

 

Nói xong, hắn ho hai tiếng, sắc mặt hơi ửng hồng.

 

Ta rót trà ấm đưa cho hắn, hắn ngẩn người nhìn ta, khẽ nói lời cảm tạ.

 

Hắn uống trà với động tác nho nhã, khi cúi mắt hàng mi dài đổ bóng nhạt nhòa, tựa như sứ trắng mong manh... Như ngọc, như lan, như thần linh, chẳng gì hơn thế?

 

"Giang Du." Hắn dừng lại rồi tiếp tục nói, "Ta e rằng chẳng còn nhiều thời gian, nhưng nàng không cần lo lắng, trước khi ta qua đời nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nàng, để nàng nửa đời còn lại không phải lo âu."

 

Ta cảm thấy rất hài lòng.

 

Ở Giang phủ ta không thể tự do đi lại, càng không có quyền quyết định việc lớn nhỏ.

 

Hắn nói ta là chủ nhân ở đây, dĩ nhiên ta không thể xem đó là thật, nhưng lại cảm thấy tin vào sự chân thành của hắn.

 

Hôn sự này, trước mắt mà nói, ta rất hài lòng.

 

Ta suy nghĩ một chút, hỏi hắn: "Vậy ta có thể làm gì cho Vương Gia?"

 

Hắn là một quân tử khiêm nhường, ta không thể đương nhiên hưởng thụ mà không đáp lại, làm vài việc trong khả năng của mình coi như lễ trả ân tình.

 

"Chủ quản việc trong nhà?

 

"Giải quyết mọi chuyện trong phủ?

 

"Hay, để lại cho ngài một hai đứa con?"

 

Ta nghiêm túc hỏi hắn.

 

Hắn kinh ngạc nhìn ta, mặt bỗng đỏ lên.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.