Giang Sơn Vương Tình - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-11-06 10:13:56
3
Hắn nói không cần.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, muốn biết hắn từ chối điều gì.
“Khụ khụ,” hắn dùng tay che miệng, từ mặt đến vành tai đều ửng đỏ, thấp giọng nói, “Ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, để lại con cái chỉ khiến chúng sống trong khổ cực.”
Hắn ngừng lại một chút, dần bình tĩnh lại rồi ngước mắt nhìn ta.
“Giang Du, ta cũng không muốn liên lụy đến nàng.”
Ta muốn nói với hắn rằng ta đã chuẩn bị tâm lý để thủ tiết, và chắc chắn không muốn tái giá. Nếu có con cái làm bạn qua nửa đời sau, ta sẽ rất vui lòng. Nhưng rõ ràng, hắn không muốn điều đó.
Có lẽ vì cảm thấy áy náy, hắn nói thêm: “Nếu không, việc quản lý trong phủ giao cho nàng được không? Dù sẽ có chút vất vả.”
Ta mỉm cười lắc đầu.
“Vương Gia tin tưởng ta là được.”
Hắn gật đầu, liền cho gọi quản sự vào, hẹn ba ngày sau để ta tiếp quản công việc.
Nói chuyện một lúc lâu, hắn không còn chịu nổi nữa, liền thiếp đi.
Ta quay về phòng riêng, mới biết rằng ngay từ đầu, Triệu Hoài Cẩn không hề có ý định cùng ta động phòng.
“Bệnh của hắn quả thực rất nghiêm trọng.” Ta tìm ra tấm vải trắng dưới đáy rương, cắt thành y phục để giết thời gian.
Nhũ mẫu đoán rằng có lẽ Triệu Hoài Cẩn do bệnh tình nên không thể động phòng.
“Không cần suy đoán, hắn không được hay không muốn cũng chẳng quan trọng.”
Nhũ mẫu lại khuyên ta thử lại lần nữa, dù sao cũng phải để lại con cái.
Ta ngáp dài.
Tưởng rằng đêm nay sẽ không ngủ được, nhưng khi nằm xuống, được chiếc giường êm ái và chăn gối thơm tho ôm lấy, ta lập tức chìm vào giấc ngủ.
Một giấc thẳng đến sáng, ấm áp dễ chịu, không còn lo nửa đêm bị mưa rơi, nước mưa lẫn với bùn đất và mảnh ngói vỡ rơi vào người đánh thức ta.
Buổi sáng vào cung, Hoàng Thượng đang bận, chỉ có Hoàng Hậu gặp ta và ban cho một chiếc vòng ngọc một cách qua loa.
Lúc rời đi, ta nghe các thái giám thì thầm to nhỏ.
“Hoàng Thượng và Hoàng Hậu lạnh nhạt như vậy, còn tưởng rằng Vương phi của Cẩn Vương sẽ làm ầm lên, ai ngờ cũng chỉ là một kẻ nhu nhược.”
“Muốn gây sự cũng chẳng có gan mà gây. Danh hiệu này cũng chỉ là cái hư danh mà thôi.”
Vương công công tức giận định quay lại mắng bọn họ, ta ngăn ông lại.
“Bọn họ nói cũng không sai, công công đừng giận.” Ta bình thản nói.
Triệu Hoài Cẩn cũng gật đầu tán thành: “Quả đúng như vậy.”
Vương công công nhìn chúng ta, không khỏi vừa tức vừa buồn cười.
Ta và Triệu Hoài Cẩn nhìn nhau, không ngờ lại cùng bật cười.
Gây sự ai mà chẳng biết, nhưng phải biết liệu có được lợi lộc gì không, bằng không chẳng phải mất công vô ích sao?
“Ra đòn mạnh là cần thiết, nhưng chính xác mới là quan trọng nhất.”
Triệu Hoài Cẩn nhìn ta, trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên.
Ngày thứ hai trở về nhà mẹ đẻ, mọi thứ thoải mái hơn, vốn dĩ ta không muốn để hắn mệt mỏi, nhưng hắn kiên quyết muốn giữ thể diện cho ta.
Vào Giang phủ, các tỷ muội thân thích đều đang chờ, khi thấy Triệu Hoài Cẩn, ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc trước nhan sắc của hắn.
Nhìn cảnh họ quỳ rạp hành lễ, tâm trạng ta vui sướng hẳn.
“Vất vả cho Vương Gia rồi.” Ta đỡ hắn lên xe, hắn hơi khựng lại, sau đó dịu dàng nói, “Đây là việc ta nên làm, không cần khách sáo với ta.”
Dù sao cũng phải cảm ơn hắn, bởi lẽ chỉ riêng ta thì dù có cố gắng đến đâu, cũng không thể khiến phụ thân quỳ trước mặt mình.
Điểm này, Triệu Hoài Cẩn có ưu thế tự nhiên.
Quản lý phủ đệ bận rộn hơn ta tưởng, chưa kể đến giao thiệp bên ngoài phủ, riêng sổ sách các nơi trong phủ cũng đủ khiến ta bận rộn một thời gian.
“Sổ sách nhìn thì rõ ràng, nhưng chỉ cần gỡ ra thì rối tung như tơ vò.” Ta xem qua sổ sách, nói với Vương công công.
“Có gì phải kiêng kỵ không? Nếu không, ta sẽ ra tay.”
Vương công công ngạc nhiên nhìn ta, có lẽ muốn xem ta sẽ làm gì.
Ông nói không có gì cần kiêng dè, bảo ta tự quyết định.
Vì vậy ta không khách khí, hôm sau mang sổ sách đi gặp từng quản sự.
“Ta đã xem kỹ khoản chi tiêu ngoài viện, mỗi tháng tăng mười lượng, ngươi làm cách nào để đạt được vậy?”
Những mánh khóe này, nếu không có nữ nhân quản lý, chúng mới dám công khai lợi dụng như vậy.
Đối phương không chịu nhận, viện cớ đủ điều: “Ngài không trực tiếp quản lý nên không hiểu, bên ngoài mọi thứ đều tăng giá mỗi tháng.”
“Thật sao?” Ta đưa bảng giá ta đã có được ra trước mặt hắn, “Ta mua một cân thịt là bốn mươi văn, còn ngươi mua bốn mươi cân lại thành năm mươi văn mỗi cân, tăng giá kiểu gì vậy?”
“Ngươi nói ta nghe, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”
Hôm đó trong Vương phủ thật náo nhiệt, tiếng đòn roi vang lên không ngớt.
Khi dùng bữa tối, ta kể lại chuyện cho Triệu Hoài Cẩn nghe, hắn không ngờ lại bật cười.
“Có hiệu quả không?” Hắn hỏi ta.
“Đương nhiên là có.” Ta tiến lại gần hắn, thấp giọng nói, “Ta không xử phạt nặng một cách tùy tiện, mà dựa vào số tiền tham ô và thái độ để quyết định.”
Triệu Hoài Cẩn hài lòng gật đầu, “Thưởng phạt phân minh, có quy củ, làm vậy bọn họ sẽ không ghét nàng, lại hiểu rõ quy tắc của nàng, sau này hành xử sẽ theo đúng quy củ, rất tốt.”
“Cảm tạ Vương Gia đã tán thành.” Ta nâng ly cùng hắn.
Hắn khẽ cười, “Nàng đã vất vả rồi.”
“Là việc ta nên làm.” Ta mỉm cười đáp.
Nửa tháng sau, quyền quản lý nội phủ hoàn toàn nằm trong tay ta.
Tháng tám, Triệu Hoài Cẩn đích thân giao cả việc quản lý các cơ sở bên ngoài phủ cho ta. Các cửa hàng, điền trang, vườn trà và vườn cây ăn quả dưới danh nghĩa của hắn, không nhiều nhưng cũng không ít.
“Vương Gia tin tưởng người, nhưng người cũng đừng quá vất vả, có việc không cần phải quá để tâm.” Nhũ mẫu lo lắng cho ta.
“Làm việc cho người khác, sao có thể lơ là.” Ta gõ bàn tính, không ngẩng đầu lên, “Giống như quản gia hay trù nhân ở quán ăn, đã nhận lương của chủ thì phải làm tốt công việc.”
(trù nhân: đầu bếp)
Ta sống ở đây, có cuộc sống mà mình mong muốn, dĩ nhiên ta sẽ tận tâm đáp lại.
Nhũ mẫu đẩy ta một chút, nhanh chóng gọi ra cửa: “Vương Gia.”
Ta tiến ra đón hắn, đỡ lấy cánh tay hắn, “Sao ngài lại dậy, có việc gì sai bảo ta sao?”
Hắn lặng lẽ nhìn ta một lúc, sau đó bình tĩnh lại, dịu dàng nói: “Nhi tử của thập đệ đầy tháng, mời chúng ta dự tiệc, nhưng cũng không có gì quan trọng, ta có thể đi một mình.”
“Ta có thể đi, một mình ngài ta không yên tâm.” Ta mời hắn ngồi xuống, “Có cần chuẩn bị lễ vật không?”
Hắn cầm sổ sách ta ghi lại xem, sau đó ngạc nhiên nhìn ta, “Gì cơ?”
“Có cần chuẩn bị lễ vật không?” Ta hỏi lại.
Hắn gật đầu, lịch sự nói: “Vậy làm phiền nàng rồi.”
4
Thụy Vương nhỏ hơn Triệu Hoài Cẩn một tuổi, nhưng đã có phong hiệu từ năm mười một tuổi khi mở phủ.
Phủ Thụy Vương giàu có hoa lệ, nếu so với phủ Cẩn Vương, chúng ta thực sự chỉ là hạng nhỏ bé.
Đứa bé đầy tháng rất dễ thương, ta ngắm vài lần, rồi cùng các phu nhân trò chuyện, thì chợt nghe từ phía tiểu đình, các vị Vương Gia đang cười nói.
Nghe loáng thoáng, bọn họ đang chế giễu Triệu Hoài Cẩn. Hắn không tức giận, luôn giữ sự bình thản, không vui không buồn.
Ta bước đến gần, đúng lúc nghe Thụy Vương nhắc đến thuốc, “Thuốc đó rất hiệu nghiệm, đảm bảo mỗi đêm bảy lần cũng không là gì.”
Mấy huynh đệ cười ầm lên.
Biểu cảm của Triệu Hoài Cẩn vốn dĩ không để tâm, nhưng khi thấy ta tiến đến, sắc mặt hắn trầm xuống, nói với Thụy Vương, “Đừng nói bậy.”
Thụy Vương lại không chịu buông tha.
“Thuốc gì vậy?” Ta giả vờ tò mò hỏi.
Triệu Hoài Cẩn sợ ta khó xử, nắm lấy tay ta, lắc đầu ý bảo ta đừng hỏi.
Thụy Vương lại cứ cố tình gây chuyện, dù gì hắn cũng quen từ nhỏ với việc trêu chọc người huynh đệ thứ chín hay bệnh tật và ít được sủng ái này.
“Thuốc bí truyền bảy lần một đêm, đảm bảo sinh nhi tử, ha ha.” Hắn cười nói.
Ta làm ra vẻ vừa hiểu ra, khoác tay Triệu Hoài Cẩn.
“Vương Gia, loại thuốc này chúng ta nên lấy, người khác nói ta không tin, nhưng Thập đệ sinh được ba nhi tử, đáng tin lắm.”
Nói xong, ta nhẹ nhàng siết tay Triệu Hoài Cẩn.
Tay hắn thon dài nhưng lại rất lạnh, ta theo bản năng sưởi ấm cho hắn.
Triệu Hoài Cẩn nhìn đôi tay đan vào nhau của chúng ta, mắt ánh lên nét cười nhẹ.
Tiểu đình đột nhiên im ắng, mặt Thụy Vương chợt đỏ bừng, khó xử nói, “Ta không bệnh, không cần uống thuốc.”
Ta liếc thấy sắc mặt Thái Tử, rồi ngây ngô đáp lại Thụy Vương.
“Thì ra là vậy. Thập đệ đúng là giỏi, có ba nhi tử bên mình, tự tin hẳn.”
Lời này, ta nói cho Thái Tử nghe.
Thái Tử chỉ có một trưởng tử, nên không thể bì kịp với Thụy Vương.
Thế nên, mặt hắn liền sa sầm khi uống trà.
Ta nắm tay Triệu Hoài Cẩn đứng dậy, “Gió lớn rồi, Vương Gia, chúng ta về nhà thôi.”
Mấy buổi tiệc kiểu này thật chẳng cần thiết.
Triệu Hoài Cẩn cười dịu dàng nhìn ta, giả vờ ho vài tiếng rồi gật đầu nói, “Được.”
“Cửu ca, lát nữa để ta sai người mang thuốc qua cho huynh.”
Thụy Vương đuổi theo nói, “Còn nữa, Vương phi của huynh quá chanh chua, không bằng bỏ đi cho rồi.”
Triệu Hoài Cẩn dừng bước, lặng lẽ nhìn Thụy Vương, không hiểu sao, ánh mắt hắn rõ ràng vẫn điềm đạm như mọi khi, nhưng trong khoảnh khắc ta lại cảm thấy một tia lạnh lùng.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn lại trở về vẻ ôn hòa, có lẽ là do ta tưởng tượng.