Giang Sơn Vương Tình - Chương 7:
Cập nhật lúc: 2024-11-06 10:16:33
Hôm sau, ngự giá hồi cung, cùng với thi thể của Thái Tử và Triệu Hoài Cẩn vẫn bất tỉnh.
Người ta đang điều tra xem ai là kẻ ám sát Thái Tử và Triệu Hoài Cẩn.
Ta không bận tâm đến những chuyện đó, hàng ngày ngự y ra vào, ta chuyển mọi việc vào phòng hắn để làm, dù kết quả có ra sao, ta vẫn sẽ giữ cho Vương phủ ổn định.
Nhà cửa không thể loạn.
“Nương nương.” Vương công công khẽ nói, “Đại nhân nhà họ Giang tới.”
Phụ thân?
Ta đi gặp phụ thân, ông trông có vẻ lo lắng, nhưng vẫn giữ vẻ uy nghiêm.
Bên cạnh ông là Tống Nguyên trong bộ quan phục, đang nhìn ta chằm chằm.
Phụ thân hỏi ta về tình trạng của Triệu Hoài Cẩn, ta trả lời đúng sự thật.
“Hôm nay ta đến là có việc muốn con làm.” Phụ thân ra hiệu cho Tống Nguyên đi ra ngoài canh gác.
Ta đáp nhẹ nhàng.
Phụ thân vào thẳng vấn đề: “Con có biết Thái Tử vừa chết, tình thế triều đình đã đảo lộn không?”
Ta không đáp, vì biết ông không cần ta trả lời.
“Hiện giờ nhiều người nghi ngờ Tấn Vương hại chết Thái Tử.” Phụ thân hạ giọng, “Nhưng chuyện này không phải do Tấn Vương làm.”
Ta nhìn ông đầy thắc mắc, hỏi: “Vậy thì sao?”
“Hiện có việc cần con làm. Nếu thành công, ta sẽ tự tay đưa con đến Giang Nam.”
“Ngoại gia của con đã chuyển đến đó, con tới đó sẽ được ngoại mẫu và cữu cưu chăm lo, chắc chắn sẽ sống tốt hơn ở kinh thành.”
Hóa ra ngoại gia đã dọn về Giang Nam, bao năm qua ông ấy chưa từng tiết lộ.
Ta vẫn nhớ lúc còn bé, đã từng gặp cữu cữu, ông ấy ôm ta khóc rất lâu. Trước khi đi, ông lén đưa cho ta năm trăm lượng bạc, dặn dò ta khâu vào trong áo.
Số tiền đó đã giúp ta và nhũ mẫu sống qua bao năm tháng, không phải chịu đói.
Nếu còn ai khiến ta lưu luyến trên đời, thì chỉ có ngoại mẫu và cữu cữu.
“Phụ thân muốn con làm gì?” Ta hỏi.
“Cái này cho con.” Ông đưa cho ta một phong thư, “Con vào cung đưa cho Hoàng Thượng, nói là tìm thấy trong thư phòng của Vương Gia, xin Hoàng Thượng làm chủ cho Vương Gia.”
Không cần mở thư ra, ta cũng biết bên trong viết gì.
Chắc chắn là thư của ai đó mạo danh bút tích của Ninh Vương, gửi cho Triệu Hoài Cẩn, bàn mưu hại Thái Tử lúc đi săn.
Nói ngắn gọn, phụ thân muốn ta dùng bức thư này để chỉ điểm Ninh Vương là kẻ chủ mưu.
“Hóa ra phụ thân ủng hộ Tấn Vương.” Ta ngừng lại, “Trước đây chẳng phải người luôn ủng hộ Thái Tử…”
Phụ thân cắt ngang lời ta, “Thái Tử đã đi rồi, con người ta phải biết linh hoạt.”
Linh hoạt thật đấy.
“Con sẽ suy nghĩ, và trả lời người vào ngày mai.” Ta khẽ đáp.
Phụ thân nghiêm mặt nói: “Cữu cữu con đã bị giáng chức hai mươi năm, nếu con giúp Tấn Vương, hắn sẽ giúp cữu cữu con được phục chức. Nếu con cố chấp, sẽ không còn ai có thể giúp con cả.”
Phụ thân ra vẻ thấm thía, đầy vẻ khuyên bảo.
15
Phụ thân rời đi, Tống Nguyên lùi lại vài bước.
Hắn thở dài, khẽ nói: “Biểu muội, muội nghe lời cữu cữu đi, cữu cữu sẽ không hại muội đâu.”
“Đến Giang Nam, muội vẫn còn có ta.”
Ta giơ tay lên, ngắt lời hắn, rồi tiễn khách.
Hắn vội vàng nói: “Sinh tử của Vương Gia chỉ còn trong mấy ngày, muội nhất định phải liệu trước mà lo liệu cho bản thân.”
“Chim khôn chọn cây mà đậu, muội là người thông minh, muội hiểu mà.”
Phải, Tống Nguyên biết ta luôn muốn tìm đến cữu cữu.
Ta phẩy tay, ý bảo hắn đi.
Ta hiểu tình thế hiện giờ. Nếu Triệu Hoài Cẩn không qua khỏi, cái chết của Thái Tử sẽ trở thành một vụ án chưa giải quyết.
Dù thế lực của Thái Tử có khuấy đảo thế nào, nếu không có chứng cứ rõ ràng, Hoàng Thượng sẽ không nỡ giết thêm một người con.
Kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ là cuộc đấu giữa Tấn Vương và Ninh Vương.
Dù Ninh Vương có năng lực, hắn chắc chắn không phải đối thủ của Tấn Vương.
Còn ta, nếu từ chối giúp Tấn Vương, sau khi Triệu Hoài Cẩn ra đi, hắn chắc chắn sẽ quay lại trả thù.
Nếu ta dâng bức thư này, giúp Tấn Vương hạ bệ Ninh Vương, ta sẽ có được cuộc sống mà ta từng mơ ước.
Ta quay về phòng, Triệu Hoài Cẩn vẫn chưa tỉnh.
Ta lại lấy những bộ áo tang ra, tiếp tục may nốt ống tay áo chưa hoàn thành.
Vương công công đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn ta.
Đêm trôi qua yên ắng, hôm sau Hoàng Thượng truyền ta vào cung.
Hoàng Hậu đã gầy đi nhiều, không còn vẻ oai phong như xưa, ánh mắt nhìn ta đầy dò xét, hỏi: “Có người nói trong tay ngươi có một bức thư?”
Mọi người trong phòng đều nhìn ta.
Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Tấn Vương, Ninh Vương, và vài ngoại thần ta chưa quen mặt.
Ta biết chỉ cần đưa bức thư này ra, Ninh Vương chắc chắn sẽ chết.
Về phần Triệu Hoài Cẩn, dù hắn có chết, là đồng mưu hay vô tình bị liên lụy cũng không quan trọng.
Ta nhìn quanh những khuôn mặt khác nhau, rồi lạnh lùng nói: “Bức thư nào? Ta không có thư nào cả.”
Nói xong câu này, ta thấy Ninh Vương lảo đảo, suýt nữa quỳ xuống.
Tấn Vương trợn tròn mắt, nén giận dữ.
Còn Hoàng Thượng thì cau mày, vẻ mặt của Hoàng Hậu lại càng thêm sâu sắc, bà nhìn ta một cái thật lâu.
Về đến phủ, Vương công công ra đón ta, khuôn mặt không giấu nổi nụ cười, “Nương nương đã về, có đói không, lạnh không?”
“Không đói cũng không lạnh. Ngươi đóng cổng phủ lại, từ giờ ngoài thái y, không ai được phép vào.” Ta dặn.
“Vâng, vâng!” Vương công công đáp lia lịa.
Ta nhìn Triệu Hoài Cẩn đang nằm mê man, khẽ thở dài. Từ bao giờ, ta đã không còn mong đợi một cuộc sống thủ tiết?
Giấc mộng ta đã ôm ấp suốt mười mấy năm, giờ đây có thể dễ dàng với tới, nhưng ta lại không còn thấy rung động.
Đêm đó, ta ngồi dựa vào chiếc ghế nghỉ ngơi, chợt cảm thấy ai đó đang nhìn mình.
Ta giật mình mở mắt, đối diện với ánh mắt quen thuộc của Triệu Hoài Cẩn.
“Phu nhân.” Hắn khẽ nhấc góc chăn, vỗ nhẹ, “Ta lạnh, cùng ngủ chứ?”
Nghe giọng hắn, sống mũi ta bỗng cay xè, vội lấy cớ châm thêm đèn để lẩn tránh cảm giác ấy.
“Vương Gia, có cần truyền thái y không?” Ta mỉm cười hỏi.
Hắn mím môi cười, nhẹ giọng đáp: “Có phu nhân ở đây, cần gì ai khác.”
Hắn là bệnh nhân, hắn quyết định, ta đành vào trong chăn cùng hắn. Hắn nằm nghiêng nhìn ta, ánh mắt lấp lánh niềm vui không thể che giấu.
“Vương Gia có phải đang vui mừng vì tai qua nạn khỏi, thoát được cái chết?” Ta hỏi.
“Không phải.” Hắn khẽ đáp, “Ta vui là vì khi tỉnh dậy, thấy ngọn đèn cạnh giường và có nàng ở đây.”
Ta bỗng nghẹn lời.
“Dạo này nàng đã vất vả rồi.” Hắn khẽ kéo chăn cho ta, ánh mắt dừng lại trên những bộ áo tang ta đã may xong và gấp gọn.
“Không vất vả, không phải mặc những bộ này là mọi thứ đều xứng đáng.”
Ta nghĩ, những bộ này có thể đem nhuộm màu rồi.
Rốt cuộc, Triệu Hoài Cẩn quả thật có phúc lớn.
Hắn chỉ nhìn ta, khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng ngoài cửa sổ.
Thực ra ta có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, ví như đêm săn đó đã xảy ra chuyện gì, hay ngày mai vào cung cần chú ý điều gì.
Nhưng không hiểu sao, ta lại thiếp đi.
Có lẽ vì ánh mắt hắn quá dịu dàng, hoặc có lẽ vì chăn quá ấm áp.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta nghe tiếng hắn khẽ vỗ về: “Ngủ đi…”
Đó là âm thanh cuối cùng vang lên bên tai ta.
Đêm ấy, ta không mơ thấy gì, giấc ngủ thật sâu.
16
Sáng sớm, Triệu Hoài Cẩn vào cung, lần này hắn không để ta đi cùng.
Ta không rõ hắn đã nói gì, nhưng vụ án Thái Tử bị hại cuối cùng trở thành án vô đầu, không có manh mối rõ ràng.
Điều làm ta ngạc nhiên hơn là Hoàng Hậu đã ôm lấy Triệu Hoài Cẩn và khóc. Trước đây, suốt hai mươi năm, Hoàng Hậu chưa từng tỏ ra quan tâm gì đến hắn.
Sau bữa trưa, Triệu Hoài Cẩn ngồi kiệu trở về, mang theo nhiều phần thưởng và thuốc quý.
Khi cánh cửa khép lại, ta hỏi hắn: “Hoàng Hậu mất Thái Tử rồi, phải chăng định chọn ngài làm người để nuôi dưỡng?”
Nếu thực sự muốn tranh đoạt ngai vàng, đứng về phía Hoàng Hậu sẽ có lợi thế, nhưng về sau chắc chắn sẽ sinh nhiều hậu họa. Quan trọng hơn, ta nghĩ bây giờ chưa phải thời điểm tốt nhất. Nên để Tấn Vương và Ninh Vương phân thắng bại trước, chưa kể xa hơn còn có Thụy Vương đang chờ thời.
Triệu Hoài Cẩn đặt chén trà xuống, ngoảnh đầu nhìn ta.
“Đó là suy nghĩ của bà ấy, không liên quan đến ta. Ta sức khỏe không tốt, chỉ muốn ở nhà bên cạnh phu nhân nhiều hơn thôi.” Hắn nói đầy chân thành.
Ta chỉ tay vào những chiếc áo tang đã nhuộm màu.
“Vương Gia thích những màu này sao?”
Ta đã nhuộm tất cả áo tang thành đủ sắc màu, giờ chúng được phơi trong sân, đủ sắc thắm xanh đỏ, tràn trề sức sống.
Biểu cảm trên mặt Triệu Hoài Cẩn dần trở nên ngạc nhiên, rồi hắn bật cười lớn.
“Đẹp đấy, nhưng phu nhân vất vả rồi.”
“Đa tạ Vương Gia đã ban cho ta những chiếc váy đẹp thế này.” Ta giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nén cười.
Triệu Hoài Cẩn càng cười sảng khoái.
Buổi chiều, phụ thân đến tìm ta, nhưng ta không gặp.
Ngày hôm sau, nhà có tin báo Mỹ phu nhân bị bệnh, muốn ta về thăm.
“Vương Gia cũng đang bệnh, ta không tiện rời đi.” Ta xách hai cân bánh hoa quế mua ở phố đưa cho người quản sự, “Giúp ta gửi lời hỏi thăm phu nhân.”
Sắc mặt người quản sự biến đổi mấy lần, rồi ủ rũ rời đi.
Triệu Hoài Cẩn nắm tay ta, giúp ta sưởi ấm: “Sao phu nhân không về?”
“Không đáng.” Ta nói nhẹ nhàng.
Triệu Hoài Cẩn sững lại, ghé sát tai hỏi ta: “Vậy có nghĩa là ta đáng?”
Ta liếc nhìn hắn.