Giang Sơn Vương Tình - Chương 8:
Cập nhật lúc: 2024-11-06 10:17:09
Không muốn để lại con nối dõi, nhưng lại ngày càng đối xử ân cần, ta thực sự không hiểu ý hắn.
Hay là thật sự sức khỏe hắn không cho phép?
Vấn đề con cái, ta quyết định không hỏi thêm lần thứ ba.
“Phu nhân có muốn đi Giang Nam không?” Trong bữa tối, Triệu Hoài Cẩn bất ngờ hỏi.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
“Ta biết ngoại gia của nàng ở đó.” Triệu Hoài Cẩn nghiêm túc nói, “Nếu nàng muốn đi, ta sẽ đi cùng nàng.”
Ta không hỏi hắn làm sao biết chuyện ta muốn tìm cữu cữu, chỉ mân mê đôi đũa, rồi hỏi nghiêm túc: “Vương Gia không đùa chứ?”
“Với chuyện của phu nhân, sao ta lại đùa được.”
Ta mím môi, khẽ gật đầu, “Ta muốn đi.”
Hắn xoa đầu ta, nhẹ nhàng nói: “Tốt, vậy chúng ta sẽ đi Giang Nam. Cũng để ta, một nàng dâu xấu xí, gặp mặt ngoại gia.”
Ta lườm hắn một cái.
Tháng Ba, triều đình Tấn Vương và Ninh Vương đấu đá gay gắt, Ninh Vương có sự trợ giúp của phe Hoàng Hậu, mấy lần đẩy Tấn Vương vào tình thế hiểm nghèo.
Trong lúc hai người họ tranh chấp dữ dội, ta và Triệu Hoài Cẩn ung dung du ngoạn Giang Nam.
Mùa xuân ở Giang Nam đẹp vô cùng. Thuyền chầm chậm trôi trên sông, hai bên bờ cỏ xanh rậm rạp, tán lá sum suê, khác biệt hoàn toàn với mùa xuân phương Bắc.
Đầu tháng Tư, ta gặp lại ngoại tổ mẫu và cữu cữu.
Chúng ta đã khóc một trận, ngoại tổ mẫu dắt ta vào phòng bà, đưa cho ta những món hồi môn bà chuẩn bị cho ta từ lâu.
“Từ khi Du nhi còn bé, ta đã chuẩn bị rồi, nhưng không ngờ con lại thành thân vội vã đến thế, không kịp đưa đến.”
“Ta thấy Vương Gia đối xử rất tốt với con, con hãy cùng nó sống vui vẻ, đừng lo nghĩ cho chúng ta.”
Ta nghẹn ngào gật đầu.
Cữu cữu và các biểu ca rất kính trọng Triệu Hoài Cẩn.
Chúng ta đã thăm thú rất nhiều nơi, đây là khoảng thời gian thoải mái và hạnh phúc nhất trong đời ta.
Tháng Mười, chúng ta khởi hành về kinh.
Trên đường về, rảnh rỗi, ta may áo cho Triệu Hoài Cẩn.
“Phu nhân nghỉ ngơi đi, áo của ta đủ mặc rồi.”
“Vương Gia ban ơn lớn, ta không có gì báo đáp, chỉ có thể làm những việc trong khả năng.” Ta vừa may vừa cười nói.
Hắn thở dài, rồi đặt giấy và nghiên ra, vẽ chân dung ta.
“Phu nhân cũng ban cho ta ân tình lớn, ta không thể báo đáp, chỉ biết vẽ một bức họa cho phu nhân.”
Nhưng bức tranh hắn vẽ là cảnh chúng ta cùng ngồi trên thuyền, tựa vào nhau ngắm cảnh, bóng hình mờ ảo nhẹ nhàng, đượm ý tình.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, nhanh đến mức ta chưa kịp nhận ra thì mùa đông đã đến, bên ngoài bắt đầu rơi tuyết.
Khi gần đến kinh thành, chúng ta nhận được tin.
“Ninh Vương bị trọng thương, sống chết không rõ.” Vương công công nói, “Nghe nói là do người của Thụy Vương hạ thủ.”
Ta háo hức ghé vào cửa sổ ngắm cảnh tuyết rơi trên mặt nước, nghe vậy thì hơi ngẩn ra, rồi nhặt một viên đá cuội bên cửa sổ ném xuống nước.
Mặt nước yên bình khẽ gợn lên từng làn sóng lăn tăn.
17
Thế cục Tấn Vương độc bá triều đình chính thức bắt đầu.
Tống Nguyên kết hôn với nhị muội, không bị điều đi Giang Nam mà được giữ lại làm quan tứ phẩm trong kinh. Với tuổi tác và kinh nghiệm của hắn, đó là một thành công không nhỏ trên con đường hoạn lộ.
Phụ thân được thăng chức Thủ phụ, mang danh hàm Thái Tử Thái bảo.
Không biết từ bao giờ, bên ngoài bắt đầu đồn rằng Triệu Hoài Cẩn bất lực, bởi vậy mà đã thành thân một năm rưỡi nhưng vẫn chưa có con nối dõi.
Tin đồn lan rộng, nhưng Cẩn Vương phủ vẫn giữ một vẻ bình lặng.
Nhị muội nghe tin ta đã trở về, đích thân đến thăm.
Nàng mang theo hai cân bánh hoa quế, vừa tham quan phủ vừa nở nụ cười nhàn nhạt trên môi.
“Thì ra Vương phủ cũng cũ kỹ đến vậy.” Nhị muội ngó vào nội thất, ngạc nhiên nói, “Cả bàn trang điểm cũng hỏng rồi, sao tỷ còn dùng được?”
Ta giữ nét mặt nghiêm nghị, “Dùng quen rồi, muội định tặng cho tỷ cái mới sao?”
Mặt nhị muội thoáng căng thẳng, nàng uống một ngụm trà, đổi đề tài.
“Vải của tỷ cũng là từ năm ngoái. Tỷ chẳng phải đi Giang Nam sao? Sao không mua cả thuyền về đây?”
“Chỉ mải mê tình cảm mặn nồng với Vương Gia, không màng đến những vật ngoài thân này.” Ta đưa trà tiễn khách, không nhìn nàng thêm.
Nhị muội cười khúc khích, vuốt nhẹ bụng mình.
“À, suýt quên báo với tỷ, muội đã mang thai ba tháng rồi. Tỷ cũng phải cố gắng nhé.”
Nhị muội vừa nói vừa nở nụ cười đắc ý, rời đi trong vòng vây của các tỳ nữ và ma ma.
Chớp mắt, năm mới đã cận kề, Triệu Hoài Cẩn đột nhiên trở nên bận rộn, sáng đi tối về.
Ta không hỏi hắn bận gì, vì bản thân ta cũng rất bận.
Đêm giao thừa, cung đình tổ chức tiệc đoàn viên.
Trên bàn ăn, Tấn Vương ý khí phong phát, nhưng Hoàng Thượng đã già yếu đi nhiều, đôi mắt đờ đẫn, ánh lên sự mệt mỏi.
Nghe nói năm nay Hoàng Thượng mê mải tu tiên, ngày đêm chìm đắm trong các loại đan dược.
Sau bữa tiệc, ta cùng Triệu Hoài Cẩn tản bộ về phủ. Khi vừa về đến nơi, bỗng nhiên một toán cấm quân ập đến, đẩy chúng ta vào trong và hô lớn: “Hoàng Thượng có lệnh, Cẩn Vương phủ sẽ do cấm quân quản chế, không có lệnh từ trong cung thì bất kỳ ai cũng không được ra vào.”
Ta nhìn Triệu Hoài Cẩn.
Rõ ràng mới vừa rồi còn vui vẻ phụ tử tình thâm, sao quay đi đã thành giam lỏng?
“Vương Gia, có phải Hoàng Thượng gặp chuyện rồi không?” Ta cảm thấy điều này không hợp lý, người có thể làm chuyện này chỉ có Tấn Vương.
Vậy nên, chắc chắn sau khi chúng ta ra khỏi cung, Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện.
“Không sao, đừng sợ.” Triệu Hoài Cẩn nắm tay ta, mỉm cười nói, “Dù là ai, chúng ta cứ nghe lời là được.”
Ta nhíu mày, im lặng.
Đêm nay định sẵn là một đêm mưa máu gió tanh, ta không tài nào ngủ được, nhưng Triệu Hoài Cẩn thì ngủ rất ngon.
Trời chưa sáng, ta gọi người đến hỏi tình hình.
“Đêm qua Hoàng Thượng bất tỉnh, lúc ấy chỉ có Hoàng Hậu và Tấn Vương ở bên cạnh.” Vương công công hạ giọng nói, “Bây giờ sống chết của Hoàng Thượng vẫn chưa rõ, chắc sắp có tin thôi.”
Trên trời bắt đầu có tuyết rơi, mồng Một Tết, lẽ ra là ngày mọi nhà đoàn viên vui vẻ, nhưng năm nay lại bao trùm một bầu không khí chết chóc.
“Nghe đi!” Ta chỉ lên không trung, đứng dậy, “Tiếng chuông tang, Hoàng Thượng đã băng hà!”
Điều ta quan tâm hơn là, ai đã thắng cuộc chiến này.
“Ta ra ngoài xem sao.” Triệu Hoài Cẩn dặn dò, “Nàng cứ ở lại trong phủ, ai đến cũng đừng gặp, và cũng đừng ra ngoài.”
Tim ta lỡ nhịp, nghiêm túc đáp lời hắn.
18
Ta ở lại trong phủ chờ suốt một ngày một đêm.
Đêm xuống, hoàng cung bốc cháy, lửa ngút trời.
Ta gọi Vương công công đến: “Vương Gia ở trong cung một mình sao? Có ai bảo vệ không?”
Vương công công lắc đầu.
“Ngươi dẫn theo gia đinh, chúng ta vào cung.” Ta lấy ra một con dao găm giấu vào tay áo.
Vương công công nhìn ta, ánh mắt sáng lên, bước theo ta.
“Nương nương thật sự muốn vào cung sao? Trong đó rất nguy hiểm.”
“Cùng lắm thì chết thôi, ta không sợ.” Ta bước ra ngoài. Thực ra trong lòng vẫn sợ hãi, lý trí mách bảo rằng vào đó cũng chẳng giúp được gì.
Nhưng ta vẫn quyết định ra ngoài. Ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn, dù có chết, cũng phải gặp hắn lần cuối.
“Nương nương, nương nương ơi,” Vương công công bước nhanh sau ta, “nếu nương nương thật sự muốn đi, thì nô tài sẽ đi cùng người.”
Ta dừng lại nhìn ông, ngạc nhiên vì sự phấn khởi.
Ông ta khựng lại, lúng túng nén nụ cười, cố giữ vẻ nghiêm nghị, nói: “Trong cung nguy hiểm, nô tài sẽ cùng nương nương đi vào.”
Rời khỏi Vương phủ, mọi thứ thuận lợi hơn ta nghĩ.
Từ phố nhìn về phía hoàng cung, ánh lửa đỏ rực và khói đen cuồn cuộn, tiếng hô hào vang dội.
Tim ta như thắt lại.
Tại cổng cung, ta gặp phụ thân và Tống Nguyên.
Phụ thân liếc nhìn ta lạnh lùng, còn Tống Nguyên chặn lại: “Đừng vào, bên trong nguy hiểm. Hơn nữa, giữa muội và Tấn Vương đã có hiềm khích, hắn rất có thể nhân lúc này giết muội.”
“Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.”
Ta đẩy Tống Nguyên ra, còn phụ thân đứng phía sau nhìn ta, giả vờ trách móc Tống Nguyên nhưng thật ra là nói với ta.
“Đừng phí lời với kẻ ngu ngốc, để cho nó đi chết đi.”
“Đầu óc lúc nào cũng mơ hồ.”
Tống Nguyên đuổi theo, khẽ nói: “Sinh tử của Cẩn Vương chưa rõ, muội đừng đi.”
Ta không nhìn hắn, bước theo Vương công công vào cung.
Trong nội cung, người người chạy tán loạn, tiếng la hét và đao kiếm va chạm không ngừng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Triệu Hoài Cẩn.
Cho đến khi quẹo vào một góc, ta bất ngờ thấy một bóng người đứng trong bóng tối, tay cầm kiếm, lưng quay về phía ánh lửa. Dù không thấy rõ mặt hắn, nhưng trên thanh kiếm còn đẫm máu thì rõ ràng không thể lầm.
Máu chảy xuống đất, men theo các khe nứt nhỏ, giống như vô số dòng suối nhỏ chảy xuôi.
Ta đứng sững.
Người đó quay đầu lại, cũng nhìn thấy ta, trên mặt lộ vẻ sắc lạnh, ánh mắt tràn đầy sát khí không kịp thu lại.
Ánh mắt chúng ta chạm nhau, cả hai đều khựng lại.
Nhưng ngay sau đó, hắn buông thanh kiếm xuống, gọi: “Phu nhân, sao nàng lại đến đây?”
Giọng nói vẫn ấm áp lịch sự, bước đến cũng vẫn điềm đạm vững vàng.
Đó là Triệu Hoài Cẩn, nhưng là một Triệu Hoài Cẩn mà ta chưa từng thấy.
Ngạc nhiên không? Vừa ngạc nhiên lại vừa không.
Triệu Hoài Cẩn bước nhanh đến gần, lo lắng nhìn ta, hỏi: “Trên đường đến có gặp khó khăn không?”