Gió Chiều Chưa Lặng - Chương 16:
Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:03:55
Hoàng thượng không biểu lộ cảm xúc, chỉ gật đầu: "Đưa xuống điều tra trước đã."
Ngay lập tức, thái giám tiến tới áp giải ta. Ta căm hận nhìn quý phi, hướng về phía hoàng thượng hét lên: "Hoàng thượng, quý phi cũng không sạch sẽ gì đâu! Lan Sung Viên là do Giang Yên Nhiên hãm hại, nàng ta từ lâu đã biết Lan Sung Viên có thai, muốn giết chết Gia Huệ công chúa ngay trong bụng mẹ!"
Quý phi tái mặt, giận dữ nói: "Đừng nghe nữ nhân điên này nói nhảm, mau lôi nàng ta ra ngoài!"
Ta bị thái giám kéo ra khỏi Tê Hà cung. Trước khi rẽ qua góc đường, ta quay đầu nhìn lại, ánh mắt của Triệu Minh Huy chưa từng rời khỏi ta. Ta không biết nụ cười cuối cùng ta cố gượng có lọt vào mắt hắn không, nhưng sự đau đớn, tiếc nuối, và áy náy trong mắt hắn đã khắc một vết cắt sâu vào lòng ta.
Ta bị giam vào Thận Hình Ty, vì liên quan đến vụ án cũ của Từ gia, nên được giao cho Đại lý tự và Cẩm y vệ cùng thẩm vấn.
Một chậu nước lạnh hắt lên người ta, ta đã không còn nhớ đây là lần thứ mấy bị dội nước cho tỉnh. Cơ thể ta đã đầy những vết thương từ roi vọt, y phục hoàng cung bị thấm đẫm máu.
Bóng tối trong phòng tra tấn dần dần hiện rõ trước mắt, ta ho khẽ hai tiếng, như thể từ cõi mơ rơi trở lại mặt đất. Đại lý tự khanh và chỉ huy sứ của Cẩm y vệ ngồi phía trên, nhìn ta bằng ánh mắt soi mói.
Tiếng đập bàn lại vang lên, ta có chút xót xa cho chiếc bàn dưới tay Đại lý tự khanh, lo rằng ông ta sẽ đập vỡ nó ra mất. Tôn Dực nghiêm khắc tra hỏi: "Kỷ thị, mau thành thật khai báo, còn bao nhiêu tàn dư của Từ Tĩnh!"
Ta đã nói điều này đến phát ngán: "Không còn ai nữa. Tôn đại nhân, ngài đang nghi ngờ năng lực tận diệt của Giang Diễn sao? Lan Sung Viên chỉ vì quen biết với Từ gia nên đã bị Giang Yên Nhiên giết hại, ngài bảo ta đi đâu tìm thêm tàn dư?"
Tôn Dực chỉ tay vào ta, giận dữ nói: "Ngươi đừng ngậm máu phun người, bịa đặt vu khống quý phi nương nương!"
Hắn quả thật là con chó trung thành của Giang Diễn.
Ta cười khinh miệt: "Đại nhân, tai ngài có phải bị điếc một bên không, sao chỉ nghe được nửa câu? Ta kể chuyện Quý phi hại hoàng tự, đại nhân có muốn nghe kỹ không?"
Tôn Dực cười lạnh: "Đúng là không chịu uống rượu mời mà lại muốn uống rượu phạt." Hắn ra lệnh: "Đưa lên giá tra tấn!"
Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, Tiền Anh, lúc này mới lên tiếng: "Tôn đại nhân, chuyện này không ổn lắm, dù gì đây cũng là một nương nương trong cung, nếu đánh đến tàn phế, hoàng thượng trách tội, chẳng phải rất khó xử sao?"
Tôn Dực cười nham hiểm: "Tiền đại nhân đúng là ngây thơ. Phi tần bị đưa đến nơi này, chẳng còn cơ hội hồi sủng đâu. Không bằng nhân cơ hội này giúp Quý phi trừ bỏ cái gai trong mắt, cũng là cho Thừa tướng một ân tình."
Tiền Anh khẽ nhướn mày. Đó chính là lời hắn chờ đợi. Phục vụ cho thừa tướng mà bất trung với quân vương, đó là một trọng tội.
Giá tra tấn siết chặt ngón tay ta, đau đớn lan khắp thân thể. Ta cắn môi đến bật máu, cảm giác xương ngón tay sắp vỡ vụn.
Ta gần như gào lên: "Ta nói! Ta nói! Ta biết tàn dư của Từ Tĩnh còn ai!"
Lực siết trên ngón tay giảm bớt, cho ta cơ hội thở dốc.
Ta hít sâu, giọng khàn khàn: "Ta biết có một người, hắn cùng Từ Tĩnh thi đỗ khoa cử cùng năm, hai người đứng thứ hạng gần nhau trên hoàng bảng. Hắn thường hỏi ý kiến Từ Tĩnh về văn chương, hai người xem nhau là tri kỷ. Khi Từ Tĩnh ra đi dẹp loạn ở Tiền Đường, hắn còn đích thân chuẩn bị rượu tiễn đưa, chúc Từ Tĩnh chiến thắng trở về."
Mắt Tôn Dực sáng lên như phát hiện được con mồi, hắn hỏi dồn: "Người đó là ai?"
Ta khẽ cười, lắc đầu: "Chính là Giang Diễn. Từ Tĩnh coi hắn là bạn thân, nhưng hắn lại ganh tị với công trạng của Từ Tĩnh, đến mức sinh ra lòng đố kỵ. Ngươi xem chủ nhân mà các ngươi trung thành, đã dùng những thủ đoạn bẩn thỉu nào để ngồi lên vị trí hôm nay. Vậy ngươi nói xem, thanh trừng tàn dư có ích gì? Người Từ Tĩnh tin tưởng nhất, chính là kẻ đâm sau lưng hắn."
Nhận ra mình bị lừa, Tôn Dực nghiến răng chửi bới, ra hiệu cho lính. Trước khi ta kịp phản ứng, một tên lính cầm cây gậy to bằng cổ tay, đập mạnh vào chân ta.
Tiếng va chạm vang lên, gậy gãy đôi. Cơn đau dữ dội như sóng trào từ chỗ bị đánh lan ra khắp cơ thể. Ta không kìm được mà bật ra một tiếng rên rỉ thảm thiết, giống như không phải từ cổ họng mình phát ra.
Chân ta, chắc hẳn đã bị phế.
Một tiếng động lớn vang lên, cửa bí mật của phòng tra tấn bị đá văng. Rồi, ta nhìn thấy Triệu Minh Huy.
Các mạch máu trên tay hắn nổi lên, hắn đứng đó nhìn ta, cổ họng như nghẹn lại. Ta cúi đầu, yếu ớt giấu đi vết thương của mình, tránh né ánh mắt hắn.
Ta sợ hãi. Sợ rằng nếu chỉ cần đối diện với ánh mắt hắn, hắn sẽ không kiềm chế được mà chạy đến ôm chặt lấy ta, đưa ta rời khỏi nơi quỷ quái này.
Khoảnh khắc ấy, ta cảm nhận được hắn thật sự muốn giết chết Tôn Dực.
Tiền Anh ho khẽ, rồi quỳ xuống: "Thần tham kiến bệ hạ."
Tôn Dực run rẩy quỳ xuống theo: "Hoàng thượng vạn an."
Tiền Anh luôn biết rõ hoàng thượng đang nghe xét xử trong phòng bên cạnh, nhưng Tôn Dực thì không. Những lời vừa rồi hắn nói, hoàng thượng đều đã nghe hết.
"Chuyện Quý phi mưu hại hoàng tự, trẫm rất hứng thú muốn nghe." Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Minh Huy quét qua Tôn Dực, giọng nói đầy băng giá: "Tôn Dực, ngươi đã thay trẫm quyết định rồi, sao không lên làm hoàng đế luôn đi?"
Đại lý tự khanh dập đầu đến nỗi trán sắp vỡ.
Bờ môi mỏng của hoàng thượng mím chặt như một lưỡi dao sắc lạnh, hắn tức giận ra lệnh: "Quý phi bị cấm túc. Tiền Anh, ba ngày nữa trẫm muốn thấy chứng cứ."
Ba ngày sau, Ngô Trung Toàn đến tuyên chỉ, nói rằng hoàng thượng sẽ đích thân thẩm vấn ta.
Ta thử mấy lần, nhưng không thể tự đứng dậy bằng sức mình.
Ngô Trung Toàn hoảng hốt không nói nên lời, đỡ lấy ta hỏi: "Nương nương, sao người lại thành ra thế này?"
Ta cười thê lương: "Chỉ là vết thương nhỏ, dưỡng vài ngày sẽ khỏi. Làm phiền công công giúp ta tìm cây gậy chống."
Cung đình không biết từ đâu vẫn còn tai mắt của Giang Diễn. Ta chống gậy, từng bước chậm chạp đi lên bậc thềm của Trọng Hoa cung.
Khi cửa đại điện vừa khép lại, Triệu Minh Huy buông bỏ lớp vỏ bình tĩnh, bước chân lảo đảo chạy đến ôm chặt lấy ta, toàn thân hắn run rẩy.
Vết máu trên người ta vấy bẩn chiếc long bào trắng như ngọc của hắn.
Ta vỗ nhẹ vào lưng hắn, tay rơi xuống mới nhận ra ta hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
"Tiểu Hôi, đừng sợ. Ta vẫn chưa chết đâu, ngài khóc gì chứ?"
Kỷ Ân Nhi giờ đã bị xé nát lớp ngụy trang, tựa như Từ Vãn Phong của ngày xưa đã sống lại trong ta, nữ tử không biết sợ là gì.
Hắn khóc như một đứa trẻ: "Vãn Vãn, chuyện này chúng ta không làm nữa, có được không? Ta sẽ đi giết Giang Diễn ngay bây giờ, hắn muốn làm phản thì cứ làm, chỉ cần nàng không phải chịu thêm khổ sở nào nữa."
Ta cười, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Hắn chẳng giống một hoàng đế hai mươi bảy tuổi chút nào, lời nói của hắn chẳng khác gì đứa trẻ bảy tuổi.
"Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là không thể rồi." Nếu ta có một phương pháp khác dù chỉ một chút, thì ta đã không phải đi trên con đường này. Chúng ta, ai cũng dễ dàng mất lý trí vì người thân yêu nhất, trước đây là ta, giờ là hắn.
Triệu Minh Huy sốt ruột muốn xem vết thương trên người ta, nhưng ta lắc đầu. Những vết sẹo chằng chịt, ngang dọc ấy xấu xí đến mức ta cũng không muốn nhìn, huống chi là để hắn nhìn thấy.
Nhưng vết thương trên chân thì không thể trốn tránh.
Triệu Minh Huy cẩn thận kéo ống quần ta lên, lập tức cau mày, chân ta sưng phù lên như một củ cải, da thịt căng tràn như sắp vỡ toác. Hắn dò theo xương chân mà xoa nhẹ, nhưng chỉ cần một chút áp lực thôi cũng đủ khiến ta đau đến nghiến răng.
“Vãn Vãn, chân của nàng… đã gãy rồi.”
Đôi mắt hắn đầy đau thương, một nỗi đau mà ngay cả khi bị tra tấn ta cũng không cảm thấy khổ sở đến thế. Nhưng khi hắn ngồi trước mặt ta, ta phải dùng toàn bộ sức lực để không suy sụp.
Ta lấy tay lau nước mắt trên đầu gối, cúi đầu nói: “Chỉ là thương tích bên ngoài thôi, không chết được.”
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy nẹp để cố định chân ta, rồi băng bó một cách cẩn thận.
"Vãn Vãn, ta biết đây là điều nàng muốn làm, ta không thể ngăn cản. Nhưng bây giờ, ta hối hận rồi. Lẽ nào quyết định để nàng đi mạo hiểm lúc ấy là sai?"
Nhưng nếu không làm vậy, Giang Diễn sẽ mãi là thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu ta và hắn, khiến chúng ta đêm đêm mất ngủ. Ta nói với hắn rằng, ta chưa bao giờ hối hận.