Gió Chiều Chưa Lặng - Chương 17:
Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:04:39
Ta đặt tay lên vai hắn, hy vọng có thể truyền thêm chút sức mạnh. Cuối cùng, ta vỗ nhẹ vai hắn và nói: “Để ta nhìn con một chút.”
Ta không thể đi lại, nên Triệu Minh Huy bế ta vào trong phòng ngủ.
Tinh Tinh của ta, đang say giấc.
Ta không muốn ngồi lên giường vì sợ làm bẩn chăn gối, để Tinh Tinh phát hiện. Không còn cách nào khác, Triệu Minh Huy đành đặt ta ngồi trên chiếc ghế đẩu gần giường.
Ta níu lấy thành giường, chăm chú nhìn tiểu nữ nhi của mình. Trẻ con dường như mang theo một mùi hương ngọt ngào tự nhiên, khiến thời gian như chậm lại mỗi khi ở gần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Tinh hồng hào, ngủ rất yên bình. Ta khẽ đưa tay ra, muốn vuốt những sợi tóc mềm mại rơi trên trán con bé, nhưng do dự mãi rồi lại rụt tay về.
Bàn tay ta đầy vết bầm tím do bị tra tấn. Ta không dám chạm vào con, sợ sẽ làm bẩn sự trong trắng của con bé.
Có lẽ cảm nhận được sự hiện diện của ta, Tinh Tinh nhíu mày, trở mình và bắt đầu dụi mắt, như thể sắp tỉnh dậy.
Ta hoảng hốt, vội vàng liếc nhìn Triệu Minh Huy, sợ rằng dáng vẻ này của ta sẽ làm con sợ hãi.
Triệu Minh Huy bế ta lên và đặt ta sau bình phong.
Tinh Tinh quả thật đã tỉnh. Con bé ngồi dậy, theo bản năng mơ hồ gọi: “Mẫu phi.”
Trời biết ta đã phải nỗ lực đến thế nào mới có thể kiềm chế không đáp lại tiếng gọi của con.
Triệu Minh Huy quay lại bên giường, nhẹ nhàng bế con gái lên, dịu dàng nói: "Phụ hoàng ở đây."
Tinh Tinh ôm chặt lấy cổ hắn, giọng buồn buồn: "Phụ hoàng, mẫu phi đi đâu rồi? Lâu lắm rồi Tinh Tinh không gặp mẫu phi, Tinh Tinh nhớ mẫu phi lắm."
Ta nghe thấy giọng của Triệu Minh Huy trở nên khàn đặc. Hắn xoa nhẹ tóc con, nói: "Tinh Tinh, mẫu phi của con là nữ tử dũng cảm nhất thế gian. Nàng là một chiến binh, nàng đã đi bảo vệ phụ hoàng và Tinh Tinh. Chúng ta cùng chờ mẫu phi trở về nhé, được không?"
Tinh Tinh gật đầu thật mạnh: "Khi Tinh Tinh lớn lên, con cũng sẽ bảo vệ mẫu phi."
Ta co ro sau bình phong, cắn chặt tay áo để không phát ra tiếng, ta khóc đến mức khó thở.
Sau đó, Triệu Minh Huy dặn người bế Tinh Tinh ra ngoài, rồi kéo bình phong ra, nhìn thấy ta với khuôn mặt đẫm nước mắt.
Hắn quỳ trước mặt ta, nâng mặt ta lên, chúng ta tựa trán vào nhau.
Ta nắm chặt tay áo của hắn, cắn răng nói: "Minh Huy, vì chàng, vì con, ta nhất định sẽ cố gắng sống sót."
Khi ta bình tĩnh lại, Triệu Minh Huy lấy ra một tờ cáo trạng, trên đó viết rằng ta vu cáo Quý phi và thừa nhận mình là tàn dư của Từ gia.
Ta nói: "Ta đã nắm trong tay chứng cứ sắt đá về việc Quý phi mưu hại hoàng tử. Giang Diễn không thể giữ bình tĩnh nữa, hắn đồng ý giao lại quyền kiểm soát phòng vệ Kinh Kỳ để đổi lấy sự bình an cho Giang Yên Nhiên. Nhưng điều kiện tiên quyết là mọi tội danh đều do nàng ta gánh vác."
Ta gật đầu đáp: "Được thôi, ta sẽ ký."
Hắn nắm lấy tay ta, khóe mắt ửng đỏ.
"Vãn Vãn, nàng hãy tin ta, giao sinh mạng mình cho ta, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn."
Ánh mắt của hắn vẫn sâu thẳm như một hồ nước, khó lòng nhìn thấu. Nhưng so với lần đầu gặp, ánh mắt ấy đã trở nên ấm áp hơn, như làn gió xuân tan băng, thổi vào tận sâu trong lòng ta.
Bất chợt, ta nhận ra rằng Triệu Minh Huy dù là hoàng đế, nhưng cũng chỉ là một con người bình thường. Chúng ta từng có đôi bàn tay ấm áp, nụ cười thân thiện, nhưng những sự việc trong đời đã đẩy chúng ta rời xa những ngày tháng bình yên ấy.
Ta nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, tựa đầu vào vai hắn nói: "Minh Huy, phụ thân ta chôn một vò nữ nhi hồng ở hậu viện, ta còn chưa kịp uống."
Sau đó, ta quay trở lại phòng giam tối tăm của Thận Hình Ty. Triệu Minh Huy đã dùng bản ký nhận tội của ta để đổi lấy quyền kiểm soát quân đội từ tay Giang Diễn. Để tránh nghi ngờ, hắn đã yêu cầu Giang Diễn tự đề cử một vài ứng viên cho vị trí thống lĩnh phòng vệ Kinh Kỳ.
Triệu Minh Huy đã lựa chọn Trình Tự Khâm, một người có vẻ hiền lành, là phụ thân của A Chi.
Giang Yên Nhiên rất vui mừng, nghĩ rằng mình vẫn là Quý phi được hoàng đế sủng ái nhất. Giang Diễn cũng hài lòng, cho rằng hắn đã bảo vệ được nữ nhi quý giá và vẫn giữ quyền kiểm soát quân đội. Để làm rõ sự trong sạch của Quý phi và chứng minh ta là phản tặc, hắn còn đề nghị hoàng thượng công khai xét xử ta trước triều đình.
Còn ta, tuy không thực sự hạnh phúc, nhưng cũng cảm thấy một chút đắc ý. Cá đã vào lưới, chỉ chờ thời cơ thích hợp để lưới kéo lên.
Ta đã bảo Triệu Minh Huy rằng, hãy tỏ ra thất vọng nhưng không nỡ từ bỏ Giang Quý phi, để Giang Diễn tin rằng hoàng thượng vẫn cần sự ủng hộ của Giang gia, còn ta chỉ là con tốt thí.
Ta cũng nói rằng Trình Tự Khâm là người mà phụ thân ta tin tưởng nhất, và ông không bao giờ phản bội cha ta. Vì vậy, phải tìm cách để Giang Diễn chọn Trình Tự Khâm làm người thay thế vị trí thống lĩnh.
Ta còn bảo rằng phải nắm chắc những điểm nghi ngờ trong vụ án của phụ thân, để ta trông như có dính líu đến chính sự. Giang Diễn sẽ muốn nhanh chóng chứng minh sự vô tội của mình và yêu cầu công khai xét xử ta. Hắn quá tự mãn, tin rằng mọi chuyện đã được giải quyết sạch sẽ, mà không ngờ rằng, chính ta là bằng chứng sống.
Triệu Minh Huy đã làm tất cả những gì ta đề nghị, hạ thủ trong thầm lặng, đúng là điều khiến ta khâm phục ở một đế vương.
Đêm trước phiên xét xử, một thái giám của Thận Hình Ty mang đến cho ta một bữa cơm thịnh soạn, toàn là món ngon mà chỉ có Quý phi mới được hưởng thụ.
Ta khẽ cười, nhâm nhi từng ngụm rượu, ăn uống một cách thảnh thơi. Bữa tiệc từ biệt mà Giang Yên Nhiên chuẩn bị, thật là một ân huệ mà ta không nên phụ lòng.
Khi ta đang ăn, đôi hài thêu gắn đầy châu ngọc của ai đó dừng trước mặt ta. Ta nâng ly rượu, uống cạn rồi nói: "Thứ lỗi cho ta, chân ta bị gãy, không thể đứng lên hành lễ với Quý phi nương nương được."
Giang Yên Nhiên cười nhạt: "Kỷ Ân Nhi, ngươi đúng là tâm lớn, sắp chết đến nơi mà còn có tâm trạng ăn uống."
"Ta mà bi thương, chẳng phải sẽ đúng ý ngươi sao? Như thế thì lòng ta sẽ không thoải mái." Ta đặt đũa xuống, nhìn nàng ta nói: "Quý phi nương nương thật giỏi bày mưu, cố tình bảo Tôn Dực đánh gãy chân ta, để dù có sống sót, ta cũng là phế nhân, chẳng thể tranh sủng với ngươi."
Nàng ta vuốt tóc, giọng đầy căm hận: "Kỷ Ân Nhi, ngươi thật cứng đầu. Ngươi và ả Trân phi ta đều ghét cay ghét đắng. Nhưng các ngươi cứ tự cho mình là quan trọng, hoàng thượng có sủng ngươi thêm vài lần thì sao? Không có gia thế, cuối cùng cũng chỉ rơi vào kết cục này."
"Thật sao?" Ta nhướng mày, nhìn thẳng vào nàng ta: "Giang Yên Nhiên, bao năm qua ngươi vẫn không hiểu bài học mà ta từng dạy ngươi à. Ta đã nói rồi, thứ không phải của mình thì đừng động vào, sẽ gặp báo ứng đấy."
Quý phi dường như đang nhìn ta như một kẻ điên: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta chưa bao giờ nghe ngươi nói những lời đó."
Ta vỗ nhẹ lên tấm chiếu khô dưới thân: "Lại đây, ngươi ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút."
Dĩ nhiên, nàng ta không nghe lời ta. Trong mắt nàng, chỉ có sự đề phòng và lo lắng.
Điều đó chẳng ngăn cản được ta tiếp tục nói:
"Khoảng chừng bốn, năm tuổi thì phải, khi đó phụ thân ta, Từ Tĩnh đại nhân, chuẩn bị lên đường nhậm chức tại Tiền Đường. Khi ấy, Tương Dương Công đưa ngươi tới Từ phủ để tiễn biệt phụ thân ta. Các trưởng bối bận bàn chuyện quốc gia đại sự, còn ngươi thì chạy ra chơi cùng tiểu cô nương của Từ đại nhân."
"Sau vườn nhà họ Từ có một con mèo mẹ vừa sinh một lứa mèo con, mèo mẹ rất bảo vệ con, giấu chúng sau một ngọn giả sơn. Chính Từ Vãn Phong đã dẫn ngươi tới đó nhìn lũ mèo. Nàng dặn ngươi chỉ được đứng xa mà ngắm, không được chạm vào, nhưng ngươi lại chẳng nghe. Lợi dụng lúc Vãn Phong không để ý, ngươi ôm lấy đám mèo con vào lòng vuốt ve."
"Khi mèo mẹ trở về, nó lập tức nổi điên, dựng hết lông lên và lao về phía ngươi. Cánh tay ngươi bị cào xước chảy máu. Nếu không có Từ Vãn Phong che chắn cho ngươi, có lẽ khuôn mặt ngươi đã bị cào nát rồi. Ngươi còn nhớ Từ Vãn Phong đã nói gì với ngươi không?"
Giang Yên Nhiên giật lùi một bước, ngón tay run rẩy chỉ vào ta: "Ngươi... ngươi làm sao biết được?"
Ta tiếp tục nói: "Khi đó ta đã nói với ngươi rằng, những thứ không thuộc về ngươi thì đừng bao giờ chạm vào, nếu không, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tự gánh lấy hậu quả. Giang Yên Nhiên, thương lộ* mà phụ thân ta mở ra ở Đông Nam thì có liên quan gì đến Giang Diễn? Ông ta yên ổn làm Quốc công gia chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng một khi đã chạm vào thứ không thuộc về mình, đừng trách Diêm Vương sẽ đến thu hồn."
(thương lộ* : Con đường thương mại, lộ trình buôn bán, thường là tuyến đường vận chuyển hàng hóa giữa các vùng.)
Mặt Giang Yên Nhiên trắng bệch vì sợ hãi, nàng ta run rẩy nắm lấy cổ áo ta, hét lên: "Ngươi! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Ta nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt trước mắt, mùi phấn son thoang thoảng trong không khí xung quanh nàng ta. Loại hương liệu này được vận chuyển từ hải ngoại, đi trên thương lộ mà phụ thân ta đã khai mở, mới có thể giúp họ được hưởng thụ hôm nay.