HẠNH PHÚC NHÂN ĐÔI - Chương 8:

Cập nhật lúc: 2024-11-16 03:07:00

18

 

Hứa Mục Bạch hạ giọng, nói khẽ: “Lúc đó, tòa nhà mà ba mẹ anh sống bị cháy, ba anh không thoát ra được.”

 

Tôi không dám tin nhìn anh, vô thức nắm chặt tay áo anh.

 

Ánh mắt Hứa Mục Bạch thoáng nét buồn, nhưng anh nhanh chóng giấu đi.

 

“Anh quay về để lo tang sự cho ba, rồi ở bên mẹ một thời gian.”

 

Anh mím môi, nhìn tôi với ánh mắt vừa sâu xa vừa lắng đọng.

 

“Chính vì chuyện đó, anh nảy sinh ý định muốn trở thành lính cứu hỏa. Thêm vào đó, việc em chia tay cũng là một cú sốc lớn với anh…”

 

Anh dừng lại một chút, quay đi thở dài.

 

“Vì vậy mà anh đã đi nhập ngũ.”

 

Tôi nhìn anh chăm chú, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.

 

Hóa ra là như vậy.

 

Thì ra… anh không phải là không muốn gặp lại tôi nữa.

 

Hứa Mục Bạch nói với tôi rằng, sau khi nhập ngũ, anh làm lính đặc công trong vài năm, rồi xuất ngũ và vào đội cứu hỏa ngay.

 

Chính kinh nghiệm trong quân ngũ giúp anh nhanh chóng thích nghi với công việc cứu hỏa và cũng là lý do anh được thăng lên đội trưởng nhanh như vậy.

 

Anh bảo rằng trong những năm qua, chưa bao giờ anh quên được tôi.

 

Dù từng thử bắt đầu mối quan hệ mới, nhưng lần nào cũng thấy không thể chấp nhận từ tận sâu trong lòng.

 

Vì thế, bao năm nay anh không yêu ai cả, bất kể mọi người khuyên thế nào, anh vẫn không vượt qua được chính mình.

 

“Nhiễm Nhiễm, anh chắc chắn rằng đời này anh chỉ yêu một mình em.”

 

“Không thể ở bên em lúc khó khăn nhất, để em một mình mang thai, sinh con và nuôi dạy Minh Minh lớn lên, anh thật sự rất xin lỗi em.”

 

“Nếu lần này chúng ta được cứu, em có thể cho chúng ta một cơ hội để bắt đầu lại không?”

 

“Từ giờ về sau, anh sẽ không để em phải chịu đựng bất cứ nỗi ấm ức nào một mình nữa.”

 

Hứa Mục Bạch siết chặt cánh tay đang ôm tôi.

 

Anh tựa đầu vào cổ tôi, giọng nói vừa dịu dàng vừa sâu lắng.

 

Đặc biệt là khi chúng tôi đang ở trong một không gian đầy khói lửa, lời thổ lộ của anh lại mang theo sự lãng mạn kỳ lạ giữa sự hoang đường của hiện thực.

 

Tôi im lặng rất lâu, không nói gì.

 

Rõ ràng… tôi cũng không ở bên anh trong lúc anh khó khăn nhất.

 

Giữa chúng tôi, chẳng thể nói ai đau khổ hơn ai.

 

……

 

Đúng lúc đó, giọng đồng nghiệp của Hứa Mục Bạch vang lên từ bộ đàm.

 

Đệm an toàn đã chuẩn bị xong, chúng tôi có thể thoát ra rồi.

 

Hứa Mục Bạch không thúc giục tôi.

 

Anh nắm tay tôi, đỡ tôi đứng dậy, ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định.

 

“Em tin anh không?”

 

Theo phản xạ, tôi nắm chặt tay anh.

 

Sau đó, tôi không do dự mà gật đầu.

 

Hứa Mục Bạch bất ngờ nở một nụ cười ngạo nghễ và cuồng nhiệt.

 

Anh mạnh mẽ đẩy cửa sổ ra, luồng oxy đột ngột tràn vào làm ngọn lửa phía sau chúng tôi bùng lên dữ dội.

 

Ngay khi tôi còn chưa kịp phản ứng, Hứa Mục Bạch đã ôm chặt tôi vào lòng.

 

Anh bật mạnh chân, lao xuống từ cửa sổ.

 

19

 

Nguyên nhân của vụ cháy là do một gia đình nấu ăn xong ra ngoài mà quên tắt bếp.

 

Ngọn lửa cuối cùng bùng phát rất dữ dội, theo lời Hứa Mục Bạch thì đây là một trong năm vụ cháy nghiêm trọng nhất anh chứng kiến trong năm nay.

 

Điều kỳ diệu là, trong đám cháy lớn như vậy, không có ai bị thương nặng.

 

Ngược lại, Hứa Mục Bạch vì cứu người và nhảy từ tòa nhà nên vết thương sau lưng lại rách ra, bị bác sĩ buộc phải nằm viện.

 

Mãi sau này tôi mới biết, lý do mọi người thoát ra kịp thời như vậy là nhờ vào con trai tôi!

 

Tống Tri Minh là người đầu tiên ở tầng của chúng tôi phát hiện dấu hiệu cháy.

 

Phản ứng đầu tiên của nó là gọi 119 ngay lập tức rồi chạy sang gõ cửa nhà hàng xóm, bảo họ rằng có cháy và cần chạy nhanh.

 

Thằng bé thậm chí còn không quên rằng ở tầng của chúng tôi có một cụ già sống một mình và khó di chuyển.

 

Nó đã dẫn người anh nhà đối diện đến giúp đưa cụ xuống dưới.

 

Đó cũng là lý do vì sao khi vụ cháy xảy ra, tầng của chúng tôi lại im ắng như vậy.

 

Những người chạy xuống từ tầng của chúng tôi đã giúp cảnh báo cho các tầng khác.

 

Vì vậy, rất nhiều người đã kịp thoát ra trước khi lửa lan mạnh, giảm bớt rất nhiều áp lực cho đội cứu hỏa sau đó.

 

Và việc tôi là người cuối cùng được con trai đánh thức để thoát ra…

 

Lúc thấy tôi an toàn, con trai lao vào vòng tay tôi và khóc nức nở không ngừng.

 

Vừa khóc, con trai vừa xin lỗi tôi, nói rằng phản xạ lúc đó của nó là phải nhắc nhở các cô chú hàng xóm rằng có cháy, đến khi nó nhắc xong mới gọi tôi thì đã không kịp chạy nữa.

 

Nghe lời của con trai, tôi không nhịn được mà mỉm cười dịu dàng.

 

Dù khi ngọn lửa lan lên, tôi cũng sợ đến mức chân tay bủn rủn, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa hết bàng hoàng.

 

Nhưng tôi không trách lựa chọn của con trai.

 

Bởi vì…

 

Nó tương lai muốn trở thành lính cứu hỏa mà.

 

Mà những người lính cứu hỏa của chúng ta, chẳng phải luôn đặt sự an nguy của mọi người lên trên, còn tính mạng của bản thân thì để lại phía sau sao.

 

Con trai tôi có lý tưởng và lòng dũng cảm như thế.

 

Là mẹ, tôi sẽ ủng hộ nó hết lòng.

 

Sau khi an ủi con xong, tôi và Hứa Mục Bạch được xe cứu thương đưa đến bệnh viện.

 

Anh ấy không thể di chuyển vì vết thương ở lưng, buộc phải đến bệnh viện.

 

Còn tôi thì vì ở trong khói quá lâu, nên Hứa Mục Bạch nhất quyết bắt tôi đi kiểm tra cùng anh ấy cho an tâm.

 

Con trai được dì hàng xóm nhận chăm sóc giúp.

 

Lần này nhờ có lời cảnh báo của con mà mọi người mới kịp thời thoát ra, cư dân cả tòa nhà đều khen ngợi con trai tôi là một "anh hùng nhí."

 

Tại bệnh viện.

 

Sau khi tôi kiểm tra không có vấn đề gì, tôi đến phòng bệnh thăm Hứa Mục Bạch.

 

Anh ấy nằm úp trên giường, trông có vẻ chán chường.

 

Bên cạnh anh là bác sĩ đã chăm sóc anh lần trước, đang giúp anh khâu lại vết thương.

 

Tôi lặng lẽ đứng bên cạnh, chờ bác sĩ xử lý xong rồi rời đi, sau đó mới bước đến đứng bên giường anh.

 

Hứa Mục Bạch nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay tôi.

 

Anh khẽ làm nũng: “Nhiễm Nhiễm, lưng anh đau.”

 

Nhìn vết thương dữ dội trên lưng anh, tôi không kìm được mà thấy đau lòng.

 

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt anh và mỉm cười: “Hứa Mục Bạch, chúng ta thử lại nhé.”

 

Đôi mắt của Hứa Mục Bạch sáng lên, lập tức muốn bật dậy khỏi giường.

 

Tôi vội giữ anh lại.

 

“Lần này, em vẫn không chắc liệu chúng ta có thể đi đến cuối cùng không.”

 

“Nhưng Hứa Mục Bạch, em hứa với anh rằng em sẽ không dễ dàng buông bỏ nữa.”

 

Tôi nhìn anh đầy nghiêm túc, trong ánh mắt là sự kiên định không gì lay chuyển.

 

Ánh mắt của Hứa Mục Bạch dần trở nên sâu lắng.

 

Trong đôi mắt anh có tình yêu sâu đậm, có sự đấu tranh, có quyết tâm mãnh liệt.

 

Tất cả cảm xúc ấy cuối cùng quy tụ thành tình yêu sâu sắc đến không thể phai mờ.

 

Tôi đứng dậy, mỉm cười nhìn anh.

 

Ánh mắt anh theo dõi từng cử động của tôi.

 

Đôi mắt tối sâu của anh như muốn nuốt trọn hình bóng tôi.

 

Tôi nhìn anh không chút sợ hãi và nói khẽ: “Anh hãy dưỡng bệnh cho tốt, em và con sẽ đợi anh ở nhà.”


Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.