HẠNH PHÚC NHÂN ĐÔI - Chương 9:

Cập nhật lúc: 2024-11-16 03:07:33

20

 

Sau khi ngọn lửa được dập tắt, khu vực tầng bốn - nơi phát cháy - chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất.

 

Ngược lại, như tầng bảy của chúng tôi lại hầu như không có thiệt hại gì đáng kể.

 

Tôi trở về nhà, đón con trai từ tay dì hàng xóm, rồi nghiêm túc nhìn con và hỏi: “Con có muốn mình có một người ba không, bảo bối?”

 

Con trai tròn mắt đen láy nhìn tôi, đột nhiên mỉm cười: “Là chú Hứa phải không ạ!”

 

Tôi gật đầu, ngoài Hứa Mục Bạch thì còn ai vào đây nữa.

 

Quả nhiên, con trai tôi vui mừng hẳn.

 

Nó vỗ tay và reo lên: “Tuyệt quá đi! Chú Hứa cuối cùng cũng theo đuổi được mẹ rồi!”

 

Nhìn vẻ mặt phấn khích của con, tôi bật cười và không nhịn được hỏi: “Sao? Chú Hứa đã nói với con là chú muốn theo đuổi mẹ à?”

 

Con trai gật đầu không chút do dự.

 

Con trai vui đến nheo cả mắt lại: “Đúng rồi, đúng rồi! Chú Hứa nói muốn theo đuổi mẹ để làm ba của con, và bảo con phối hợp với chú ấy thật tốt!”

 

Tôi: “……”

 

Hứa Mục Bạch à, tốc độ mua chuộc con trai nhanh thật, không ai sánh nổi.

 

Tôi âm thầm nghiến răng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.

 

“Vậy bảo bối thích chú Hứa không?”

 

“Thích ạ! Ngoài mẹ ra thì Minh Minh thích chú Hứa nhất!”

 

Tôi hài lòng gật đầu.

 

Quyết định nói thẳng luôn: “Thật ra chú Hứa chính là ba ruột của con đó. Sau này con không cần gọi chú ấy là chú Hứa nữa, mà gọi là ba luôn nhé.”

 

Tôi giải thích sơ qua mọi chuyện cho thằng bé.

 

Con trai hơi nghiêng đầu.

 

Có vẻ như thằng bé không hiểu mấy chữ "ba ruột".

 

Nhưng rất nhanh, thằng bé lại vui vẻ cười: “Vậy khi nào ba sẽ chuyển đến ở cùng chúng ta ạ! Minh Minh còn muốn xem xe cứu hỏa nữa!”

 

“Sắp rồi, đợi ba con xong việc là sẽ đến ở với con. Khi đó mỗi ngày con sẽ được gặp thần tượng!”

 

Con trai vui mừng reo hò, tôi cũng không nhịn được mà bật cười.

 

Dù không chắc con trai đã thực sự hiểu ý nghĩa của cụm từ "ba ruột" chưa.

 

Nhưng…

 

Không sao cả, thời gian còn dài, nó sẽ hiểu thôi.

 

21

 

Ba ngày sau, Hứa Mục Bạch gõ cửa nhà tôi.

 

Anh mang theo một chiếc vali, nhìn thấy tôi thì nở nụ cười rạng rỡ.

 

“Anh còn chưa lành hẳn, cho anh ở nhờ một chút nhé.”

 

Tôi đứng dựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn anh, cố ý hỏi: “Được thôi, anh trả bao nhiêu tiền?”

 

Nghe vậy, Hứa Mục Bạch nhướng mày.

 

Anh không nói gì, chỉ nở nụ cười bí ẩn, sau đó quay người lấy ra một tờ giấy khen từ phía sau.

 

Anh lắc lắc tờ giấy, nụ cười ranh mãnh: “Đây là giấy khen 'Anh hùng nhí' mà đội chúng tôi trao cho Minh Minh, có đóng dấu xác nhận của cơ quan đàng hoàng. Đổi bằng cái này có được không?”

 

Tôi lập tức đứng thẳng người, ngạc nhiên nói: “Trang trọng vậy sao?”

 

Tôi cứ nghĩ chỉ là hình thức tượng trưng thôi, không ngờ lại có cả dấu xác nhận chính thức.

 

Ánh mắt Hứa Mục Bạch dịu dàng, nhưng giọng nói thì nghiêm túc: “Lần này quả thật nhờ có Minh Minh. Ngoài giấy khen này còn có phần thưởng nữa, nhưng phải đợi thêm một thời gian mới phê duyệt xong.”

 

Tôi lập tức quay vào trong gọi con trai ra.

 

Quả nhiên, khi nhìn thấy giấy khen, con trai nhảy cẫng lên vui mừng.

 

Gương mặt nó rạng ngời niềm hạnh phúc.

 

Bỗng nhiên, con trai quay người, lao vào lòng Hứa Mục Bạch.

 

Hứa Mục Bạch theo bản năng giơ tay đỡ lấy nó, vừa ổn định thì đã bị thằng bé thơm một cái rõ to lên má.

 

Cùng với nụ hôn ấy là tiếng reo vui của con trai: “Cảm ơn ba, Minh Minh vui lắm!”

 

Hứa Mục Bạch sững người, trông có chút ngây ngốc.

 

“Con vừa gọi chú là gì?” Giọng anh hơi run.

 

Con trai cười hớn hở nhắc lại: “Ba! Ba sẽ ở chung với mẹ con con luôn phải không ạ!”

 

Hứa Mục Bạch ngơ ngác nhìn con trai, rồi nhìn tôi, tôi nhướn mày nhìn anh và mỉm cười.

 

Có vẻ tiếng gọi "ba" của con trai… đã làm anh ngạc nhiên đến đờ người.

 

Tôi không nhịn được bật cười, bước tới ôm lấy Hứa Mục Bạch.

 

Cơ thể anh thoáng cứng lại.

 

Rồi anh đột ngột đưa tay ra, ôm chặt lấy cả tôi và con trai vào lòng.

 

Anh siết chặt đến nỗi tôi không thấy được nét mặt anh.

 

Tôi cảm nhận được hơi ấm nhè nhẹ trên cổ, trong lòng cũng không kìm được mà mềm mại.

 

Tôi siết chặt cánh tay đang ôm lấy anh, khẽ nói:

 

“Hứa Mục Bạch, anh hãy dành cả cuộc đời này cho em, em sẽ chăm sóc anh mãi mãi.”

 

“Được!” Hứa Mục Bạch nghẹn ngào đáp.

 

Vì chúng tôi yêu nhau.

 

Nên chúng tôi sẽ không bao giờ rời xa nhau.

 

22

 

Sau vụ cháy, Hứa Mục Bạch mang hành lý dọn vào nhà tôi.

 

Trải qua bao thăng trầm, lần tái hợp này khiến chúng tôi trân trọng nhau hơn trước.

 

Con trai trong lúc xảy ra hỏa hoạn đã thể hiện sự thông minh và dũng cảm, được lãnh đạo đội cứu hỏa chú ý.

 

Nhân dịp khen thưởng, con trai còn được lãnh đạo tán dương nhiệt tình.

 

Ông ấy thậm chí còn hứa hẹn với con rằng, sau này lớn lên, nếu đủ sức khỏe, nhất định sẽ ưu tiên cho con ứng tuyển vào đội cứu hỏa của họ.

 

Lúc đó tôi đứng bên cạnh Hứa Mục Bạch, vừa tự hào vừa không nhịn được mà khẽ lẩm bẩm với anh:

 

“Lãnh đạo của anh cười đắc ý thật đấy, đội của các anh thiếu người đến vậy à?”

 

Hứa Mục Bạch cúi đầu, lấy tay che miệng, khẽ ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Không hẳn đâu, chủ yếu là tiếc tài năng thôi.”

 

Anh cười khẽ, hơi ấm từ hơi thở phả nhẹ vào tai tôi.

 

“Dù sao cũng là con anh mà, lúc trước anh cũng được ông Lý lôi kéo vào đội kiểu này đấy.”

 

Tôi: “……”

 

Thật tốt quá nhỉ, không biết anh đang khen con hay khen chính mình đây?

 

Tôi lườm anh một cái, rồi quay lại tập trung nhìn con trai mà không nhìn anh nữa.

 

Hứa Mục Bạch khẽ cười, lặng lẽ siết chặt tay tôi ở nơi không ai để ý.

 

Chúng tôi trở về nhà, việc khắc phục hậu quả sau vụ cháy cũng đã gần hoàn tất.

 

Trong thời gian sau đó, cuộc sống của ba người chúng tôi dần trở lại bình thường.

 

Sau chuyến thăm đội cứu hỏa, con trai càng chăm chỉ học hành hơn.

 

Nó đã hạ quyết tâm thi vào trường quân đội và không để mình lơ là dù chỉ một chút.

 

Cả tôi và Hứa Mục Bạch cũng trở lại với công việc thường ngày.

 

Với tính chất công việc của anh, chuyện chúng tôi ít gặp mặt nhiều lúc là điều không thể tránh khỏi.

 

Nhưng sau khi hiểu rõ về quá khứ của anh và trải qua bao sóng gió, tôi đã quyết định sẽ ủng hộ anh trong công việc.

 

Nhưng mà…

 

Làm việc liên tục cả tuần không về nhà thì có chút quá đáng thật đấy.

 

Chiều thứ Sáu tan làm, nhìn điện thoại im lìm, tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có nên xem xét lại mối quan hệ này không.

 

Tôi nuôi thú cưng điện tử còn được nó kêu “meo” một tiếng cơ mà.

 

Còn anh, cả ngày không nhắn một tin là sao chứ?

 

Tôi cảm thấy bực mình, muốn gọi cho anh nhưng lại sợ anh đang bận.

 

Cứ đắn đo nhìn điện thoại mãi, cuối cùng tôi bực bội nhét nó lại vào túi.

 

Thôi kệ, không nhắn thì thôi!

 

Cùng lắm là sau này đừng hòng bước qua cửa nhà tôi nữa!

 

Càng nghĩ càng tức, tôi dọn dẹp đồ đạc rồi đi đón con trai, nhưng đến trường thì cô giáo lại bảo rằng con đã được ba đón đi rồi.

 

Tôi sững sờ, trong lòng có chút bối rối, nhưng lại cảm giác như có điều gì đó sắp bật ra.

 

Lần này tôi không do dự nữa, lấy điện thoại ra gọi ngay cho Hứa Mục Bạch.

 

Anh nhanh chóng bắt máy, giọng khàn khàn qua điện thoại nghe có chút rè.

 

“Alo Nhiễm Nhiễm, nhớ anh rồi à?”

 

Tôi phớt lờ lời trêu chọc của anh, hỏi thẳng: “Anh đón con rồi à?”

 

“Ừ? Đúng rồi, anh đón con rồi.”

 

Giọng của Hứa Mục Bạch thoáng chút lúng túng, rồi anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

 

Tôi càng thêm nghi ngờ, không nhịn được mà nhíu mày.

 

“Anh đón con sao không nói với em một tiếng? Hôm nay không phải anh phải làm thêm à?”


Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.