Huyết Lý Hoa - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:27:10
5
Ta trở thành hộ vệ của Giang Tú Bạch. Bởi vì ta phát hiện ra tiền lương của hộ vệ cao hơn nha hoàn, mà ta thì cần phải trả nợ.
Ban đầu, Giang Tú Bạch không tin rằng ta có khả năng chiến đấu. Theo lời hắn: "Người nhỏ xíu như con mèo, gió thổi là bay mất, giỏi lắm chắc cũng chỉ dám đấm vào ngực hoặc đá chân, còn gà chắc cũng không dám giết."
Cho đến khi ta đè Giang Tú Bạch xuống đất, dao kề cổ hắn, ta rất nghiêm túc nói với hắn: "Ta thật sự rất giỏi đánh nhau, thuê ta sẽ không thiệt đâu."
Giang Tú Bạch nằm dưới đất, bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Thực ra kiếp trước, sau khi được Thẩm Thì Kỷ nhặt về, ta đã bị phát hiện là người có tố chất học võ. Thẩm Thì Kỷ từng nói, ta sẽ là một thanh đao rất hữu dụng. Nếu sau này ta không bị nhận lại vào hoàng cung, có lẽ ta đã được huấn luyện để trở thành ám vệ của hầu phủ.
Ta không giỏi về đầu óc. Học chữ rất khó khăn, nữ công không biết, chỉ có võ thuật là ta thật sự tập trung học hành và có kết quả. Lúc đó, ta muốn bảo vệ Thẩm Thì Kỷ. Nhưng Thẩm Thì Kỷ lại muốn ta bảo vệ người khác.
Ta nhìn vào con dao trong tay, thoáng chút mơ hồ. Nhưng rồi ta lại lạc quan nghĩ, hiện tại cũng không tệ. Ít nhất, ta có thể chọn người mà ta muốn bảo vệ.
Giang Tú Bạch đứng dậy, vừa mắng vừa lẩm bẩm. Hắn không đánh lại ta, nên đành dựa vào thân phận mà áp chế ta: "Thiếu gia thường ngày cho ngươi ăn nhiều thứ thế, mà sao lâu thế rồi vẫn gầy như con mèo, không biết người ta còn tưởng thiếu gia ngược đãi..."
Lời chưa dứt, Giang Tú Bạch nheo mắt lại, bật dậy đầy giận dữ: "Nói, có phải ngươi muốn người khác hiểu lầm rằng thiếu gia ta ngược đãi ngươi không? Thật là, nhìn bên ngoài thì cứ tưởng ngươi là một nữ tử ngây ngô, nhưng bên trong lại đầy mưu mô, tâm địa thế nào mà nhiều toan tính thế hả?"
Ta chớp mắt, mất một lúc mới theo kịp suy nghĩ của Giang Tú Bạch. Vì thế, ta rất nghiêm túc giải thích với hắn: "Không phải, vì ta ăn hoài không béo."
Rất nhiều lần, ta luôn phải giải thích, nhưng không ai tin ta. Thế nhưng, ta vẫn muốn nói — biết đâu sẽ có người tin?
Giang Tú Bạch ngẩn người. Hắn vốn đã quen với việc nói lung tung, nên có lẽ không ngờ rằng lại có người thực sự giải thích về chuyện hắn nói đùa.
Giang Tú Bạch dừng lại, nhìn ta với vẻ mặt phức tạp: "Ngươi tin thật sao?"
Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu. Có lẽ vì ân tình kiếp trước, ta không muốn Giang Tú Bạch hiểu lầm ta.
Giang Tú Bạch nhìn ta, vò đầu bứt tai, rồi sau một lúc thở dài, hắn có vẻ bối rối: "Xong rồi, sao ta lại nhặt về một đứa ngốc thế này?"
Ta đáp lại: "Ta chỉ là không thích nói dối."
Giang Tú Bạch gật đầu qua loa, tỏ vẻ đã hiểu.
6
Từ sau lần đó, trong đồ ăn của ta luôn có một vị đắng nhẹ của thuốc.
Ta không hiểu nhiều về y dược, nhưng kiếp trước khi còn ở trong cung, ta đã nghe nói một số gia tộc lớn thường cho thuốc vào đồ ăn của hộ vệ để dễ kiểm soát. Có lẽ Giang Tú Bạch cũng không hoàn toàn tin tưởng ta.
Ta không cảm thấy quá buồn, nhưng vẫn có chút thất vọng. Dù sao, ta không dám thất vọng quá nhiều.
Cho đến một thời gian sau, ta nhận ra cơ thể mình không hề có dấu hiệu bất thường. Thậm chí, ta còn ít khi bị cảm lạnh hơn trước.
Ta liền đến hỏi Giang Tú Bạch.
"Ngươi còn dám hỏi à?"
Giang Tú Bạch lúc đầu còn giả vờ làm ngơ, nhưng khi bị ta hỏi dồn, hắn không nhịn được, trừng mắt đầy tức giận rồi quay mặt đi, đầy vẻ khó chịu: "Thiếu gia đây mà cho chó ăn thuốc bổ quý giá này thì nó cũng đã hóa thành heo rồi. Vậy mà nuôi ngươi bấy lâu vẫn gầy chẳng khác gì một tiểu khất cái bên đường!"
Câu cuối cùng hắn nói rất nhỏ, nhưng tai ta thính, nghe rõ ràng. Thì ra, thuốc đó là để bồi bổ cơ thể ta.
Ta mím môi, nhẹ nhàng đáp: "Những thuốc đó phí mất rồi..."
Ta thực sự chỉ muốn trả ơn Giang Tú Bạch, nhưng dường như ta lại nợ hắn nhiều hơn.
Ta không muốn quay lại hoàng cung đầy rẫy sự hiểm độc kia. Nhưng ta cũng không có tiền để trả nợ thuốc thang này.
Giang Tú Bạch không thích nghe những lời như thế.
Hắn trừng mắt nhìn ta: "Phí là phí thế nào? Lúc ngươi mới về, ba ngày hai bữa là ngã bệnh, giờ thì một mình đánh bại được bốn vệ sĩ của ta. Điều đó chứng minh thiếu gia đây nuôi người rất giỏi, về nhà ta còn có thể khoe với cha mẹ, rằng thiếu gia ta thật có tài!"
Ta im lặng, trong đầu tính toán làm sao để trả hết số nợ này.
Giang Tú Bạch có lẽ cũng đoán ra, nên hắn "chậc" một tiếng: "Ngươi định xem ta như kẻ ngốc à?"
Ta ngẩng lên nhìn Giang Tú Bạch, gật đầu. Công tử nhà họ Giang là kẻ nổi tiếng ngốc nghếch nhất ở Vĩnh Châu. Chẳng hạn như chiếc áo choàng hắn đã bỏ nghìn lượng bạc ra mua, thực ra được thêu bởi một cô thợ nghèo không có tiền trả viện phí và chẳng hề nổi tiếng.
Giang Tú Bạch bật cười vì giận.
"Ngay cả việc trong lòng chửi chủ nhân cũng không biết nói dối, ngươi quả thật đúng là một khúc gỗ."
Dù là đang mắng ta, nhưng trong mắt hắn lại ngập tràn ý cười.
Cho đến khi ta nói thêm: "Mạng của ta không đáng giá, số bạc đó có thể mua được rất nhiều người giống như ta."
Kiếp trước, Thẩm Thì Kỷ sau khi mang ta về cũng từng tìm đại phu chữa trị cho ta. Ta biết hắn đã bỏ ra rất nhiều bạc.
Ta muốn sống, nhưng không thể nợ người khác quá nhiều. Khi món nợ vượt quá khả năng trả của ta, thì việc sống sót sẽ trở thành một thứ xa xỉ. Đặc biệt khi lòng tốt của Thẩm Thì Kỷ đối với ta luôn có giá trị được định sẵn, và ta đã từng trả giá rất đắt.
Ta thấy nụ cười trên mặt Giang Tú Bạch dần dần tan biến.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ kéo khóe môi, giọng đầy vẻ mỉa mai: "Vậy nên ta mới càng ghét cái thế giới coi mạng người như cỏ rác này."
Thế gian này vốn dĩ coi mạng người là cỏ rác. Đổ máu xảy ra ở khắp nơi, và mạng sống trở thành thứ vô giá trị nhất.
Ta lặng lẽ nhìn Giang Tú Bạch, chỉ cảm thấy người này có một loại lương thiện không hợp với thế giới này.
Đó không phải điều tốt lành gì. Nhưng không sao, dù thế nào ta cũng sẽ bảo vệ Giang Tú Bạch. Hắn không dám giết người, thì ta sẽ giết thay cho hắn.
Giang Tú Bạch vốn không định chờ câu trả lời của ta. Hắn suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên cười: "Nếu ngươi đã muốn trả nợ, vậy thì giúp ta làm một việc."
"Được."
Ta đáp lại ngay lập tức.
Và Giang Tú Bạch lại trở về dáng vẻ cợt nhả như trước. Giây phút nghiêm túc trước đó có lẽ chỉ là ảo giác của ta mà thôi.
7
Giang Tú Bạch vốn đến Vĩnh Châu để thăm ngoại tổ của hắn. Còn lần tiếp theo gặp lại Thẩm Thì Kỷ, là trên đường trở về kinh thành.
Hai nhóm người chạm mặt nhau, ta lẽ ra nên tránh hắn.
Nhưng lúc đó, quân lính phản loạn chắn đường, và sát thủ áo đen bất ngờ tấn công. Giang Tú Bạch vừa chửi rủa: "Chắc chắn là do tên Thẩm Thì Kỷ này dẫn đến!"
Giang Tú Bạch luôn tin rằng mình rất được lòng người, cả ở kinh thành và Vĩnh Châu đều không ai muốn hãm hại hắn. Hắn còn dặn ta phải ngoan ngoãn ở yên trong xe ngựa, đừng can thiệp, nói rằng nữ tử không nên dính vào việc đánh giết.
Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt thanh đao trong tay.
Đám sát thủ rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Giang Tú Bạch vẫn mồm miệng chửi bới Thẩm Thì Kỷ, nhưng lại lao ra để cứu hắn.
Một thanh trường kiếm lao về phía Giang Tú Bạch.
Thẩm Thì Kỷ đứng cạnh, rõ ràng thấy được, nhưng hắn chỉ đứng đó lạnh lùng, không thèm lên tiếng nhắc nhở.
Cho đến khi ta chắn trước mặt Giang Tú Bạch.
Lưỡi kiếm xuyên qua vai ta, nhưng đầu tên sát thủ cũng bị ta chém xuống ngay lập tức. Đó là cách đơn giản và hiệu quả nhất.
Nhưng máu vẫn bắn lên người Giang Tú Bạch. Nghe nói bộ y phục đó cũng rất đắt tiền.
Nhìn khuôn mặt của Giang Tú Bạch bỗng chốc sầm lại, ta vô thức co rụt cổ lại, ấp úng: "Thật ra... ta muốn bảo vệ ngài mà."
"Ngươi học từ đâu cái cách bảo vệ người khác mà khiến bản thân tổn thương đến vậy?"
Giang Tú Bạch kéo ta về phía sau, giọng nói như nghiến răng ken két.
Hắn có vẻ còn muốn nói gì đó, nhưng bị giọng nói gấp gáp của Thẩm Thì Kỷ cắt ngang.
"A Cửu!"
Thẩm Thì Kỷ run rẩy cất tiếng, ánh mắt không rời khỏi ta, mang theo niềm vui mừng như vừa tìm lại được thứ đã mất.