Huyết Lý Hoa - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:27:48

 8

 

Thẩm Thì Kỷ rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc một cách thẳng thắn trước mặt ta. Người này từ trong cốt tủy đã có cái sự kiêu ngạo của một thế gia tử đệ, cho dù hắn có che giấu rất khéo léo.

 

Đối với hắn, ta chỉ là một tiểu khất cái mà hắn từng cứu ra từ đống xác chết. Thế nên, Thẩm Thì Kỷ luôn keo kiệt khi trao cho ta lòng tin.

 

Nhưng bây giờ, Thẩm Thì Kỷ đứng trước mặt ta, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Ta đã tìm thấy ngươi rồi."

 

Hắn hoàn toàn không che giấu sự bất thường của mình.

 

Thẩm tiểu hầu gia cao ngạo trước đây vốn không nên tìm một tiểu khất cái ở ngoài thành Vĩnh Châu; vị công tử được người người ca tụng ở kinh thành cũng không nên thờ ơ khi ân nhân cứu mạng của mình lâm nguy.

 

Chỉ có Thẩm Thái phó, người đã chịu nhục làm phò mã và giúp tân đế lật đổ triều cũ, mới có thể như vậy.

 

Bỗng nhiên, ta lại nhớ đến lời "được" mà Thẩm Thì Kỷ đã đáp lại với Tô Uyên.

 

Vì thế, ta vô thức lùi lại một bước, nhưng ngay lập tức bị Giang Tú Bạch chắn sau lưng.

 

Thân hình Thẩm Thì Kỷ khẽ cứng lại: "Ta là—"

 

"Muốn nhận lại người thân thì để sau hẵng nói." Giang Tú Bạch đột nhiên lên tiếng, ngắt lời hắn, vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy.

 

Hắn kéo ta về phía xe ngựa, vai va mạnh vào Thẩm Thì Kỷ, sau đó nhẹ nhàng buông một câu: "Oán thù sâu nặng đến thế nào mà ngươi phải cản đường thế này? Người không biết còn tưởng Thẩm tiểu hầu gia cố tình chặn đường để cô nương chịu thêm chút khổ đây!"

 

Giọng điệu nghe có vẻ bỡn cợt, nhưng khi ta nhìn vào Giang Tú Bạch, lại thấy hắn mím chặt môi, ánh mắt lóe lên một sự tức giận mà ta chưa bao giờ thấy ở hắn.

 

Có khoảnh khắc ta dường như thấy được hình ảnh của vị tiểu tướng quân chiến thần bất khả chiến bại trên chiến trường sau này.

 

Thẩm Thì Kỷ bị đụng mạnh đến loạng choạng. Không rõ từ câu chữ nào của Giang Tú Bạch đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của hắn, khiến sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt, thậm chí trông còn yếu ớt hơn cả ta, một kẻ đang bị thương.

 

Hắn chỉ biết đứng ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng ta, đôi môi mấp máy vài lần rồi khẽ nói: "Ta không có..."

 

Nhưng lời nói đó quả thật chẳng có chút sức thuyết phục nào.

 

Ta không nhịn được mà liếc nhìn Thẩm Thì Kỷ, lòng thầm nghĩ người này đúng là giỏi giả vờ. Rõ ràng hắn rất ghét ta, vậy mà bây giờ lại làm ra vẻ vô cùng lo lắng cho ta.

 

Nhưng hắn còn đến tìm ta làm gì? Ta chẳng còn nợ hắn điều gì nữa.

 

"Ngươi phải chăng để ý hắn rồi sao?"

 

Giang Tú Bạch bất ngờ nói ra một câu khiến ta sững sờ. Hắn cười lạnh: "Mắt nhìn người của ngươi thật tệ hại."

 

Thấy ta ngơ ngác nhìn hắn, Giang Tú Bạch càng bực mình hơn, vò đầu rồi đẩy ta vào trong xe ngựa.

 

Hắn gắt gỏng: "Ta sẽ tính sổ với ngươi sau!"

 

Trước khi lên xe, ta liếc thấy hắn cúi đầu ngắm nghía cơ thể mình, rồi nở nụ cười hài lòng trước khi thì thầm: "Cái thân hình yếu ớt đó, thiếu gia ta chỉ cần đấm một cú là đủ hạ gục rồi, không biết ngươi để ý hắn chỗ nào."

 

"Nói thật là chẳng có kiến thức gì cả, đúng là khúc gỗ!"

 

Giọng hắn đầy vẻ dữ tợn.

 

Ta nào có để ý đến Thẩm Thì Kỷ đâu.

 

Ta thì thầm trả lời trong lòng.

 

Ta chỉ cần sống sót là đủ rồi.

 

9

 

Thẩm Thì Kỷ nói rằng, hắn đến tìm ta theo lời nhờ cậy của mẹ ta. Cái dáng vẻ xúc động ngày hôm ấy dường như chỉ là một ảo giác.

 

Hắn thu lại tất cả cảm xúc, mỉm cười dịu dàng với ta: "A Cửu, ta đến đón nàng về nhà."

 

Ta nhìn Thẩm Thì Kỷ, mơ hồ nhớ lại rằng kiếp trước, ta dường như đã luôn chờ đợi câu nói này.

 

Ta ở Thẩm phủ một năm rưỡi, rồi được đưa vào hoàng cung. Nhưng trong cung có quá nhiều hoàng tử và công chúa, và ta chỉ là người không đáng chú ý nhất.

 

Hoàng cung thì tàn nhẫn, phủ công chúa thì lạnh lẽo, ta luôn nghĩ rằng không biết khi nào Thẩm Thì Kỷ sẽ đến đón ta về.

 

Nhưng ta chờ rất lâu, rất lâu, cuối cùng chỉ chờ được khoảnh khắc Thẩm Thì Kỷ cầm đao xông vào phủ công chúa, đôi mắt giận dữ chất vấn ta: "Tại sao ngươi lại giết A Uyên?"

 

Ngày hôm đó, ta suýt chết dưới lưỡi đao của một người không biết võ công.

 

Ta không có nhà, cũng chẳng có ai đến đón ta về.

 

Giang Tú Bạch không nói lời nào. Chính xác hơn là kể từ ngày ta bị thương, hắn không nói với ta câu nào. Nhưng sự im lặng của hắn bây giờ lại khiến ta bỗng nhiên hoảng sợ.

 

Vì vậy, ta vô thức nắm lấy tay áo của Giang Tú Bạch, giống như cái cách mà ta đã nắm chặt lấy góc áo choàng của hắn trong lần đầu gặp gỡ. Ta nắm rất chặt, hoang mang hỏi hắn: "Ngài... không cần ta nữa sao?"

 

Vừa thốt ra ta đã thấy không đúng, nên vội liếm môi khô khốc rồi nhanh chóng bổ sung: "Ta còn chưa trả xong số bạc nợ ngài, còn cả thuốc nữa... còn cả chuyện mà ngài nhờ ta làm, ta vẫn chưa hoàn thành..."

 

Giọng ta càng nói càng nhỏ, và rồi ta đột nhiên nhận ra một điều.

 

Mặc dù nói là muốn trả ơn Giang Tú Bạch, nhưng dường như ta lại luôn làm phiền hắn.

 

Giang Tú Bạch ngẩn người nhìn ta. Một lúc sau, hắn quay đầu đi, khẽ nguyền rủa, rồi không kìm được giơ tay lên che mắt.

 

"Ngươi thật là một khúc gỗ muốn lấy mạng ta mà."

 

Giang Tú Bạch nói rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe rõ.

 

Ta nhìn đôi tai đang đỏ dần lên dưới mái tóc đen của hắn, cuối cùng, hắn ho khan một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Nàng ấy không muốn đi với ngươi."

 

Trong ánh mắt của hắn còn lấp lánh một chút kiêu hãnh.

 

Ta cứ nghĩ Thẩm Thì Kỷ sẽ cố chấp giữ lấy vài phần. Nhưng người này chỉ biết trân trối nhìn bàn tay ta đang nắm chặt lấy áo của Giang Tú Bạch, ánh mắt hắn dần dần trở nên ảm đạm.

 

Cuối cùng, giọng hắn khàn đi, thì thầm: "Được thôi."

 

Điều này hoàn toàn không giống với tính cách của Thẩm Thì Kỷ. Ta vô thức cảm thấy hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Dù sao hắn cũng cần một phần thưởng. Một phần thưởng cho việc tìm lại được dòng máu hoàng tộc.

 

Thẩm hầu gia vốn nổi tiếng là người chiều thiếp, coi nhẹ chính thê.

 

Thẩm Thì Kỷ tuy là tiểu hầu gia, nhưng ở hầu phủ, có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị trí của hắn.

 

Kiếp trước, Thẩm Thì Kỷ đã dùng phần thưởng này để củng cố vị trí của mình, suýt nữa còn có thể cưới được người hắn yêu thương. Giờ làm lại từ đầu, chắc chắn hắn sẽ càng khôn ngoan hơn.

 

Vì vậy, ta lập tức trở nên cảnh giác.

 

Thẩm Thì Kỷ dường như đã thấy được sự đề phòng trong mắt ta.

 

Hắn loạng choạng như thể không đứng vững, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ. Cuối cùng, tấm lưng từng luôn thẳng tắp của hắn như bị đè nặng mà khom xuống.

 

Hắn ho dữ dội, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười dịu dàng với ta: "A Cửu vui vẻ là được rồi."

 

Nhưng đôi mắt hắn đỏ lên như thể chỉ một giây nữa thôi sẽ rơi lệ.

 

10

 

Thẩm Thì Kỷ ngã bệnh.

 

Giang Tú Bạch vốn không muốn đi cùng đường, nhưng chẳng hiểu sao Thẩm Thì Kỷ dù bệnh nặng vẫn cố gắng thúc ngựa chạy theo. Cuối cùng, người hầu của hắn phải đến cầu xin Giang Tú Bạch.

 

Giang Tú Bạch biết hắn làm vậy là vì ta, nên đã sai người đến hỏi ý ta. Hắn vẫn còn giận ta, đến nỗi ngay cả lời cũng phải nhờ người khác truyền lại.

 

Ta suy nghĩ một chút, rồi nhân lúc nghỉ ngơi, đến ngồi cạnh Giang Tú Bạch. Mở lời một cách chân thành: "Ta sai rồi."

 

"Hừ," Giang Tú Bạch cười gượng, không chút vui vẻ, "hiếm lắm đấy, cuối cùng cũng nhận ra tội lỗi của mình vào lúc khoảng giờ tý, ngày mùng 2, bốn ngày trước hả?"

 

Mãi sau ta mới chợt nhận ra đó là lúc ta bị thương.

 

Vì vậy, ta khẽ chạm vào vai vẫn còn đau nhói, lí nhí đáp: "Ừm."

 

"Nói thử xem nào?"

 

"Ta không nên để mình bị thương."

 

Giang Tú Bạch thở dài nặng nề.

 

"Thôi bỏ đi," hắn lẩm bẩm, "ta giận một khúc gỗ để làm gì cơ chứ?"

 

Giang Tú Bạch vươn vai, rồi tựa lưng vào gốc cây, nhìn ta và nở một nụ cười nhàn nhạt.

 

Hắn lại nói: "Nhưng mà, thiếu gia ta luôn có cách để khiến khúc gỗ này nở ra thành một bông hoa."

 

Khúc gỗ không thể nở hoa.

 

Ta muốn phản bác, nhưng trong khoảnh khắc đó, ta lại tin lời Giang Tú Bạch.

 

Vì vậy, ta hỏi hắn: "Ngài đối xử tốt với tất cả mọi người như vậy sao?"

 

Trong khoảng thời gian ở bên Giang Tú Bạch, ta nhận ra rằng hắn khác hoàn toàn với những người ở kinh thành. Hắn dường như có thể hoà hợp với bất kỳ ai. Dù là sĩ, nông, công, thương, thậm chí cả những tiểu khất cái bên đường, hắn cũng có thể trò chuyện đôi ba câu.

 

Câu hỏi của ta khiến Giang Tú Bạch sững người.

 

Hắn giả vờ suy nghĩ một lúc, cuối cùng mỉm cười nhẹ nhõm: "Tất nhiên rồi, nếu không thì làm sao ta có thể kết giao bạn bè khắp bốn bể? Có cho đi mới có nhận lại mà!"

 

Nói thì nói vậy, nhưng trong khoảnh khắc đó, ta cảm nhận được một sự cô độc sâu sắc và đầy bi thương từ Giang Tú Bạch. Đó là một nỗi cô đơn tách biệt với tất cả mọi người.

 

Thật kỳ lạ.

 

Nhưng hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: "Này, khúc gỗ, tự dưng ta thấy nhớ nhà rồi."

 

"Nhà ở kinh thành sao?"

 

Giang Tú Bạch dừng lại một chút, rồi cười: "Tất nhiên."

 

Nhưng ta mơ hồ cảm thấy hắn đang nói dối.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.