Liễu Yêu Thon Thả - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 06:59:28
11
Trước cửa phủ Nhiếp Chính Vương.
Đông Mai lo lắng đến toát mồ hôi: "Tiểu thư nhà ta là đích nữ phủ Tể tướng, đến thăm hỏi Nhiếp Chính Vương, xin các ngươi báo với ngài một tiếng..."
Hai thị vệ trước cửa phủ, một người điếc, một người mù.
Sau vài lần lặp lại, cuối cùng họ cũng nghe rõ.
Hắn vui mừng, lớn tiếng gọi vào trong phủ: "Truyền lời xuống, đích nữ phủ Tể tướng ái mộ Nhiếp Chính Vương, đến thăm bệnh, mau bẩm báo Vương gia!"
Bên trong đáp lại rộn ràng:
"Có ngay!"
"Lập tức!"
"Chuyện này chắc chắn làm chủ nhân vui lắm!"
!!!
Đông Mai tức đến phát khóc: "Đợi đã, bọn ta không nói như vậy mà..."
Thị vệ an ủi: "Ta biết các ngươi gấp, nhưng đừng lo..."
Ngồi trong kiệu, ta nghe vậy mà chân run lẩy bẩy.
Người hầu truyền tin bước ra.
"Vương gia nói, ngài chưa chết, tiểu thư không cần thăm hỏi." Hắn ngừng lại một chút, "Vương gia cũng nói, nếu tiểu thư thành tâm đến thăm, cửa phủ không cản tiểu thư."
À cái này… Lòng khao khát sống còn khiến ta vô cùng nhún nhường.
Ta bước xuống kiệu, nhìn cánh cửa lớn trước mặt, nâng váy bước vào phủ: "Thành tâm, làm sao không thành tâm được chứ!"
Nạp Lan Xích thật sự bệnh không giả dối chút nào.
Qua lớp rèm châu lay động, ngài ấy nằm thẳng trên giường, gương mặt tái nhợt như tuyết, môi cũng mất hết sắc máu.
Ta hoảng hốt.
Cú đá hôm đó lại có thể khiến ngài ấy bệnh đến mức này, ta đang nghĩ xem làm thế nào để bào chữa, rửa sạch tội lỗi của mình.
Một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên từ sau rèm: "Nếu ngươi đến để xem Cô có ngủ yên không, thì có thể đi rồi."
Ta nhẹ nhàng nói: "Thần nữ ngày đêm lo lắng cho sức khỏe của Nhiếp Chính Vương, không biết ngài đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Ngài ấy thản nhiên đáp hai chữ: "Không tốt."
Ta lập tức quỳ xuống: "Tất cả đều tại thần nữ hành động lỗ mãng hôm đó, thần nữ hoàn toàn vô ý, mong Nhiếp Chính Vương đừng trách phạt."
Ngài ấy lạnh lùng nói: "Không trách ngươi, thì trách ai?"
Ta nghiến răng, sai người mang lên một rương đầy châu báu ngọc ngà, ít nhất cũng vài nghìn lượng vàng: "Thần nữ không có gì, chỉ có mấy món tầm thường này, coi như là chút tạ lỗi..."
[...]
Quả nhiên, người nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nâng tay chống đầu.
Ngài ấy bắt đầu có hứng thú.
Mọi người đều biết, dù Nhiếp Chính Vương nắm giữ chút binh quyền, nhưng hoàng đế chưa bao giờ coi ngài ấy là người ngoài. Dù lập nhiều công lao, ngài ấy cũng không được ban thưởng gì.
Hàng tháng chỉ nhận bổng lộc do triều đình phát.
Ngài ấy thường xuyên thưởng cho thuộc hạ, nên cũng nghèo đến mức không có gì.
Còn ta thì khác.
Diệp phủ là gia tộc lâu đời trăm năm, tổ tiên tích lũy không ít.
Từ nhỏ, mẫu thân đã bỏ tiền bạc dạy dỗ ta, lo sợ rằng sau khi vào cung sẽ bị các phi tần khác cười nhạo là chưa từng thấy qua của cải.
Ta có tiền.
Ngài ấy lại thiếu tiền.
Nghĩ đến đây, ta cảm thấy cái đầu của mình đã vững vàng hơn.
Ai ngờ, Nạp Lan Xích cười nhạt: "Cô không cần."
Ngài ấy thật sự không cần.
Ta tức đến mức ngực căng thở không nổi, chỉ đành hạ giọng mềm mỏng: "Quà tạ lỗi tuy ít ỏi, nhưng đây là số của hồi môn mà thần nữ đã dành dụm cả đời, cứ nghĩ rằng dốc hết ra, sẽ khiến Vương gia vui lòng..."
Nói đến đây, ta giả bộ lấy tay chấm nước mắt.
Khi ta khóc xong.
Khóe miệng Nạp Lan Xích hiện lên một nụ cười hài lòng, miễn cưỡng nói: "Nếu đã vậy, ta sẽ nhận."
Ngài ấy vung tay lớn.
Sai người chuyển hết của hồi môn của ta đi.
"..." Ta thở phào nhẹ nhõm, "Vương gia đã tha thứ cho thần nữ, vậy thần nữ xin phép không làm phiền ngài nghỉ ngơi nữa, Đông Mai... chúng ta..."
Khi ta vừa cảm thấy nhẹ lòng.
Từ sau rèm, một đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên sự hiểm ác của nhân gian, ngài ấy nói: "Khoan đã... ai nói, bản vương đã tha thứ cho ngươi?"
12
Ta sống được mười bảy năm, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến sự vô liêm sỉ đến mức sau khi lấy hết của hồi môn của ta, Nạp Lan Xích còn khóa tất cả các cánh cửa có thể đi ra khỏi phủ.
Sắc mặt ta tối sầm lại: "Ngươi... ngươi định làm gì?"
Đúng lúc đó, một tiếng kêu ục ục vang lên từ bụng ta.
Sau lớp rèm dày, giọng nói của ngài ấy vang lên lạnh lùng: "Ngươi ăn xong đã, rồi hãy quỳ xuống mà suy nghĩ kỹ, xem Cô cần gì..."
Chỉ một câu nói, ta không còn đường từ chối.
Đám a hoàn mang lên hơn chục món ăn: "Tiểu thư, mời dùng bữa, ăn no rồi hãy tiếp tục chịu phạt..."
[...]
Bên cạnh ta, có một con mèo trắng béo ú, đến mức khi liếm lông chỉ có thể liếm vào không khí.
Một a hoàn mỉm cười dịu dàng: "Đây là yêu thú mà Vương gia cưng chiều nhất, tên là Tuyết Ni, Vương gia dặn nó ở lại ăn cơm cùng tiểu thư..."
Ta có nên khen ngài ấy một câu không nhỉ.
Ngài ấy quả thực khá chu đáo.
A hoàn dọn bát đũa ra: "Vương gia nói, tiểu thư quá gầy, muốn ăn bao nhiêu thì cứ tự nhiên."
Trước một bàn đầy những món ngon, ta đã thua cuộc.
Sau bữa ăn, Đông Mai không kiềm được nước mắt mà khóc ròng: "Tiểu thư, ăn no thật là tốt, nô tì muốn làm a hoàn ở Vương phủ quá."
Ta thở dài: "Đúng là đồ không có chí."
Đừng nói là Đông Mai, chính ta cũng muốn làm con gái của Nạp Lan Xích.
Triều đình này ưa chuộng vẻ đẹp mảnh mai của phụ nữ, tiểu thư các gia tộc ai nấy đều gầy yếu, cả tỳ nữ bên cạnh cũng toàn eo thon dáng mảnh để làm đẹp mặt chủ nhân.
Nhưng ở Nhiếp Chính Vương phủ, đám tỳ nữ lại to béo phóng khoáng, đến gió cũng không thổi bay được.
Đáng tiếc, Đông Mai theo ta chịu khổ, ngày ngày nhịn đói.
Có lẽ vì đã ăn no, nên khi ta quỳ lại sau lớp rèm châu ấy, cơn giận đã giảm đi phân nửa, ta bắt đầu suy nghĩ xem Nạp Lan Xích thực sự muốn gì.
Ngài ấy hiện tại đang yếu ớt, một tiểu đồng đang đỡ ngài ấy uống thuốc.
Nhưng tiểu đồng kia bị tật về mắt, cứ nhầm mũi của Nạp Lan Xích là miệng, một người cố gắng đút, một người từ chối không chịu uống.
Trong khoảnh khắc ấy, ta xông tới cướp lấy bát thuốc.
"Vương gia, để ta làm."
Con người, vẫn nên chủ động một chút.
13
Vừa dịu dàng cho ngài ấy uống thuốc, ta vừa rót mật vào tai ngài ấy.
"Vương gia, vài ngày nữa bệnh sẽ khỏi thôi."
"Ngài không cần phải tức giận làm gì."
"Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt?"
Nạp Lan Xích đột nhiên ho khan, rồi nhổ ra một ngụm máu đen. Ngụm máu ấy, thật lớn.
Ngài ấy hỏi: "Ngươi bảo ta phải làm sao đây?"
Tim ta đập thình thịch.
Căn bệnh này trông chẳng khác gì sắp hết đời rồi.
Ngài ấy lại nhắm mắt, nằm trở lại giường: "Ngày mai, đến hầu hạ Cô tiếp..."
Ta lập tức từ chối: "Nhiếp Chính Vương, ngài và ta là nam nữ đơn độc cùng một phòng, nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt cho danh tiếng của ngài..."
Nhưng ngài ấy không để tâm.
"Diệp Doanh Tuyết, ngươi có thể che giấu mọi người để đi tìm Tống Hoài," ánh mắt Nạp Lan Xích sâu thẳm, "thì tất nhiên có cách qua mặt cả thiên hạ để đến gặp Cô."
Khoảnh khắc đó, ta cứng họng.
Quả nhiên, con người không nên quá giỏi.
Bước ra khỏi phủ, đám thị vệ chặn ta lại: "Tiểu thư, tốt nhất đừng ra cửa chính, để giữ thể diện cho Nhiếp Chính Vương."
Ta: "..."
Cái cuộc sống lén lút như trộm cướp này, đến khi nào mới chấm dứt?
Đông Mai lườm một cái: "Hừ, phủ các ngươi cao quý quá, sao ai nấy đều vừa điếc vừa mù thế?"
Đúng là không ai ở phủ này bình thường cả, thị vệ mỉm cười ôn hòa: "Tất cả chúng ta đều bẩm sinh có bệnh, may mắn gặp được Nhiếp Chính Vương, nên mới có thể sống qua ngày."
"Diệp Tiểu thư, Vương gia của chúng ta rất tốt."
"Rồi tiểu thie sẽ hiểu thôi."
14
Mấy ngày liền, ta lén lút đến phủ Nhiếp Chính Vương, bên ngoài bắt đầu rộ lên tin đồn, rằng người ta nhìn thấy đích nữ phủ Tể tướng lén lút gặp gỡ Nhiếp Chính Vương.
Cuối cùng, mẫu thân ta cũng để ý.
Bà còn sai người đo vòng eo của ta, sắc mặt nghiêm nghị: "Chỉ trong mấy ngày, vòng eo đã to thêm một phân, ngươi lén lút làm chuyện xấu sau lưng ta đấy à?"
Nghe câu nói ấy, ta biết bà đang ngầm dò xét xem có phải ta đã mang thai hay không.
Tim ta đập như trống: "Con không có, gần đây chỉ là ăn nhiều quá thôi."
Nhưng mẫu thân không tin, bà sai một bà vú lột quần áo ta, kiểm tra xem ta có còn là trinh nữ hay không, hoàn toàn không màng đến nước mắt tủi nhục của ta.
Cuối cùng, bà thở phào nhẹ nhõm: "Thôi, đi ra ngoài, đừng ham ăn nữa, xuống mà chịu phạt với ma ma đi."
Câu nói ấy lạnh như băng.
Dù nghe không biết bao nhiêu lần, ta đã gần như tê liệt, nhưng vẫn hy vọng một ngày nào đó bà sẽ thương ta, cho ta được ăn no hơn một chút.
"Mẫu thân." Ta khẽ khàng đáp, "Con sẽ ăn ít lại."
Mẫu thân cười hiền từ: "Vậy mới phải, hoàng đế thích eo nhỏ, chỉ khổ cho con thôi."
Bà cũng biết ta khổ.
Nhưng vì sở thích tầm thường của hoàng đế, bà cam lòng để ta chịu khổ suốt mười mấy năm qua.
Bỗng nhiên ta muốn xé toang lớp vỏ bọc yên ổn giả tạo này, muốn cho mọi người biết rằng, ta cũng là một con người bằng xương bằng thịt.
Ta không muốn làm những việc mà ta không thích.