Nghịch Thiên Nữ Đế - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-10-24 04:48:45

1

 


Ngày ta chết, Kỷ Lễ Dung đã tàn sát toàn bộ quý tộc của Miêu tộc, chỉ để lại công chúa Quỳnh Hoa.

 

Chỉ vì nàng ta rất giống với Thái hậu đương triều, Thẩm Vinh Vinh – người mà hắn luôn đặt nơi đầu trái tim.

 

Các người muốn xem hắn thương yêu Thẩm Vinh Vinh đến mức nào ư?

 

Đây, như bây giờ đây, quân đội sắp giao chiến, vậy mà hắn lại để Thẩm Vinh Vinh trong lòng, nhỏ giọng an ủi nàng.

 

Ta đang trôi lơ lửng trên không nhìn xuống, thấy hắn thì thầm dỗ dành nàng, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.

 

Thẩm Vinh Vinh khóc hoa lê đái vũ trong chốc lát, còn bên ngoài tường thành, máu của ta đã chảy cạn.

 

Tê liệt cả tâm hồn, ta quay đầu, lặng lẽ rời đi.

 

Bay qua đám người Miêu tộc đang hỗn loạn, bay qua cung điện nhuốm mùi máu tanh, bay đến trước mặt Quỳnh Hoa.

 

Dưới đất là một đống bùa chú đỏ tươi, nàng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt ngập ánh sáng đỏ.

 

Nàng nói:

 

 "Đã không thể cứu vãn sự diệt vong của Miêu tộc, ta, thân là công chúa của cả bộ tộc, phải trả thù cho gia tộc đã khuất."

 

"Ta sẽ cho ngươi mượn thân thể này, ngươi hãy giết Kỷ Lễ Dung giúp ta."

 

Ta thắc mắc: 

 

"Sao lại chọn ta?"

 

"Chỉ có ngươi mới có thể giết hắn."

 

"Ngươi không hận hắn sao? Ngươi cũng hận hắn lắm, đúng không?"

 

Ta lặng im, không nói.

 

Hận hắn ư? Có lẽ là hận.

 

Yêu hận vốn dĩ là hai mặt của một thể, càng yêu hắn, càng đau lòng, càng hận hắn.

 

Nụ cười chế giễu trên mặt Quỳnh Hoa dần nhạt đi.

 

Một luồng sáng kỳ lạ lướt qua. Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã ở trên giường của phủ Nhiếp Chính Vương.

 

Thân mang trang phục lộng lẫy, làn da trắng ngần thấp thoáng sau lớp lụa mỏng.

 

Ý tứ đã rõ ràng.

 

Nha hoàn được phái đến hầu hạ ta tưởng rằng ta là nữ tử tử tế, vui vẻ nói: 

 

"Trong phủ này, không có da mặt đẹp thì chẳng khác nào cái gai trong mắt người khác. Cô nương à, hầu hạ Vương gia thật tốt, sẽ có ngày được vinh quang!"

 

Ta muốn cười, nhưng không cười nổi.

 

Bởi vì ta chính là kẻ bị người ta ghét bỏ mà nàng vừa nhắc đến.

 

2

 


Ta và Kỷ Lễ Dung thành hôn được ba năm. Trong suốt ba năm ấy, không lúc nào hắn không muốn giết ta. Chỉ vì ta đã chia cắt hắn và Thẩm Vinh Vinh.

 

Ngày xưa ở ngoại ô kinh thành, hắn đã yêu nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, không thể cưỡng lại.

 

Kỷ Lễ Dung đã đặc biệt cầu xin Thánh chỉ từ Tiên đế, mong được cưới Thẩm Vinh Vinh.

 

Tiên đế do dự rất lâu.

 

Ta nghe ngóng tin tức từ trong cung, Tiên đế nói: 

 

"Ngươi và Thẩm Gia Nhan lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, ngươi cũng từng nói đời này không lấy ai ngoài nàng, tình cảm khi ấy thật sâu đậm. Vậy mà giờ lại thay đổi sao?"

 

Kỷ Lễ Dung kiên quyết: 

 

"Trước khi gặp Vinh Vinh, nhi thần không hiểu thế nào là thích. Sau khi gặp nàng ấy, mới biết yêu một người là cảm giác ra sao."

 

"Đời này, nhi thần chỉ yêu một mình nàng ấy."

 

"..."

 

Tiên đế thở dài:

 

 "Ngươi đừng hối hận."

 

Thánh chỉ được ban xuống, ta đau đớn tột cùng.

 

Khi gặp ta, hắn chỉ nói: 

 

"Những năm qua, ta chỉ coi nàng như muội muội."

 

Ta sững sờ tại chỗ, nhìn theo tà áo hắn biến mất khỏi tầm mắt.

 

Kinh thành ai ai cũng nói, Tiểu hoàng tử và nhị tiểu thư nhà họ Thẩm là một cặp trời sinh. Đến cả mẫu thân ta cũng khuyên:

 

 "Thôi bỏ đi, con làm tỷ tỷ mà lại tranh giành nam nhân với muội muội, như vậy còn ra thể thống gì."

 

Nhưng ta không chịu thua.

 

Ta bất chấp sử dụng thủ đoạn hèn hạ, cuối cùng cũng trở thành thê tử của Kỷ Lễ Dung, và mang tiếng là Nhiếp Chính Vương phi đầy tai tiếng.

 

Những năm qua, bên ngoài ta là con chuột bị người đời khinh ghét, bên trong lại là người vợ không được phu quân đoái hoài.

 

Từ một đại tiểu thư cao quý của nhà họ Thẩm, ta đã rơi từ đỉnh cao xuống vực sâu.

 

3

 


Người đưa ta đến đã nói rằng, ta phải hầu hạ Nhiếp Chính Vương cho thật tốt.

 

Ta đợi Kỷ Lễ Dung rất lâu. Đợi đến khi đêm khuya, sương xuống nặng nề, ta không trụ nổi nữa, rồi thiếp đi.

 

Khi tỉnh dậy, Kỷ Lễ Dung đang lặng lẽ nhìn ta.

 

Hắn đến từ lúc nào?

 

Lúc ta còn đang mơ màng, hắn đã nắm lấy cằm ta. Khuôn mặt đẹp đẽ kia gần ngay trước mắt, đôi mắt anh tuấn của hắn hoàn toàn vô cảm.

 

Ta lập tức quỳ xuống trước mặt Kỷ Lễ Dung, ngẩng đầu dịu dàng nói: 

 

“Thiếp ngưỡng mộ Vương gia đã lâu…”

 

Kỷ Lễ Dung chẳng buồn động mày. Ngay sau đó, ta bị ám vệ của hắn ném ra ngoài.

 

Trong gió lạnh, bộ dạng chật vật của ta thảm hại vô cùng.

 

Một bà mụ đi ngang qua, biết thân phận ta, mắng không tiếc lời: 

 

“Cái loại công chúa suy tàn gì chứ, quốc gia cũng bị diệt vong rồi, còn dám dựa vào sắc đẹp để quyến rũ người khác, thật không biết xấu hổ!”

 

Trời sáng lên, ta chủ động đến hầu hạ Kỷ Lễ Dung thay áo.

 

Hắn nhìn ta bận rộn xung quanh, nhàn nhạt nói:

 

 “Không ngờ công chúa Quỳnh Hoa lại giỏi hầu hạ người như vậy.”

 

Ta giả vờ như không nghe thấy. Ngón tay vòng qua hai dải dây đỏ sậm, cẩn thận buộc vào ngọc hoàn.

 

Kỷ Lễ Dung dường như muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn xuống y phục, hắn hơi nhíu mày.

 

Dải dây lẽ ra phải luồn qua ngọc hoàn, nhưng ta đã buộc chúng lại với nhau.

 

Ta luống cuống tháo ra, nhưng hắn chỉ đẩy tay ta ra với vẻ mặt phức tạp.

 

Giằng co một hồi, hắn đột nhiên cười khẽ: 

 

“Ngày xưa, nàng cũng luôn buộc sai như vậy.”

 

Ta định cười theo, nhưng hắn lạnh lùng nói: 

 

“Nhưng nàng đã chết rồi.”

 

Giọng nói lạnh băng.

 

Ta khẽ sững sờ, một dự cảm không lành trỗi dậy trong lòng.

 

“Công chúa Quỳnh Hoa và phu nhân quá cố của ta, thực ra rất giống nhau.”

 

Ta đối diện với ánh mắt mỉm cười của hắn.

 

Ngực ta đột nhiên thắt lại, như rơi vào vực thẳm băng giá.

 

3

 


Quỳnh Hoa giống Thẩm Vinh Vinh, mà cũng chắc hẳn giống ta.

 

Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội ruột cùng một mẹ sinh ra.

 

Ngày trước, muội ấy tính tình yếu đuối, ít nói, khi trở nên sắc sảo và thông minh hơn, ta còn thấy vui mừng thay cho muội ấy.

 

Khi các bậc trưởng bối khen ngợi, ta cười ôm lấy nàng:

 

 “Nhà ta có Vinh Vinh tiểu thư, nhất định sẽ tìm được một lang quân như ý.”

 

Ta cứ tưởng muội ấy sẽ ngượng ngùng mà đánh ta, nhưng muội ấy chỉ lặng lẽ liếc nhìn ta, rồi lạnh nhạt rút tay ra.

 

Nàng cố tình xa cách ta.

 

Không chỉ với ta, mà còn với cha mẹ và cả Trịnh Tiểu Thế Tử, người nàng từng thầm thương trộm nhớ bấy lâu.

 

Cha mẹ từng nói với ta, Trịnh Tiểu Thế Tử cũng rất thích Thẩm Vinh Vinh, quyết định chờ nàng trưởng thành sẽ đến cưới nàng.

 

Thật đáng tiếc. Thẩm Vinh Vinh không để mắt đến ai cả. 

 

Vì ngôi vị Hoàng hậu, nàng đã gả cho Đại Hoàng tử.

 

Chẳng bao lâu sau khi lên ngôi, Đại Hoàng tử băng hà, chỉ để lại một đứa con thứ. Thẩm Vinh Vinh tuổi còn trẻ, đã trở thành Thái hậu nắm quyền chấp chính.

 

Ta vẫn ở lại phủ Nhiếp Chính Vương.

 

Kỷ Lễ Dung để ta làm nha hoàn thân cận, chăm lo cho hắn từ miếng ăn đến giấc ngủ. Vì điều này, Thẩm Vinh Vinh đã đặc biệt triệu ta vào cung.

 

Nàng nhìn chằm chằm vào mặt ta, liên tục cười lạnh:

 

 “Ngươi nghĩ rằng chỉ vì có khuôn mặt giống ta mà có thể nắm giữ được Nhiếp Chính Vương sao?”

 

“Đồ yêu nữ ngoại bang, không có tâm địa tốt! Người đâu, mang nàng đi thiêu sống cho ta!”

 

Giọng nàng toát lên uy quyền không thể chối cãi.

 

Ta ngơ ngác nhìn nàng.

 

Chợt nhớ đến năm ấy, khi Kỷ Lễ Dung trở về trong cơn say. Hắn ôm lấy ta, khuôn mặt trắng bệch đỏ bừng, giọng thì thầm không dứt: 

 

“Vinh Vinh, Vinh Vinh…”

 

Còn ta thì hoàn toàn tỉnh táo.

 

Ta cười khó coi, xấu hổ và khó khăn thốt lên:

 

 “Vinh Vinh đang ở đây, Vương gia…”

 

Một đêm mặn nồng lần đó mà ta đã mang thai.

 

Kỷ Lễ Dung dường như có chút vui mừng.

 

Thẩm Vinh Vinh từng than thở với hắn rằng, Đại Hoàng tử mất sớm, nàng không có con, sống cô độc nơi thâm cung lạnh lẽo.

 

Ta mãi không thể quên được sự vô tình của hắn:

 

 “Sau khi đứa bé sinh ra, đưa vào cung để Vinh Vinh nuôi dưỡng, ngươi không được phép gặp nó nữa.”

 

Ta quỳ xxuống dập đầu van xin hắn, nhưng hắn đã lạnh lùng đẩy ta ra.

 

Hắn tàn nhẫn nói: 

 

“Ngươi dùng mọi thủ đoạn, không biết liêm sỉ, sớm muộn gì cũng phải gặp kết cục này.”

 

“Nếu không có ngươi, ta và Vinh Vinh đã sớm có con cháu quây quần.”

 

Ta bật khóc: 

 

“Nhưng… đó cũng là con của chàng mà…”

 

Hắn đáp: 

 

“Đó là con của ta và Vinh Vinh.”

 

Ta khóc suốt một đêm dài.

 

Sau đó, Thẩm Vinh Vinh lấy danh nghĩa chăm sóc ta mà đưa ta vào cung, nhưng lại nhốt ta trong một đại điện không có hệ thống sưởi mùa đông. Không người hầu, không chăn màn, thiếu thốn đủ đường.

 

Giữa cảnh cô đơn và quá đau lòng, ta đã mất con.

 

Cơn đau dữ dội khiến ta bất tỉnh. Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trên mặt giường ấm áp. Còn Thẩm Vinh Vinh mắt đỏ hoe đầy tủi thân uất ức : 

 

“A tỷ, tỷ thực sự không muốn ta nuôi dưỡng con của tỷ sao?”

 

Ta còn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra thì Kỷ Lễ Dung đã cất giọng lạnh lùng pha lẫn giận dữ quát lên:

 

“Chỉ vì muốn vu oan cho Vinh Vinh mà ngươi thậm chí không cần đứa con của mình, thật là độc ác.”

 

Ta lại bị sốc đến độ choáng váng đầu óc mà ngất đi. 

 

 

 


Đến khi tỉnh lại thì phát hiện ta đã bị người ta kéo đi đến chỗ khác, dưới chân ta bây giờ được chất đầy những bó đuốc. Có vẻ chuẩn bị thiêu sống ta thật rồi.

 

Đột nhiên Kỷ Lễ Dung xuất hiện, đến kịp lúc trước khi ta bị biến thành ngọn đuốc sống. Sắc mặt của hắn âm trầm như đang được bao phủ bởi mây mù.

 

Hắn không thèm liếc nhìn Thẩm Vinh Vinh một cái đã bế ta lên rồi quay người bỏ đi.

 

Thẩm Vinh Vinh mắt đỏ hoe chất vấn:

 

 “A Dung, chàng vẫn còn giận ta sao?”

 

Kỷ Lễ Dung không trả lời, trên khuôn mặt hiện lên một chút sát khí.

 

Ta hiểu rồi.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.