Nghịch Thiên Nữ Đế - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 04:49:29
Hai người bọn họ đã cãi nhau, hắn đang dùng ta để trút giận lên Thẩm Vinh Vinh.
Trên xe ngựa, ta cẩn trọng hỏi:
“Vương gia vì sao lại giận Thái hậu?”
Hắn đang dùng đôi tay thon dài đỡ lấy trán, nghe câu hỏi chỉ cười khẽ một tiếng, nhắm mắt lại mà không nói lời nào.
Ta cũng ngậm miệng im lặng. Chuyện giữa hai người bọn họ, đã sớm không còn liên quan đến ta.
Khi trở về phủ, Kỷ Lễ Dung lại vào căn mật thất đó.
Gần đây, đêm nào hắn cũng tới nơi đó. Lần này, ta lén lút theo dõi hắn.
Dưới ánh đèn leo lét, trên nền đất trống chỉ có một chiếc quan tài. Nhìn kỹ hơn, bên trong là một thi thể tàn tạ, lại còn không có đầu.
Kỷ Lễ Dung đứng lặng lẽ ở đó, dáng người cao lớn như cây tùng bách. Hắn chỉ lặng lẽ cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ gì.
Ta chăm chú quan sát, bỗng nhiên cảm thấy biểu cảm bình thản ấy như đang che giấu điều gì đó.
Hắn đang che giấu điều gì chứ?
Ta đột nhiên nhớ lại ngày mình chết.
Khi ấy, Kỷ Lễ Dung dẫn đầu quân triều đình, sắp phá tan tường thành của Miêu tộc.
Miêu tộc chỉ là một bộ tộc nhỏ, thuật bói toán và bùa chú truyền từ đời này sang đời khác khiến Thẩm Vinh Vinh không ưa, nên Kỷ Lễ Dung đã phái binh đi chinh phạt.
Người Miêu tộc rơi vào đường cùng, liều lĩnh sử dụng các tà thuật, bắt ta và Thẩm Vinh Vinh đến tiền tuyến.
Người đứng sau tất cả chuyện này chính là công chúa Quỳnh Hoa.
Khi đó, nàng ta giấu thân phận, đeo khăn che mặt, nở nụ cười duyên dáng:
“Vương gia, thê tử và người tình, chàng chọn ai?”
Kỷ Lễ Dung nhìn ta, trong ánh mắt ẩn chứa một tia lạnh lùng khó nhận ra.
Công chúa Quỳnh Hoa bắt đầu hối thúc. Ta chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, rồi đột nhiên bắn một mũi tên ra, sau đó Thẩm Vinh Vinh ngã gục ngay tại chỗ.
Ta trợn tròn mắt, nhìn người muội muội từng yếu đuối kia, nay tay vung dao, giết sạch rất nhiều người Miêu tộc.
Kỷ Lễ Dung nhìn nàng chằm chằm, trong mắt hắn ánh lên vài phần thích thú. Binh lính bên dưới reo hò vang dội.
Đây mới là Thái hậu của bọn họ. Người nắm quyền triều chính, củng cố nhà Đại Chu, văn võ song toàn, thật là một nữ nhân kỳ lạ.
Không một ai để ý đến ta.
Khi Thẩm Vinh Vinh trốn thoát an toàn xong thì ta bị lính Miêu tộc chém đầu, ném xuống.
Khi Thẩm Vinh Vinh vui mừng khôn xiết lao vào lòng Kỷ Lễ Dung, đầu của ta lăn lông lốc đến chân hắn.
Hắn vuốt ve mái tóc Thẩm Vinh Vinh, không thèm nhìn ta lấy một lần, mặc kệ thi thể ta bị người ta giẫm đạp…
Ta đang miên man suy nghĩ, thì đột nhiên Kỷ Lễ Dung trong phòng động đậy.
Hắn chậm rãi đưa tay ra, trên khuôn mặt đẹp đẽ không hiện rõ buồn vui.
Hắn định làm gì? Còn định hành hạ thi thể sao?
Ta bất giác căng thẳng.
Ngón tay thon dài của hắn chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo đã bị biến dạng của ta, đôi mi của hắn khẽ run lên.
Lòng ta cũng run rẩy theo.
Hắn đột nhiên dùng lực, kéo thi thể ra khỏi quan tài.
Ta giật mình đến cứng đờ tại chỗ, trơ mắt nhìn hành động khiến người khác kinh hãi của hắn…
…Hắn đang ôm chặt lấy cái xác ấy.
4
Ta chưa bao giờ nhìn thấy một Kỷ Lễ Dung như thế này.
Thi thể đã thối rữa và bốc mùi hôi thối, nhưng hắn lại ôm chặt lấy nàng, như thể muốn chôn nàng sâu trong thân thể của mình.
Hắn vuốt ve cái cổ trống rỗng, khẽ thì thầm:
"A Nhan, A Nhan..."
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, vừa như cười vừa như khóc. Có lúc đầy vẻ sầu muộn, hối hận, rồi lại trở nên âm trầm và phẫn nộ.
Khuôn mặt vốn luôn bình thản của hắn lần đầu tiên hiện rõ những cảm xúc mãnh liệt và rối loạn như vậy.
Hắn nắm chặt lấy bàn tay đã lộ ra xương trắng, nhẹ nhàng nói:
"A Nhan... vì sao nàng không còn để ý đến ta nữa?"
Hắn run rẩy lấy ra một tờ giấy vẽ từ trong ngực áo:
"Có phải ta đã vẽ nàng xấu quá không? Nàng có thể tức giận, nhưng đừng lơ ta có được không?"
Lòng ta bỗng run rẩy.
Ta nhớ lại ngày xưa.
Khi Kỷ Lễ Dung chưa quá say mê Thẩm Vinh Vinh, hắn từng thích vẽ ta nhất.
Khi đó, mỗi lần có ta ở bên cạnh, ánh mắt hắn luôn dính chặt vào ta.
Hắn vẽ ta ở đủ mọi dáng vẻ, từng bức từng bức, ngập tràn những nét họa về ta.
Khi ta giận dỗi, hắn cũng nổi cáu mà bỏ đi, nhưng ngày hôm sau lại vui vẻ mang theo một bức tranh đến.
Hắn đặt tranh xuống, giọng nói nhỏ nhẹ, đầy hối lỗi:
"Giận thì giận, nhưng đừng ngó lơ ta, được không?"
Lòng ta chợt run lên, ta không thể kiềm chế mà lùi lại.
Mũi chân vô tình dẫm lên một chiếc lá khô, Kỷ Lễ Dung lập tức ngẩng đầu nhìn. Ngay sau đó, mấy mũi tên lao vút qua tai ta, ta đứng chết lặng tại chỗ, lòng bàn tay lạnh buốt.
"Hóa ra là nàng."
Hắn buông cung xuống, chậm rãi bước tới.
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, quỳ xuống nói:
"Thiếp có chuyện muốn bẩm báo Vương gia..."
Ánh mắt sắc lạnh trên gương mặt hắn vẫn chưa tan, ngón tay lạnh lẽo lướt qua cổ ta:
"Công chúa, nàng muốn nói với ta điều gì?"
Đôi mắt long lanh như có ánh sáng rực rỡ, phủ lên khuôn mặt hắn một vẻ yêu mị kỳ quái.
Ta khẽ động tâm, từ từ ngẩng đầu lên:
"Thuật của Miêu tộc chỉ truyền cho quý tộc."
Hắn nhướng mày: "Ồ?"
"Vì Vương gia còn mãi không quên Vương phi... thiếp có cách, có thể thông linh với Vương phi một lát, hỏi xem liệu nàng ấy còn điều gì chưa nói."
Bàn tay đang siết chặt cổ ta mỗi lúc một mạnh hơn, hắn không còn giữ được bình tĩnh, ánh mắt dữ dằn nhìn chằm chằm ta:
"Thật sao?"
Ta cười khẽ:
"Tất nhiên..."
Tất nhiên là không.
Ta hạ giọng:
"Nhưng thiếp cũng có điều kiện, mong rằng sau khi việc thành, có thể cùng Vương gia..."
"Một đêm ân ái."
4
Chuyện ta định thực hiện thuật bí truyền đã lan khắp kinh thành.
Thẩm Vinh Vinh lệnh cho ta vào cung làm việc này.
Ta bày ra một trận thế thật lớn, đầu tiên dùng máu gà vẽ vài bùa chú lung tung, rồi niệm vài câu thần chú, lắc lư thân mình vài cái.
Đốt hương lên, trong không gian tĩnh lặng, ta nhẹ nhàng cúi chào vào khoảng không vô định:
“Tiên vương phi dưới cửu tuyền đã an ổn.”
Thẩm Vinh Vinh là người đầu tiên lên tiếng, hỏi vài chuyện riêng tư của gia tộc nhà họ Thẩm.
Bao gồm ngày sinh của các trưởng bối trong nhà, thói quen, sở thích, và một vài việc lặt vặt khác.
Ta đáp hết không sót một lời.
Chuyện riêng trong nội trạch, nếu không phải là đại tiểu thư thực sự của nhà họ Thẩm, ai mà biết rõ đến vậy?
Trong tầm mắt, ta thấy mẫu thân đang được mấy vị phu nhân đỡ, bà đã rơi lệ đầm đìa.
Thẩm Vinh Vinh thấy phản ứng của mẫu thân cũng chỉ khẽ hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Ta nghẹn ngào nói:
“Vương phi đứng trước mặt ta, khóc nức nở, nói rằng mình hối hận vì đã không báo đáp ân nghĩa sinh thành của cha mẹ, giờ không còn cơ hội để phụng dưỡng bên cạnh, mong cha mẹ giữ gìn sức khỏe, đừng lo lắng cho đứa con gái bất hiếu này...”
Lời còn chưa dứt, mẹ ta đã đau lòng thốt lên:
“Nhan nhi à...”
Kỷ Lễ Dung mất kiên nhẫn cắt ngang:
“Nàng ta chỉ nói vậy thôi sao?”
Ta gật đầu.
Hắn cười lạnh một tiếng.
“Ngươi hỏi nàng, nếu có thể làm lại, nàng có nguyện ý tái giá với ta không?”
Ha. Hắn muốn làm gì đây?
Trong khóe mắt, ta thấy sắc mặt Thẩm Vinh Vinh càng lúc càng khó coi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ta nhếch môi cười khinh miệt:
“Tiên vương phi nói, kiếp sau, cả kiếp sau nữa, đều không muốn gặp lại ngài.”
Không gian rộng lớn đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Kỷ Lễ Dung bật cười nhạt nhẽo. Màn kịch này đến đây coi như đã hoàn thành.
Khi ta định lui bước, Thẩm Vinh Vinh đột nhiên cất tiếng:
“Giải Ngự.”
Người đàn ông mặc áo giáp, dáng vẻ thanh tú, lặng lẽ bước ra.
Kỷ Lễ Dung thoáng nhìn hắn, ánh mắt lướt qua một tia lạnh lẽo.
Thẩm Vinh Vinh nhếch môi cười:
“Ngươi cũng là người Miêu tộc, may mắn biết phân biệt phải trái, đầu quân cho Đại Chu của ta.”
Lời lẽ nghe thật cao quý.
Người này chẳng qua chỉ là kẻ phản bội Miêu tộc, chạy theo Thẩm Vinh Vinh mà thôi.
Ta ngoan ngoãn rút lui, đứng phía sau Kỷ Lễ Dung. Hắn bất ngờ nắm lấy tay ta:
“Ngồi xuống.”
Ta đành phải ngồi cạnh hắn.
Ngẩng đầu lên, ta bắt gặp ánh mắt của Giải Ngự.
Hắn nhìn ta chăm chú, khẽ mỉm cười, trong đôi mắt như ẩn chứa một nỗi buồn mơ hồ.
Thẩm Vinh Vinh dịu dàng nói:
“Nhiếp Chính Vương, ngài có biết, Giải Ngự từng đính hôn với Quỳnh Hoa không?”
Kỷ Lễ Dung từ tốn cười:
“Thì sao?”
Một nụ cười lạnh lẽo, pha chút âm hiểm.
“Dù sao bây giờ, người này là của ta.”
5
Lời vừa dứt, hắn ném chiếc chén rượu trong tay, chiếc chén thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh.
Âm thanh trong trẻo vang lên, một mũi tên từ xa bắn về phía Thẩm Vinh Vinh.
Tiếng hét của các nữ nhân vang lên liên tiếp, Kỷ Lễ Dung khẽ nhíu mày, cấm quân tràn vào nhanh chóng kiểm soát tình hình. Chỉ trong chốc lát, không gian yên tĩnh trở lại.
Hắn đứng giữa sự tĩnh lặng chết chóc và đống hỗn độn, trên chiếc áo dài màu trắng dưới ánh trăng hiện lên sự sát khí ngập tràn.
Khuôn mặt thanh tú của hắn hiện lên vài phần yêu dị, hắn quay đầu nhìn ta, dịu dàng nói:
"Đợi ta ở đây, đừng chạy lung tung."
Hắn từng bước tiến về phía Thẩm Vinh Vinh.
Nàng ta đang đau đớn đến méo mó cả khuôn mặt, gào lên:
"A Dung, ngươi đang làm gì vậy?"
Kỷ Lễ Dung ngước mắt nhìn nàng, bình tĩnh cầm lấy con dao.
Thẩm Vinh Vinh hoảng loạn hét lên:
"Ngươi dám tạo phản! Ta là Thái hậu! Kỷ Lễ Dung, trong mắt ngươi còn có luật pháp không? Ta là Thái hậu! Ta là chí cao vô thượng!"
Kỷ Lễ Dung không hề dao động:
"Từ đầu đến cuối, ngươi là gì đều nằm trong tầm tay ta."
"Những gì đã trao cho ngươi, ta có thể dễ dàng lấy lại."
"Ngươi đã làm gì, ta đây rõ hơn ai hết."
Hắn rút dao ra, cắt đứt cổ họng của nàng ta.
Mũi dao từ từ rạch qua sau gáy.
Hắn gằn giọng:
"Ngươi trả lại A Nhan cho ta... trả lại A Nhan cho ta..."
Ta sững sờ không thốt nên lời.
Hắn... điên rồi sao?
Đầu của Thẩm Vinh Vinh rơi xuống đất, lăn lông lốc, mắt trợn trừng lên còn hiện vẻ khiếp đảm.
Bất chợt mưa đổ ào ào. Kỷ Lễ Dung vứt con dao đi, lặng lẽ cười.
Hắn quay người, ôm chặt lấy ta. Dưới lớp y phục ướt đẫm, trái tim hắn vẫn đập mạnh mẽ.
Hắn vùi đầu vào ngực ta.