Ngọc Vỡ - Chương 17:
Cập nhật lúc: 2024-11-17 15:08:09
Nhưng làm người thực sự không chút độc ác sao? Những kẻ như vậy không thể sống sót trong doanh trại ám vệ.
Thế nhưng mẫu hậu không bao giờ quay lại nữa. Một ngày, hai ngày, một năm, hai năm, mãi cho đến khi hắn được đưa đến bên cạnh Dung Ngọc.
Nhìn mẫu hậu dịu dàng mỉm cười với Dung Ngọc, hắn mới nhận ra, hóa ra mẫu thân cũng có thể mềm mỏng, thân thiện. Nhưng đối tượng không phải hắn.
Hắn tưởng rằng mình sẽ không cam tâm, sẽ ghen tị. Nhưng thực ra không có.
Trong lòng hắn không gợn sóng, không có yêu, cũng không có hận. Không có những cảm xúc mãnh liệt, không có niềm vui hay nỗi buồn rõ ràng.
Từ lúc nào không hay, hắn đã mất đi khát vọng yêu thương và được yêu thương, cũng mất đi năng lực đó.
Tình cảm của hắn trở nên mờ nhạt, như sắt gỉ, chẳng còn sắc bén.
Giờ đây, hắn là một con người lạnh lùng, hay đúng hơn, là một kẻ mưu mô vô tình.
Hắn bước từng bước vững chắc, lặng lẽ xây dựng thế lực của riêng mình khi không ai nhận ra.
Hắn không muốn mãi mãi là kẻ sống trong bóng tối, chết trong góc khuất nhơ nhớp, không ai biết đến tên tuổi, không ai biết hắn từng tồn tại.
Dung Ngọc có một thanh mai trúc mã, là một cô nương vô cùng xinh đẹp.
Trước mặt người khác, nàng nói năng chuẩn mực, trích dẫn kinh điển, cư xử đúng mực.
Nhưng sau lưng lại đốt sách như Nữ tắc, Nữ huấn, Nữ giới, rồi kiên quyết tranh luận với ma ma: "Ta có đôi mắt của chính mình, thấy núi là núi, thấy biển là biển, thấy lòng người là lòng người. Nếu có gì không hiểu, ta sẽ nhìn, sẽ suy nghĩ, sẽ học hỏi, không cần mấy thứ này chỉ trỏ, áp đặt ta."
Ma ma đáp:
"Tiểu thư, lời này nói với nô tỳ thì được, chứ không thể nói ra ngoài."
Nữ tử bĩu môi.
Hắn cảm thấy nàng rất thú vị.
Dung Ngọc rất thích nàng.
Hắn thì không.
Hắn không thích bất kỳ ai.
Hắn chỉ cần trèo lên cao, không cần thích bất kỳ ai.
Thế sự khó lường, tạo hóa trêu ngươi.
Không ai ngờ được, một người như Dung Ngọc lại chết.
Chết quá đột ngột, quá nhẹ nhàng, khiến người ta chỉ nhớ đến một câu: “Trời đố kỵ nhân tài, chết yểu khi còn trẻ.”
Rốt cuộc, bất kể thân phận cao thấp, bất kể tính cách hay dung mạo, mạng người đều yếu ớt như nhau.
Hắn cũng từng rơi xuống dòng Duẫn giang, may mắn sống sót, tự mình gắng gượng bò lên bờ, mệt đến kiệt sức mà ngất đi. Nếu lúc đó A Yên không cứu hắn, có lẽ hắn cũng không sao.
A Yên tháo mặt nạ của hắn, nhìn thấy khuôn mặt hắn, cuối cùng vẫn mang hắn về.
Hắn tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, nhìn thấy những người xa lạ. Không biết đám thích khách còn ở gần đó không, hắn liền giả vờ mất trí nhớ để dò xét.
Sau khi xác nhận đã an toàn, hắn ở lại đây dưỡng thương một tháng.
Nữ tử kia là người có dã tâm lớn, hắn nhìn một cái là biết ngay. Nên khi nghe nàng ngăn cha nàng trị chứng mất trí nhớ của hắn, hắn không ngạc nhiên.
Nàng nghĩ thế nào, hắn không quan tâm.
Dù sao khi rời đi, hắn sẽ giết sạch cả nhà họ.
Hắn quả thực là kẻ tàn nhẫn, độc ác.
Mỗi ngày, hắn lặng lẽ dọc theo bờ sông, tìm kiếm Dung Ngọc - kẻ cũng rơi xuống nước giống hắn. Nhưng hắn chẳng tìm được gì, cho đến khi Lý Hà dẫn một nhóm người tìm đến, quỳ sụp trước mặt hắn, đồng thanh hô:
"Tham kiến Thái tử."
Hắn tìm thấy rồi, nhưng đó chỉ là bộ xương của Dung Ngọc. Đến phút cuối, trong tay Dung Ngọc vẫn nắm chặt một miếng ngọc bội.
Không ai biết, trong khoảnh khắc cuối đời, Dung Ngọc đã nghĩ gì.
Hắn chôn Dung Ngọc ngay tại chỗ, vứt miếng ngọc bội xuống dòng nước, cười nhạt:
"Chết rồi, nàng ấy sẽ không còn thuộc về ngươi nữa."
Đã bị nhầm là Dung Ngọc, hắn liền thuận nước đẩy thuyền, chấp nhận thân phận ấy. Trên đường trở về, hắn đã nghĩ kỹ cách ứng phó: phải nhanh chóng củng cố vị thế, không ai có thể mãi đóng giả người khác.
Quan trọng hơn, hắn cũng không muốn sống dưới cái tên Dung Ngọc lâu dài. Hắn cần tranh thủ thời gian trước khi thân phận bị bại lộ để thu nạp càng nhiều thế lực càng tốt. Đồng thời, phải cắt đứt quan hệ với những thuộc hạ trung thành của Dung Ngọc, tránh bị phát hiện sơ hở.
Gia tộc họ Giang, tất nhiên, là mối nguy hàng đầu cần đẩy xa.
Trở về, hắn lấy cớ A Yên, đề nghị từ hôn với Giang Hoài Nguyệt.
Hắn không thích bất kỳ ai. Hắn chỉ cần tiến lên, không ngoái đầu.
Hoàng thượng không đồng ý. Hắn quỳ trước điện nhiều ngày liền, cố ý chọn lúc trời mưa, để trông có vẻ quyết liệt hơn.
Về vết thương chưa lành, lại dầm mưa có làm nặng hơn không, hắn chẳng bận tâm. Sống chết, từ lâu hắn đã không để ý.
Ngày ấy, trời u ám, mưa tầm tã. Nàng cầm ô bước tới.
Nàng còn chưa đến gần, hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của nàng.
Nàng che ô cho hắn.
Trước nay, chưa từng có ai che ô cho hắn.
Lúc đó, hắn đã nghĩ gì?
Hắn chẳng nghĩ gì cả. Trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết nàng đang rất gần. Đây là lần gần hắn nhất trong suốt nhiều năm qua.
Hắn cố không quay đầu nhìn nàng, nhưng bầu trời u ám, mưa mù mịt, điện cao vời vợi – tất cả dường như tan biến. Chỉ có nàng bên cạnh, hơi thở của nàng nhẹ nhàng nhưng không buông tha hắn.
Dung Vọng lặng lẽ bước ra khỏi tán ô, thẳng lưng, để mặc mưa đổ xuống người.
Cuối cùng, hắn cũng thành công từ hôn, nhưng trong lòng lại nặng nề đến khó chịu.
Cảm giác ấy đạt đến đỉnh điểm khi nàng đứng trên vách núi, gió thổi tung tà áo, nước mắt tuôn rơi.
Nàng rất ít khi khóc, điều đó hắn biết.
Nàng luôn là người kiên cường, và Dung Ngọc đã bảo vệ nàng rất tốt. Nàng gần như chẳng bao giờ khóc. Nhưng khi đến lượt hắn đứng bên cạnh, chẳng bao lâu, nàng đã rơi lệ.
Sự đè nén trong lòng hắn hóa thành một cơn đau nhói.
Thế nhưng bản năng của một kẻ mưu mô buộc hắn phải tiếp tục đóng vai. Nếu bị lộ thân phận, hắn không chắc mình sẽ sống sót.
Sau đó, khi nàng đổi của cải thành đồng xu, rải khắp phố chợ, gây náo loạn kinh thành, hắn bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy điều đó rất đúng với nàng.
Nàng là Giang Hoài Nguyệt.
Giang Hoài Nguyệt, khi chọn nhạc cụ, không chọn cổ cầm cao quý được giới quý tộc tôn sùng, mà chọn một chiếc khổng hầu đẹp mắt.
Giang Hoài Nguyệt, từ bé đã đốt sạch những quyển Nữ tắc, Nữ huấn, Nữ giới mà người khác coi là kinh điển.
Giang Hoài Nguyệt, trong tiệc đầy tháng, giữa muôn vàn vật phẩm, không chọn gì cả, chỉ ôm chặt lấy Thái tử bên cạnh – người đẹp nhất trong mắt nàng.
Nàng là quý nữ được chú ý nhất trong giới thượng lưu, từng cử chỉ, lời nói đều chuẩn mực, ung dung, tao nhã.
Nhưng nàng cũng có một chút bướng bỉnh, một chút yêu cái đẹp, và cả một chút tính trẻ con.
Hắn và Dung Ngọc đều hiểu rõ nàng.
Nhưng Dung Ngọc rất thích nàng.
Còn hắn, không thích bất kỳ ai.
Thật sao?
Nếu không thích, vì sao lại hiểu rõ nàng đến thế?
Trong một thời gian dài, hắn không dám đến gần nàng, cho đến bữa tiệc thưởng mai.
Nàng gảy khổng hầu, đôi tay mềm mại khẽ cầm một nhành mai đỏ, cài lên tóc. Đóa mai rực rỡ, mỹ nhân xinh đẹp, cảnh tượng ấy khiến tim hắn khẽ rung lên.
Hắn bất chợt nhớ lại dáng vẻ nàng học nhạc cụ mới chỉ vì thích chiếc khổng hầu đẹp, dáng vẻ nàng tranh luận với ma ma, dáng vẻ nàng ở mọi khoảnh khắc…
Từ tuổi thiếu niên đến khi trưởng thành, trong mắt hắn, thiếu nữ xứng với mình nhất, chưa bao giờ là ai khác ngoài nàng.
Hắn làm sao có thể không thích nàng?
Dung Vọng, làm sao có thể không thích Giang Hoài Nguyệt?
Rõ ràng là rất thích, tại sao lại không dám thừa nhận?
Hắn rốt cuộc vẫn quay đầu lại.
Đầu hắn bỗng đau nhói, tim cũng co thắt, toàn thân những vết thương cũ đều như tái phát, đau đến mức mắt hắn mờ đi.
Nhìn bóng dáng nàng kiên quyết rời đi, hắn đột nhiên nghĩ…
Hắn hối hận rồi.
Kẻ mưu mô chỉ nhận ra người mình yêu khi mọi thứ đã quá muộn.
Hắn chợt thấy những thứ trước đây mình theo đuổi thật vô vị. Bây giờ, nàng chính là kế hoạch duy nhất của hắn.
Nhưng để níu giữ một người, cần phải trả giá.
Không sao cả, nếu thích thì phải giành lấy.
Hắn muốn có được tình yêu của nàng, cho dù phải giả làm Dung Ngọc cả đời, cũng không hề gì.
Hắn tìm một cơ hội, giả vờ phục hồi trí nhớ, nỗ lực bù đắp cho nàng, từng bước tiếp cận nàng. Dù nàng lạnh lùng, hờ hững, hắn vẫn cam tâm tình nguyện.
Vết thương trên đầu hắn mãi không lành, mỗi khi gần khỏi, hắn lại tự tay làm rách nó, khiến bản thân trông thật thê thảm.
Vì hắn biết, Giang Hoài Nguyệt là người dễ mềm lòng, không chịu được sự yếu đuối, nhưng không bao giờ chịu khuất phục trước sự cứng rắn.
Chiêu này quả thực có tác dụng.
Ngày hôm đó, nàng đã mềm lòng, khuyên hắn hãy từ bỏ nàng.
Hắn làm sao có thể từ bỏ nàng? Hắn chỉ nói:
"Những người khác đều không phải là Hoài Nguyệt của ta."
Hoài Nguyệt của ta.
Hắn nhấm nháp từng chữ trong câu nói đó, lòng thầm vui sướng.
Hắn tự nhủ, dù phải giả làm Dung Ngọc cả đời, cũng không sao.
Rồi đến tiệc sinh thần của hoàng đế. Thịnh Vương - con cóc muốn ăn thịt thiên nga, lại dám đề nghị hoàng đế ban hôn hắn và Hoài Nguyệt.
Hoàng thượng khả năng cao sẽ không đồng ý, vì không muốn gia tộc họ Giang đứng về phe Thịnh Vương.
Nhưng hoàng thượng đã uống say, hắn không dám mạo hiểm.
Vì vậy, hắn tự đánh mình một chưởng, phun ra một ngụm máu lớn, thành công cắt ngang bữa tiệc.
Lâm thái y vốn không biết chuyện, bị người ta gọi đến bắt mạch cho hắn. Chỉ một lần bắt mạch, ông lập tức nhận ra hắn không phải Dung Ngọc.
Cơ thể của Dung Ngọc sẽ không thê thảm như thế này.
Lâm thái y giận dữ, tranh cãi với hắn một hồi, rồi phất tay áo bỏ đi.
Hắn biết có người vừa vào trong điện.
Khi Lâm thái y đi khuất, hắn chuẩn bị ra tay diệt khẩu. Nhưng khi xoay người qua bình phong, hắn nhìn thấy nàng.