Ngọc Vỡ - Chương 5:

Cập nhật lúc: 2024-11-17 14:48:09

17

 

Ta quát Bảo Châu: "Ngươi nhát gan như vậy, trách được ai? Giống như con thỏ nhát chết. Mau đứng dậy đi, ngươi nghĩ Thái tử điện hạ là kẻ mù sao?"

 

Sắc mặt Thái tử trở nên khó coi.

 

Bảo Châu lồm cồm bò dậy, lẩm bẩm: "Nô tỳ không dám so với thỏ đâu. Tiểu thư, con thỏ trước kia người nuôi, ghen tị mà giậm chân một cái, cả Giang phủ đều phải run ba lần."

 

Ta bật cười, mọi bực tức bị oan ức phút chốc tan biến.

 

Nhận lấy cành mai, ta nhẹ nhàng bước đến trước mặt A Yên, cài cành mai vào áo choàng của nàng, ánh mắt chuyển sang Thái tử: "Ta đã xin lỗi, cũng đã tạ lễ. Điện hạ thấy hài lòng chưa?"

 

Màn "diễn" này của ta, Thái tử dĩ nhiên hiểu được ta đang mỉa mai điều gì, hắn thoáng chút khó tin.

 

Lúc này, một nam nhân mặc y phục lộng lẫy tiến tới, vừa vỗ tay vừa khen: "Hay, thật là hay. Cùng một chỗ, khiến hai vị cô nương ngã sấp mặt, cây mai này quả là hơi xui xẻo."

 

Người nói là Thịnh Vương, nét mặt và Thái tử có vài phần tương tự.

 

Những lời này của hắn ngầm khẳng định A Yên là do tự mình ngã, không liên quan đến ta.

 

Gương mặt A Yên lập tức tái nhợt.

 

Thái tử nhìn nàng với vẻ khó tin, nhưng không nói gì, cuối cùng cũng nhẹ nhàng xin lỗi ta: "Xin lỗi, đã hiểu lầm Giang cô nương."

 

Ta mỉm cười: "Không sao. Điện hạ tin hay không, vốn chẳng liên quan gì đến ta."

 

Hắn thoáng sững người.

 

Thịnh Vương chen vào: "Hoàng đệ, ta đến đón đệ, vừa hay chứng kiến cảnh này. Giờ mọi chuyện đã rõ ràng, đi thôi, phía trước tiệc đã sắp bắt đầu rồi."

 

Nói xong, hắn quay sang chào ta: "Giang cô nương, hôm nay mặc y phục đỏ, quả là còn rực rỡ hơn cả mười dặm mai."

 

Ta mỉm cười nhã nhặn, không đáp lại.

 

Gặp ta liền khen ngợi trước mặt Thái tử, đúng là không biết điều.

 

Trước khi rời đi, ta liếc nhìn A Yên, bình thản nói: "Cô nương đang mặc chiếc áo choàng này, nếu ta nhớ không lầm, là quà sinh thần năm đó ta từng tặng cho Thái tử điện hạ. Ở góc áo, có thêu một nhánh gừng."

 

18

 

Đồ vật của ta thường thêu hoa gừng làm dấu hiệu.

 

Chiếc áo choàng đó, khi Dung Ngọc làm ta giận, ta đã thêu nhánh gừng thô kệch thay cho hoa gừng vốn dĩ tinh tế.

 

Người trong Đông Cung không biết chuyện này, lần trước khi kiểm kê, liền bỏ sót chiếc áo choàng này.

 

Chính hôm nay, khi nhìn thấy áo choàng trên người A Yên, ta mới nhớ ra.

 

A Yên ngẩn ngơ đứng tại chỗ, không biết nên tiếp tục mặc áo hay cởi ra trả lại ta.

 

Thái tử dường như cũng không ngờ chiếc áo này có xuất xứ từ ta. Sau một thoáng trầm ngâm, rồi nói : "Mười vạn lượng bạc, xem như mua lại chiếc áo choàng này từ Giang cô nương, được chứ?"

 

Ta cầm lò sưởi trong tay, hơi ấm lan tỏa, ngăn cơn gió lạnh thấm vào tay áo. Ta nhàn nhạt đáp:

 

"Ta không thiếu áo choàng, cũng không thiếu mười vạn lượng bạc. Đồ đã có người khác mặc, ta không cần nữa. Xem như tặng lại cho A Yên cô nương."

 

A Yên đứng sững tại chỗ.

 

Sắc mặt Thái tử tái nhợt, nhưng vẫn giữ phong thái ôn hòa, nói: "Vậy thì cảm ơn Giang cô nương."

 

Ta không nhìn họ thêm nữa.

 

Mười dặm mai đỏ, rực rỡ sắc đỏ phủ lên nền tuyết trắng mới rơi.

 

Ở nơi mai nở rộ nhất, cung nhân dựng một sân khấu, trên đó các nghệ nhân đang ngân nga hát hí khúc.

 

Khi ta đến, đã có rất đông người tụ họp.

 

Khi thấy ta, Thái tử và Thịnh Vương cùng bước vào, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía chúng ta, tràn ngập tò mò.

 

Ta không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, chỉ chào hỏi vài quý nữ quen biết.

 

Chẳng mấy chốc, ta đã hòa vào câu chuyện của họ, cười nói tự nhiên, duyên dáng.

 

Tiểu thư nhà tướng quân, Tống Song, là người vừa có gia thế vừa có nhan sắc, chỉ sau ta, cũng là một trong những quý nữ được nhiều người cầu hôn nhất kinh thành.

 

Trong lúc nói chuyện, nàng đột ngột hỏi ta: "Nghe nói Quý phi nương nương đặc biệt đưa về một cây mai quý hiếm, giống mai ‘Chu Sa Mỹ Nhân’. Có lẽ lát nữa sẽ mời người biểu diễn tài nghệ, coi như lấy may. Giang cô nương có thích giống mai này không?"

 

Nếu có thể giành được phần thưởng trong buổi tiệc ngắm mai, chắc chắn danh tiếng sẽ vang xa, cũng sẽ càng phù hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu của Quý phi.

 

Nàng đang hỏi ta có quan tâm đến vị trí chính phi của Thịnh Vương hay không.

 

Ta từ tốn đáp: "Chu Sa Mỹ Nhân, trên đời hiếm có, tất nhiên rất quý giá. Ai mà không thích được? Nhưng nhà ta cũng có không ít vật phẩm quý, cây mai này, cứ để lại cho người thích nó hơn."

 

Ý ta rất rõ ràng: ta không hứng thú.

 

Tống Song mỉm cười: "Ta cũng nghĩ như vậy."

 

Ta và nàng nhìn nhau, khẽ mỉm cười.

 

19

 

Chẳng bao lâu sau, Quý phi đến, bà gọi ta lên phía trước, thân thiện nói chuyện với ta.

 

"Lâu rồi không gặp, Hoài Nguyệt càng lớn càng đẹp."

 

Ta mỉm cười dịu dàng: "Thần nữ nào dám sánh với nương nương, chỉ mong được bằng một phần của người."

 

Bà đặt tay lên cổ tay mình, dường như định tháo chiếc vòng xuống để tặng ta.

 

Một cơn gió nhẹ thổi qua, ta tự nhiên đưa tay chỉnh lại mái tóc, để lộ chiếc vòng ngọc quấn tơ trên tay.

 

Đây là vật Hoàng đế tiền nhiệm ban thưởng cho Giang gia, vô cùng quý giá, độc nhất vô nhị.

 

Quý phi lặng lẽ hạ tay xuống, không nói gì thêm.

 

Ta chỉnh lại tóc, không để lộ bất kỳ dấu vết nào, rồi tiếp tục giữ ấm tay bằng lò sưởi nhỏ.

 

Không uổng công ta trước khi ra khỏi nhà đã cố ý chọn chiếc vòng quý giá này, lại phối thêm các vật phẩm được ban thưởng khác như trâm ngọc và nhẫn ngọc trên tay.

 

Những món đồ này vô cùng đắt giá nhưng lại không phô trương, cũng không lấn át phong thái của Quý phi.

 

Quý phi muốn tặng gì đó để kết thân với ta, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp.

 

Bà có vẻ hơi bất lực, câu chuyện cũng ngắn hơn hẳn.

 

Ta thì ung dung thoải mái, chờ đến khi yến tiệc bắt đầu, ta quay về chỗ của mình.

 

Ngồi cạnh ta là Tống Song, tiểu thư nhà Tướng quân.

 

Phía trên sân khấu là màn ca múa tưng bừng, phía dưới, ta và nàng lặng lẽ tranh nhau ăn bánh ngọt.

 

Ta và nàng có khẩu vị rất giống nhau.

 

Quả nhiên, Quý phi đề xuất một cuộc thi tài giữa các tiểu thư, phần thưởng là cây mai Chu Sa Mỹ Nhân quý hiếm.

 

Bà còn đặc biệt chọn Tống Song làm người mở màn.

 

Tống Song trình diễn một khúc đàn mà nàng giỏi nhất, nhận được sự tán thưởng của mọi người.

 

Ta nghe ra được nàng cố ý kiềm chế, không phô diễn hết tài năng.

 

Không chỉ mình nàng, những tiểu thư lên sau cũng che giấu tài năng, không muốn bộc lộ quá nhiều.

 

Những người ấy không mấy hứng thú với vị trí chính phi của Thịnh Vương, nhưng cũng không thể công khai từ chối ý tốt của Quý phi.

 

Tất nhiên, cũng có người dốc hết sức mình, mong được Quý phi chọn trúng, đủ mọi loại tài nghệ lần lượt được trình diễn, khiến người xem hoa cả mắt.

 

Ta vừa xem các quý nữ biểu diễn, vừa đẩy những món bánh ngọt ta không thích qua đĩa của Tống Song, lại lấy những món nàng không ăn bỏ vào đĩa của mình.

 

Đang bận rộn "so tài" với nàng, ta chợt thấy A Yên bước lên sân khấu.

 

Nàng định làm gì đây?

 

20

 

Ta ngạc nhiên, vô thức liếc nhìn về phía các nam khách, Thái tử không ở đó.

 

Ta quay sang hỏi Bảo Châu.

 

Bảo Châu, người luôn theo dõi mọi động tĩnh trong yến tiệc, cúi xuống giải thích với ta: "Thái tử vừa đi ra ngoài với một vị đại thần."

 

Ta khẽ "ồ" một tiếng.

 

Không có gì bất ngờ.

 

Không còn Giang gia hậu thuẫn, lại mất trí nhớ, Thái tử gần đây quả thật rất bận, nhiều việc phải tự mình xử lý.

 

Trên đường đến đây, hắn cũng đã rời đi một lúc.

 

A Yên như vậy, không thể không trông chừng, vừa không chú ý đã tự ý làm loạn.

 

Yến tiệc chọn dâu của Quý phi, nàng là người được Đông Cung đưa ra, tham gia làm gì chứ?

 

Tống Song cũng nhìn thấy nàng, nhướng mày, đưa ánh mắt thắc mắc về phía ta.

 

Ta khẽ nói: "Có lẽ nàng ấy nghĩ mọi người đều phải lên sân khấu biểu diễn."

 

Thực ra cũng không phải chuyện lớn, chỉ cần trình diễn qua loa, không cần xuất sắc là được.

 

Ý nghĩ ấy vừa lướt qua, ta đã thấy A Yên hái một chiếc lá tre, ngượng ngùng nói rằng mình không có tài nghệ gì, đành thổi một khúc nhạc bằng lá tre.

 

Vừa nói xong, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên.

 

Đã xem đủ các màn biểu diễn cũ kỹ, buồn chán, giờ có thứ mới mẻ, ai cũng trở nên hào hứng.

 

A Yên cầm chiếc lá tre, thổi lên một khúc nhạc trong trẻo, vui tươi, như cơn gió xuân xuyên qua rừng mai mười dặm, mang theo hơi thở của ngày tuyết tan, chim yến lượn bay, và cỏ non bắt đầu đâm chồi xanh mướt.

 

Khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, những lời khen ngợi nối tiếp nhau.

 

Ta bắt gặp ánh mắt Thịnh Vương dừng lại trên A Yên, lóe lên chút hứng thú.

 

Quý phi cười có chút gượng gạo, vì khúc nhạc này của A Yên lấn át cả Tống Song.

 

Nếu không ai vượt qua A Yên, nàng sẽ trở thành người nổi bật nhất trong yến tiệc ngắm mai, phần thưởng cây mai ‘Chu Sa Mỹ Nhân’ cũng xem như vô dụng.

 

Quý phi nhìn ta, cất lời: "Nghe nói Giang cô nương từng theo học các bậc thầy, tài nghệ cổ cầm xuất chúng. Hôm nay, không biết cô nương có mang đàn theo chăng?"

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.