Ngọc Vỡ - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-11-17 14:47:41
13
Khi ta và Dung Ngọc đính hôn, hắn đã đặc biệt mời thợ ngọc giỏi nhất, tự tay tìm một khối ngọc tử vân hiếm có, rồi tự mình phác thảo mẫu, yêu cầu chạm khắc thành một cặp ngọc bội Long Phượng.
Hai mảnh khớp lại thành một khối hoàn chỉnh, không để lộ một chút vết ghép, là tác phẩm tinh xảo tuyệt mỹ.
Ta đeo Long bội, hắn đeo Phượng bội.
Chiếc Phượng bội của hắn, đã rất lâu không còn thấy hắn đeo nữa.
Ta đưa Long bội cho A Yên, nàng lại chần chừ không dám nhận, ánh mắt cứ nhìn về phía Thái tử, như chờ hắn cho nàng chỉ thị.
Thái tử cầm lấy ngọc bội từ tay ta, nhìn nó với vẻ mặt nghi hoặc, dường như không biết còn có một vật đính ước như vậy.
A Yên nhìn chằm chằm vào miếng ngọc đẹp đẽ, thốt lên: "Ta… ta có thể xem được không?"
Thái tử tiện tay đưa ngọc bội cho nàng.
"Một nửa còn lại, ta có lẽ đã đánh rơi dưới sông rồi. Hôm nào sẽ trả lại cho Giang cô nương."
Ta nhàn nhạt đáp: "Không cần. Dù sao đây cũng là ngọc của ngài, cứ giữ lấy đi."
Ta vừa định quay người rời đi, thì bên kia A Yên không biết chạm phải chỗ nào, miếng ngọc bội đột nhiên vỡ vụn trong tay nàng.
Nàng đứng ngây người tại chỗ, không biết làm sao.
Những mảnh ngọc trong suốt trắng ngần rơi đầy đất, phát ra âm thanh thanh thúy, khẽ khàng.
A Yên bật khóc ngay lập tức, nước mắt rơi lã chã, sợ hãi nói: "Ta… ta không cố ý."
Bảo Châu nói với giọng châm biếm: "Đúng rồi, cô nương chẳng qua là đột nhiên mạnh tay thôi."
Ta cảm thấy đau đầu, bảo Bảo Châu im miệng, rồi giải thích: "Chắc là chạm phải *huyền cấu tinh vi bên trong miếng ngọc."
(*huyền cấu: cấu trúc huyền bí)
Năm xưa, khi Dung Ngọc trao ngọc bội cho ta, hắn nhướng mày cười nói rằng đây là miếng ngọc bội vô song trên đời, do thợ ngọc giỏi nhất chế tác, bên trong có huyền cấu tinh vi, phức tạp. Nếu người khác đeo, miếng ngọc bội sẽ không chịu “phục tùng.”
Lúc ấy, ta chỉ nghĩ hắn nói đùa, không ngờ thực sự có thợ ngọc có thể khắc được món đồ như vậy.
Nhưng hiện giờ, miếng ngọc này không còn thuộc về ta nữa, vỡ thì cứ vỡ, ta cũng không quan tâm. Người đã từng trao miếng ngọc này cho ta, giờ còn chẳng nhớ mình đã từng làm điều đó.
Ta lơ đãng liếc nhìn hắn.
Thái tử ngẩn ngơ nhìn những mảnh ngọc vụn trên đất, dường như hơi thất thần, lại như không hiểu vì sao trong lòng có chút bất an.
Hắn im lặng hồi lâu, rồi xoa trán thở dài: "Vỡ thì cứ vỡ thôi."
14
Thu đi đông tới, khắp nơi một màu trắng xóa.
Không còn mang danh hiệu Thái tử phi tương lai, gánh nặng trên vai ta đột nhiên nhẹ bẫng.
Ta hiếm khi rời phủ, tận hưởng vài tháng nhàn nhã.
Nhưng mẫu thân luôn cho rằng ta chỉ đang quá đau lòng, khuyên ta nên ra ngoài đi lại cho khuây khỏa.
Bà chọn từ đống thiệp mời ra một tấm tinh xảo lộng lẫy nhất, nói: "Quý phi nương nương tổ chức một buổi tiệc ngắm mai, ở bờ mai mười dặm ngoại thành. Hoài Nguyệt, lần này con không được từ chối nữa. Quý phi đã đặc biệt gửi thiệp mời cho con."
Ta cầm lấy cành mai đỏ gửi kèm theo thiệp, mùi hương thanh khiết vấn vít trong từng cánh hoa kép.
Quý phi có địa vị chỉ đứng sau Hoàng hậu, nhi tử của bà là Đại Hoàng tử, được phong làm Thịnh Vương, lớn hơn Thái tử vài tuổi.
Từ nhỏ, Dung Ngọc đã được lập làm Thái tử, được Hoàng thượng yêu thương, luôn áp chế các huynh đệ khác.
Quý phi và Thịnh Vương từ trước tới nay luôn tỏ ra điềm tĩnh.
Nhưng giờ đây, Thái tử mất trí nhớ, kinh thành lại lan truyền chuyện hắn ruồng bỏ vị hôn thê, đức hạnh suy đồi. Những kẻ có lòng chắc chắn nhận thấy đây là cơ hội để xoay chuyển cục diện.
Sau khi ta và Thái tử từ hôn, Giang gia cũng không còn thuộc phe của hắn.
Dưới tay phụ thân ta, học trò và thuộc hạ nhiều không kể xiết.
Thịnh Vương vẫn chưa có chính phi.
Trước đây ta và Quý phi ít tiếp xúc, nay lại được bà gửi thiệp mời một cách trang trọng như vậy, chắc chắn bà muốn tác hợp ta với nhi tử của mình, để mượn sức Giang gia.
Chỉ trong chốc lát, ta đã hiểu được ý đồ của buổi tiệc ngắm mai này.
Ta nhìn mẫu thân, hỏi: "Ý của phụ thân và mẫu thân là gì?"
Mẫu thân cương quyết nói: "Hoài Nguyệt, con đã ở trong phủ quá lâu rồi, nên ra ngoài hít thở không khí."
Ta hiểu ra, phụ thân không vừa ý Thịnh Vương.
Cũng đúng thôi, dù Thái tử không thể áp chế các hoàng huynh, thì chẳng phải vẫn còn Hoàng thượng sao.
Trong mắt Hoàng thượng, chỉ có Thái tử là con, những người còn lại đều là thần tử.
Quý phi nóng lòng như vậy, Hoàng thượng lại chưa có thái độ rõ ràng.
Nếu Giang gia dính líu đến phe Quý phi, sau này Hoàng thượng ra tay trấn áp, Giang gia cũng sẽ bị liên lụy.
Hiện tại, Giang gia không đứng về phe của bất kỳ vị hoàng tử nào.
Thiệp mời của Quý phi, Giang gia không thể từ chối.
Nhưng sau khi đến buổi tiệc, có đáp lại ý tốt của bà hay không, lại là chuyện khác.
Ta chỉ đến để ngắm mai, không cần đáp lại thiện chí của bất kỳ ai.
15
Ta thay một bộ y phục màu đỏ hải đường, trang điểm tinh tế, rồi cùng Bảo Châu đến vùng ngoại thành.
Dòng nước lặng lẽ chảy qua rừng cây, mùa đông khiến mặt sông đóng băng. Hai bên bờ là mười dặm mai đỏ nở rộ, mây hồng quyện hương, đẹp đến mê lòng.
Quả là nơi thích hợp để giải khuây.
Thân là đích nữ nhà họ Giang, ta không cần đến quá sớm, nhưng cũng không thể đến quá muộn. Canh đúng giờ, ta đến trước Quý phi một chút.
Ta thong thả bước dọc theo bờ sông, vừa nói cười với Bảo Châu, vừa quay qua một gốc mai đỏ, liền đụng phải A Yên.
Nàng đang kiễng chân, cố với lấy một cành mai trên ngọn cây. Vừa thấy ta, nàng hoảng hốt trượt chân, ngã xuống đất, đôi mắt lập tức ngân ngấn nước.
Nàng ngước lên nhìn ta, nước mắt lưng tròng, nói lắp bắp: "Giang… Giang cô nương, lâu rồi không gặp."
Ta nhìn nàng, định đưa tay đỡ nàng dậy.
Nàng theo phản xạ lùi lại, như thể ta là mãnh thú, lại khiến mình trẹo chân. Sau đó, có lẽ nhận ra phản ứng của mình quá mức, nàng ngượng ngùng nhìn ta, ánh mắt mang theo vẻ áy náy.
Ta lặng lẽ thu tay lại, không hiểu vì sao nàng lại sợ hãi ta đến thế.
Hôn sự giữa ta và Thái tử, nàng là người chen vào. Với sức ảnh hưởng của Giang gia, muốn đối phó với nàng dễ như trở bàn tay. Nhưng trong mắt ta, đây là vấn đề của Thái tử, không phải của nàng, nên ta chưa từng làm khó nàng.
Vậy mà nàng lại sợ ta trước.
Ta giấu tay vào tay áo, cầm lò sưởi nhỏ làm ấm, cúi mắt nhìn nàng: "A Yên cô nương, quả thực lâu rồi không gặp."
Từ sau lần tình cờ gặp nhau trên phố, ta chưa từng thấy nàng.
"A Yên, sao nàng lại ngồi dưới đất thế này?"
Thái tử bước đến, kéo nàng đứng dậy. Nhìn vẻ mặt muốn khóc của nàng, hắn lộ ra biểu cảm đầy xót xa, cởi áo choàng khoác lên người nàng.
Khi thấy ta đứng đó, hắn chưa kịp để ta hành lễ, đã mím môi, gương mặt lộ vẻ không vui:
"Giang cô nương nếu có điều bất mãn, cứ nhắm vào ta, đừng làm khó nàng ấy."
16
Ta không biết nói gì, đành nhẹ nhàng giải thích:
"Ta chỉ tình cờ gặp A Yên cô nương. Nàng tự trượt chân ngã, không liên quan gì đến ta."
Thái tử hơi khựng lại, quay đầu nhìn A Yên: "A Yên, có đúng vậy không?"
Không biết từ khi nào, A Yên đã bắt đầu khóc. Tiếng nức nở của nàng ngắt quãng, mãi vẫn không nói được câu nào.
Trông nàng như thể bị ta ức hiếp đến mức không dám mở miệng.
Thái tử thoáng vẻ giận, nhưng nhanh chóng thu lại, dịu giọng: "Giang cô nương, không ngờ cô nương lại là người như vậy. A Yên vốn nhút nhát, tính tình thuần thiện, chưa từng gây hấn với ai. Cô nương xin lỗi nàng ấy đi, chuyện này ta sẽ không truy cứu."
A Yên nép mình trong áo choàng, nhỏ bé, yếu đuối, ánh mắt rụt rè nhìn ta.
Một cơn gió lạnh thổi qua, ta ngước mắt, nhìn kỹ nàng thêm vài lần, giống như lần đầu ta gặp nàng ấy.
Hồi ấy, đôi mắt nàng ấy còn khá trong trẻo. Vậy mà ở kinh thành chưa bao lâu, nàng ấy đã học được những thủ đoạn thấp hèn như thế này sao?
Ta không có ý tranh đấu với nàng, nhưng cũng không để ai tùy tiện làm khó mình. Vì thế, ta thuận thế xin lỗi:
"Thật xin lỗi, là lỗi của thần nữ. Sớm biết A Yên cô nương nhút nhát như vậy, thần nữ không nên đi dọc bờ sông, càng không nên tình cờ gặp nàng ấy.”
"Về sau, nơi nào có A Yên cô nương, thần nữ nhất định sẽ đi vòng ba dặm, không xuất hiện trong tầm mắt nàng ấy."
Mấy lời châm chọc này khiến cả hai người đối diện đều sững sờ.
Có lẽ hình tượng tiểu thư đài các của ta đã khắc sâu vào lòng họ, nên họ không ngờ ta cũng biết lời nói sắc bén như vậy.
Thực ra, ngay chính ta cũng không ngờ.
Ta nhận ra mình ngày càng buông thả, nhưng như vậy cũng tốt.
Ta mỉm cười, nói với A Yên: "Xem như lời tạ lỗi, để ta sai người hái cành mai kia cho nàng."
Ta bảo Bảo Châu trèo lên hái cành mai đỏ trên ngọn.
Bảo Châu giả vờ vặn vẹo một lúc lâu, cuối cùng cũng hái được cành mai, nhưng lại kêu lên
"Ôi!" rồi trượt chân ngã ngay trên nền tuyết.
Ta thấy rõ ràng nàng tự véo đùi mình, rồi nước mắt lập tức tuôn ra, giọng ấm ức nói với ta:
"Tiểu thư, có người hù dọa khiến nô tỳ ngã. Người nhất định phải thay nô tỳ đòi lại công bằng!"
Rồi nàng đưa ánh mắt đầy ẩn ý liếc về phía A Yên.