Ngọc Vỡ - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-11-17 14:46:16
9
Trên vách núi, gió lớn thổi mạnh.
Cơn gió dài cuồn cuộn cuốn lấy tà áo của ta và hắn, bay phần phật trong không trung.
Ta chăm chú nhìn vào mắt Thái tử.
Đến lúc này, ta mới nhận ra Dung Ngọc có một đôi mắt đào hoa, nhưng trong đôi mắt vốn dĩ dễ gây cảm giác đa tình đó, lại mang đầy sự vô tình khi đặt trên hắn.
Trước đây, hắn nhìn ta có tình, nhìn người khác vô tình. Nay hắn nhìn người khác có tình, còn nhìn ta thì vô tình. Phía sau vẻ ngoài ôn hòa kia, chỉ toàn là lạnh lùng, xa cách. Với hắn, ta chẳng khác gì những người tầm thường ngoài kia.
Ta đưa tay ôm lấy ngực, cảm giác đau nhói nơi tim, cúi mắt nhìn xuống đất.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, một giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má, rơi xuống trong yên tĩnh, để lại chút ngưa ngứa.
Ta cười khổ: "Điện hạ, từ nhỏ ta đã được giáo dưỡng nghiêm khắc, lần đầu khóc trước mặt người khác khi còn nhỏ đã bị phạt chép sách mấy ngày liền, còn bị đánh vào tay. Khi ấy, ngài đã xót xa cho ta, kể bao nhiêu câu chuyện cười để ta vui lên. Càng lớn, ta càng biết cách che giấu cảm xúc, nhưng chỉ có trước mặt ngài, ta mới có thể bộc lộ hết cảm xúc của mình, không cần giấu diếm."
Thái tử đứng trong gió, ánh mắt không có chút thương xót, chỉ hơi bối rối nói: "Chuyện đã qua, cần gì nhắc lại."
Nước mắt ta mỗi lúc một rơi nhiều hơn, như những hạt châu bị đứt chỉ, rơi xuống, làm ướt cả vạt áo. Giọng ta nghẹn ngào: "Điện hạ, ngài thực sự không sợ một ngày nào đó nhớ lại tất cả và hối hận sao?"
Hắn đáp, "Dung Ngọc, chưa từng hối hận."
Ta che mặt, khóc bao lâu, hắn đứng bấy lâu, vẫn kiên nhẫn.
Hắn vốn dĩ luôn như vậy, hành xử không nhanh không chậm, hờ hững lãnh đạm, trong cốt cách là sự vô tình.
Khóc đã một hồi lâu, ta từ từ ngừng lại, không biết từ đâu lấy ra một chiếc kéo, chính là chiếc kéo từng muốn dùng để cắt hồng y mà bị ma ma ngăn lại.
10
Ta thu lại cảm xúc, nói: "Xin lỗi đã để điện hạ đợi lâu. Sau này, thần nữ sẽ cố gắng khống chế cảm xúc hơn."
Ta và Dung Ngọc quen biết đã quá lâu, lòng người làm bằng thịt, ta không phải người sắt đá, không thể nói buông là buông.
Nhưng, mỗi lần đau lòng, ta lại buông được thêm một chút. Càng đau đớn, lại càng tỉnh táo.
Rồi sẽ đến một ngày, ta có thể đối diện với hắn một cách bình thản.
Ta bảo người mở các rương hòm ra, cầm lấy một chiếc bùa bình an, nói: "Đây là thứ thần nữ đã leo mấy ngàn bậc đá để xin cho ngài, trước ngày ngài xuất cung trị thủy."
Thái tử nhìn ta.
Ta thản nhiên ném chiếc bùa xuống dưới vách núi, "Không còn tác dụng nữa, vứt đi thôi. Ai nhặt được, xem như nhận được bình an vui vẻ."
Ánh mắt Thái tử thoáng qua chút kinh ngạc.
Ta tiếp tục cầm lấy một chiếc khăn tay thêu kim tuyến, "Đây là chiếc khăn khi ngài đi săn mùa thu, giành giải nhất, cứ nhất quyết bắt thần nữ lau mồ hôi cho ngài, rồi giữ luôn chiếc khăn này."
Ta cắt bỏ bông hoa gừng thêu trên khăn, buông tay để cơn gió thổi chiếc khăn nhẹ nhàng bay đi. Nó xoay tròn một lúc, rồi rơi xuống dòng nước chảy xiết.
"Dù sao cũng là khăn thêu kim tuyến, trôi theo dòng, để dân làng dưới núi nhặt được, bán lấy chút tiền, mua thịt ăn cũng tốt."
Ta từ rương hòm lấy ra một xấp giấy, nhìn dòng chữ trên đó, bật cười: "Lúc nhỏ tập viết, chữ đầu tiên ta học là chữ 'Ngọc', chính tay ngài dạy ta. Những tờ giấy vụn này, ngài vẫn giữ lại suốt bao năm."
Ta xé nát xấp giấy, rải xuống, những mảnh giấy trắng như tuyết bay tán loạn trong gió, rồi bị cuốn đi.
…
Những món đồ không có giá trị, do Bảo Châu chọn ra, không đáng để cầm cố, cũng chẳng thể cho đi, ta cứ thế từng món từng món, đều ném xuống vách núi.
Cuối cùng, ta cầm lấy một lọn tóc, định cắt, nhưng cảm thấy nhiều quá, lại tiếc tóc mình, nên cắt một ít rồi buông xuống.
Có lẽ hành động của ta hôm nay quá đỗi bất ngờ, hoặc có lẽ từng món đồ gợi ra quá nhiều ký ức, khiến hắn thoáng động lòng.
Thái tử nhìn ta, ánh mắt phức tạp.
Ta đối diện với ánh mắt hắn, nói: "Điện hạ, là ngài nói ngài chưa từng hối hận. Nếu sau này ngài hối hận, cũng đừng đến tìm ta."
"Ta sẽ không." Hắn đáp.
Ta cười nhẹ, cười một lúc rồi mất hết hứng, thả lọn tóc xuống. Mái tóc bay lượn trong gió, rơi xuống dòng nước.
Ta cũng tùy tay ném chiếc kéo xuống. Từ xa nhìn lại, thấy chiếc kéo đâm vào nước, tạo nên chút bọt sóng, nhưng chẳng gợn lên được một đợt sóng lớn.
Ta đứng trên vách núi cao, nhìn về dãy núi ngoài xa, chỉ thấy lờ mờ vài bóng hình như khói bụi.
Dòng sông lớn như từ trên trời đổ xuống, cuồn cuộn trôi ra biển, không bao giờ quay đầu lại.
11
Hắn nhìn ta thực hiện từng hành động, cuối cùng chỉ thở dài bất lực: "Giang cô nương, cơn giận của cô nương đã xong chưa?"
Ta bình thản đáp: "Thần nữ không phải đang nổi giận."
Ta nhấc tà váy bước lên xe ngựa, giọng nói nhẹ nhàng tan vào trong cơn gió lạnh: "Ta chỉ xem như Thái tử ca ca của ta chưa từng trở về, rằng ngài ấy đã chết tại đây và không bao giờ được tìm thấy."
Những lời bất kính như vậy, vốn không phải điều mà một người cẩn trọng như ta, đích nữ nhà họ Giang, nên nói ra.
Nhưng ta vừa bị từ hôn, Thái tử đối với ta còn chút áy náy, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng vậy. Đây là một trong số ít những thời điểm ta có thể tùy ý làm mình làm mẩy.
Vì thế, Thái tử chỉ tái mặt, hơi khó xử, nhưng không nói gì.
Trên đường trở về, hắn tự dắt một con ngựa, không đi cùng xe với ta.
Ta không nhìn hắn nữa, trong lòng nghĩ, chắc hẳn Bảo Châu đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Quả nhiên, khi về đến thành, Bảo Châu chạy ra đón, đôi mắt sáng rực, vui vẻ khoe: "Tiểu thư, nô tỳ đã đổi hết những món đồ còn lại đi cầm cố rồi, đổi được mấy giỏ đồng tiền!"
Những việc như buôn bán, đổi chác thế này, Bảo Châu thật sự rất hứng thú.
Nàng ấy vốn là nữ nhi nhà thương gia, được đưa đến làm nha hoàn thân cận cho ta, phụ trách quản lý sổ sách, tính toán, cả ngày chỉ thích dính lấy chuyện tiền bạc.
Khi xuất thành, những đồ vật có thể bán được, đã được Bảo Châu tách riêng, mang đi đổi lấy tiền. Trong thời gian ngắn như vậy, nàng ấy đã xử lý rất gọn gàng.
Ta khen nàng ấy vài câu, Bảo Châu cười đến híp cả mắt.
Ta xoay chiếc ngọc bội trong tay, nhẹ nhàng ra lệnh: "Hãy phân phát số tiền đó cho những người ăn xin và dân nghèo ven đường."
Bảo Châu nhận lệnh, nhưng không ngoan ngoãn làm theo. Không biết từ đâu, nàng ấy mang ra một chiếc chiêng đồng, "keng keng keng" gõ vang khắp phố, thu hút sự chú ý của mọi người, khiến đám đông dần tụ lại.
Nàng ấy lớn tiếng hét: "Tiểu thư nhà ta có tin vui, phát tài để mọi người cùng chia vui!"
12
Ta khựng lại, nhìn về phía đám đông bên ngoài.
Thái tử cũng nhìn theo.
Bảo Châu đang chỉ huy gia đinh rải những đồng tiền đồng xuống đường như nước, vừa rải vừa hô lớn: "Chúc mừng tiểu thư nhà ta không bao lâu nữa sẽ đến tuổi cập kê!"
Mỗi lần rải tiền, mọi người lại ùa vào nhặt, miệng không ngớt lời chúc tụng.
"Chúc mừng tiểu thư nhà ta ngày càng xinh đẹp hơn!"
Rải thêm nửa giỏ tiền, người dân xung quanh nghe tin cũng kéo tới ngày một đông.
Xe ngựa của ta và Thái tử bị bao vây ở giữa, không cách nào thoát ra được.
Bảo Châu mỗi lần rải tiền, lại bịa thêm một lý do, giữa những lời nói linh tinh, nàng ấy buột miệng hô to: "Chúc mừng tiểu thư nhà ta lấy lại tự do, tha hồ chọn lựa mỹ nam trong triều!"
Lời nói ngang ngược, bất kính như vậy, không ai chú ý, nhưng lại "vô tình" tiết lộ thân phận của ta.
Những người nhận được tiền đồng khen ngợi không ngớt về lòng tốt của đích nữ Giang gia.
Ban đầu, khi nhìn thấy xe ngựa của Giang gia, họ còn thì thầm chỉ trỏ.
Giờ đây, sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy, miệng lưỡi của họ thay đổi hoàn toàn, ca ngợi rằng nữ nhi Giang gia gả vào nhà nào, nhà đó chính là có phúc.
Họ nói, hoàng gia đã để lỡ một nàng dâu tốt.
Những lời tán dương này đều nằm trong dự tính của ta, nhưng ta không ngờ Bảo Châu lại gan lớn đến mức dám tuyên bố ta đã lấy lại tự do.
Ta nhìn về phía Thái tử.
Hắn cưỡi một con ngựa trắng, bị đám đông đẩy ra rìa, các thị vệ vất vả ngăn cản đám người chen chúc.
Có lẽ hắn cũng nghe thấy câu nói kia, dường như tâm trạng không mấy tốt đẹp.
Ta cười.
Thôi vậy, cứ để Bảo Châu làm loạn thêm chút cũng chẳng sao.
Dù sao, ta cũng đã định buông thả một lần.
Bất chợt, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là A Yên.
Nàng đứng ở rìa đám đông, dường như không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi thấy tiền rơi trước mặt, nàng cũng cúi xuống nhặt theo mọi người.
Khi mọi chuyện kết thúc, đám đông giải tán, Thái tử cũng nhận ra nàng.
Hắn bước đến kéo nàng đứng dậy, vẻ mặt hiếm khi tỏ ra khó chịu: "Sao nàng lại ở đây?"
Ta cũng bước xuống xe ngựa, tiến lại gần.
A Yên nhìn thấy chúng ta, có chút lúng túng, tay nắm mấy đồng tiền, không biết nên giấu đi đâu: "Ta… Ta đến tìm chàng."
Thái tử bảo nàng vứt số tiền đó đi, A Yên như cầm phải lửa, vội vàng ném mấy đồng tiền thật xa.
Ta mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: "A Yên cô nương không cần bận tâm đến mấy đồng tiền đó. Ta ở đây có một thứ còn quý giá hơn, muốn trao lại cho nàng."
Ta đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bội chạm khắc hình rồng.
Ngọc trắng ngần như sữa, phảng phất những vệt tím mờ như khói, chạm trổ tinh xảo, rồng cuộn sống động như thật.
"Đây là tín vật đính ước giữa ta và Thái tử năm xưa."