Ngọc Vỡ - Chương 7:
Cập nhật lúc: 2024-11-17 14:49:00
25
Tống Song cất giọng: "Nàng ta sao lại đến đây? Ngươi còn gửi thiệp mời đến Đông Cung sao?"
Ta cũng nghi hoặc: "Không có."
Ta sai Bảo Châu đi dò la, nàng trở về báo: "Là thế tử An Vương dẫn nàng ấy vào Giang phủ."
Ta ngạc nhiên, đã lâu không quan tâm đến A Yên: "Nàng ta sao lại dây dưa với thế tử An Vương?"
Tống Song chẳng chút ngạc nhiên: "Ngươi làm sao thế, suốt ngày ở lì trong phủ không biết làm gì, tin tức cũng lạc hậu đến vậy. Nàng ta không chỉ quyến rũ thế tử An Vương, mà còn cả Thịnh Vương nữa.”
"Thái tử dường như ngày càng lạnh nhạt với nàng ta. Hơn nữa, gần đây bận rộn, chẳng còn để tâm."
Ta chẳng bận tâm nàng ta dây dưa với ai, nhấc váy tiếp tục bước đi.
A Yên thấy ta, lúng túng hành lễ.
Có vẻ sau thời gian ở kinh thành, nàng ta cũng đã học được vài phép tắc.
Tống Song liếc nhìn từ đầu đến chân, sắc mặt biến đổi, giọng lạnh lùng hỏi: "Chiếc váy ngươi đang mặc, từ đâu ra?"
A Yên khoác trên mình một bộ váy dài màu tím nhạt dệt vàng, vừa quý phái vừa tinh xảo, nổi bật đến mức còn lấn át cả ta – nhân vật chính trong lễ cập kê hôm nay.
Nàng ta bị Tống Song tra hỏi, có chút sợ hãi, lí nhí đáp: "Là do một tiệm may ngoài cung gửi đến."
Tống Song hỏi tiếp: "Có phải Thái tử bảo ngươi mặc không?"
A Yên bối rối, không biết làm sao, thành thật trả lời: "Gần đây Thái tử xuất cung, ngài ấy không biết. Khi tiệm may gửi váy đến, ta nghĩ, ta nghĩ là dành cho mình…"
Phản ứng của Tống Song quá mạnh, khiến ta nghi hoặc. Tin tức của ta lạc hậu đến mức không hiểu tại sao một chiếc váy lại đáng quan tâm như vậy sao?
Ta liền hỏi nàng.
Tống Song cười lạnh: "Chiếc váy này là Thái tử đặt làm trước khi mất trí nhớ. Ngài ấy còn hỏi ta xem Hoài Nguyệt thích kiểu dáng thế nào, lại dặn không được tiết lộ cho ngươi biết.
"Ngài ấy muốn trong lễ cập kê của ngươi, dành cho ngươi một bất ngờ."
Ta khựng lại. Bất ngờ thì không thấy, chỉ thấy ngỡ ngàng.
A Yên cũng bàng hoàng, mặt đỏ bừng: "Xin lỗi, ta không biết chiếc váy này là dành riêng cho nàng."
Ta còn chưa kịp nói gì, quản gia đã vội vã chạy tới, thấy ta liền thông báo:
"Thái tử gặp nạn trong lúc tiễu trừ thổ phỉ. Ngựa hoảng loạn, khiến người ngã đập đầu vào vách đá, hiện đang hôn mê bất tỉnh."
26
Phụ thân ta vội vã rời đi.
Dù là A Yên hay Thái tử, cũng không thể làm gián đoạn lễ cập kê của ta.
Khi Thái tử bị vây quanh bởi các ngự y để cứu chữa, ta đứng giữa biển hoa rực rỡ, được các vị trưởng bối vây quanh.
Ta bái lạy theo nghi lễ, được ban tên tự – Từ Hi.
Chữ "Hi" hợp với "Nguyệt".
Nhật nguyệt tinh tú, ánh sáng rực rỡ soi sáng ta.
Mọi bóng tối trong thế gian này đều không thể tới gần.
Nghi lễ hoàn thành, ta cùng mẫu thân tiễn khách.
Lúc này, hầu hết khách đã rời đi, thì có một con bạch mã lao nhanh đến cửa Giang phủ, dừng lại đột ngột.
Con ngựa hí vang, nhấc vó.
Thái tử từ trên lưng ngựa bước xuống.
Trán hắn quấn băng trắng, dường như rất gấp gáp, nên băng chẳng được quấn chặt, đã thấm đỏ máu.
Những giọt máu loang lổ trên trán, rơi cả xuống y phục.
Gương mặt tuấn mỹ ấy, bởi điểm xuyết vài vệt máu đỏ, lại tăng thêm nét mong manh.
Hắn loạng choạng vài bước, nhanh chóng tiến đến gần ta.
Nhưng đến trước mặt, hắn lại như chùn bước, chỉ dám cầm lấy một góc tay áo ta, như sợ ta sẽ đột ngột biến mất.
Đôi mắt sâu thẳm, hắn không dám chớp, chỉ chăm chăm nhìn ta.
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, mang theo chút hy vọng.
"Hoài Nguyệt, hôm nay là lễ cập kê của nàng. Ta… không đến trễ chứ?"
27
Ta rút tay áo về, ánh mắt bình thản: "Thái tử điện hạ, lễ cập kê đã kết thúc, khách khứa cũng gần như rời đi hết rồi. Ngài đến muộn rồi."
Sắc mặt Thái tử vốn đã tái nhợt, giờ càng trắng bệch hơn.
Hắn cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn đầu ngón tay trống rỗng, giọng run rẩy, nói khẽ:
"Khi ta đập đầu vào vách đá, đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện cũ… Ta đã nhớ hết rồi. Xin lỗi, Hoài Nguyệt, lẽ ra ta nên đến sớm hơn."
Ta cười nhạt: "Thái tử không cần phải như vậy. Ngài có đến sớm, cũng chưa chắc vào được cửa Giang phủ. Ngay từ đầu, ta không hề gửi thiệp mời đến Đông Cung."
Hắn sững người, đứng yên như hóa đá.
Dường như không hiểu lời ta nói, đôi mắt phảng phất sương mờ chăm chú nhìn ta.
"Không sao cả. Hoài Nguyệt, từ khi nàng một tuổi, mỗi lần sinh thần đều có ta ở bên. Sau này, đến lúc nàng trăm tuổi, ta cũng sẽ luôn ở cạnh nàng. Mỗi năm sinh thần đã qua, thiếu lần nào, ta sẽ bù đắp."
Tống Song đứng bên cạnh xem kịch, cười hả hê, châm chọc: "Điện hạ có phải bị thương đến lú lẫn rồi không? Hôm nay là lễ cập kê của Giang Hoài Nguyệt, cả đời chỉ có một lần, sao có thể giống mấy ngày sinh thần kia được? Lỡ là lỡ, chẳng bù đắp được đâu."
Ta có chút mất kiên nhẫn, không muốn đứng mãi trong cơn gió lạnh cùng hắn: "Không cần. Lễ cập kê của ta đã diễn ra rất tốt, chẳng cần phải bù đắp. Thần nữ còn có việc, xin phép cáo lui."
Hắn hoảng hốt, muốn giữ ta lại, nhưng lại chần chừ.
Trong khoảnh khắc đó, Tống Song bước lên chắn trước ta, nhướng mày, ra hiệu cho Thái tử nhìn sang bên cạnh.
"Điện hạ, kia mới là người của Đông Cung."
Thái tử theo hướng mắt nàng nhìn qua, thấy A Yên vẫn đứng trong góc chưa rời đi.
Thần sắc hắn không có gì thay đổi, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên bộ váy nàng ta mặc, gương mặt lập tức lạnh lùng.
28
"Đây là váy ta đặc biệt đặt làm cho lễ cập kê của Hoài Nguyệt. Sao ngươi lại mặc trên người?"
Ánh mắt Thái tử trở nên sắc bén, giọng nói mang theo khí thế của một người kế vị ngai vàng.
A Yên sững sờ nhìn hắn, dáng vẻ tội nghiệp khiến người khác không khỏi xót xa.
Nàng ta lặp lại lời giải thích đã nói với ta và Tống Song trước đó, rồi khẽ nói:
"Ta không cố ý. Ta sẽ đi thay váy, trả lại cho Giang cô nương."
Thái tử lạnh lùng đáp: "Không cần. Đồ ngươi đã mặc qua, làm sao còn có thể đưa cho Hoài Nguyệt. Hơn nữa, ngươi nên tự xưng là dân nữ trước mặt ta."
A Yên kinh ngạc nhìn hắn.
Nam nhân trước mặt không còn vẻ dịu dàng như trước, đôi mắt lạnh lẽo, ánh nhìn xa cách đến khó gần.
Nàng hoảng sợ, run rẩy hỏi: "Điện hạ, ngài… đã nhớ lại rồi sao?"
Thái tử không trả lời.
Hắn nói: "Ta sẽ cho người đưa ngươi một khoản bạc. Ngươi có thể cầm về quê. Nếu không muốn về, có thể chọn một tiểu quan ngoài kinh thành mà gả, Đông Cung sẽ lo liệu sính lễ.”
"Đông Cung của ta không giữ người ngoài."
Nước mắt A Yên lại tuôn rơi: "Điện hạ, dân nữ… dân nữ năm đó đã cứu ngài từ bờ Duẫn giang. Ngài từng nói sẽ không bạc đãi dân nữ."
Thái tử cất giọng lạnh lùng: "Nếu khi đó ta không mặc y phục cao quý, liệu ngươi có cứu không?"
A Yên cứng đờ.
Câu trả lời không cần nói cũng rõ.
Thái tử chỉ nhìn nàng ta, giọng điệu bình thản nhưng sắc bén: "Với thân phận của ngươi, gả cho triều thần cũng không tính là bị bạc đãi.
"Ngươi nghĩ rằng, khi ta mất trí nhớ, cha ngươi nói vẫn có thể chữa khỏi, là ngươi đã ngăn ông ấy lại. Những chuyện này, ngươi tưởng ta không biết sao?"
29
"Ta khi đó không nhớ gì về quá khứ, nên nghĩ rằng ngươi ngăn cản phụ thân mình cũng chẳng hại gì. Nhưng giờ nghĩ lại, cứu ta hay không cũng chỉ vì muốn hưởng vinh hoa phú quý. Gả cho một tiểu quan đã là phúc phần tốt nhất của ngươi rồi."
A Yên thất thần rời đi.
Tống Song kéo ta lại để xem kịch, không cho ta đi.
Giờ cuối cùng ta cũng có thể rời đi, ta ra hiệu bằng ánh mắt bảo nàng buông tay ra.
Thái tử lại bước đến gần: "Hoài Nguyệt, ta xử lý như vậy, nàng thấy thế nào?"
Cũng tạm được.
A Yên tuy khiến người khác khó chịu, nhưng cũng chẳng phạm tội lớn nào. Ân cứu mạng là có thật, đổi lại ta cũng sẽ xử lý như vậy.
Nhưng tất cả những chuyện này, liên quan gì đến ta?
Ta khách sáo nói: "Thái tử điện hạ xử lý chuyện trong cung của mình, không cần hỏi ý kiến thần nữ. Dù sao thần nữ và điện hạ đã giải trừ hôn ước từ lâu rồi."
Hắn lảo đảo, cố giải thích: "Ta chưa từng chạm vào nàng ta. Nàng ta luôn ở viện nhỏ, Lý Hà bọn họ có thể làm chứng cho ta."
Tình cảm thanh mai trúc mã không phải là lời đồn.
Ta quá hiểu hắn, lời giải thích của hắn chẳng khiến ta bất ngờ.
Thái tử là người cẩn thận chu toàn, lúc mất trí nhớ chưa cho A Yên danh phận thì chắc chắn sẽ không động vào nàng ta.
Nhưng đó không phải là vấn đề chính.
Ta thở dài, nhấn mạnh một lần nữa: "Điện hạ, ngài và ta đã giải trừ hôn ước rồi. Đó là điều ngài đã quỳ dưới mưa mấy ngày liền ở Kim Loan điện để xin được.
"Từ giờ, đường ai nấy đi, chúng ta không liên quan đến nhau."
Hắn vẫn không cam lòng: "Hoài Nguyệt, nếu ta có thể tự thuyết phục được gia tộc và trưởng bối hai bên, nàng có đồng ý tái hợp hôn ước không?"
Ta nhìn thẳng vào hắn, thẳng thắn từ chối: "Không đồng ý."
Rồi quay người bỏ đi.
Sau lưng, truyền đến tin Thái tử đau buồn quá độ, vết thương tái phát, ngất xỉu.
Ta chẳng buồn để tâm, chỉ bảo lương y đi kiểm tra, đừng để hắn xảy ra chuyện gì trước cửa Giang phủ.