Ngọc Vỡ - Chương 8:
Cập nhật lúc: 2024-11-17 14:49:51
30
Thái tử được đưa về Đông Cung, nhưng ngày hôm sau lại gắng gượng thân thể yếu ớt, đến Giang phủ.
Người gác cổng nhà ta lớn gan không cho hắn vào.
Hắn không trách, cũng không nản lòng, ngày nào cũng đến, không quản mưa gió.
Nếu không phải vì hắn cứ mãi hành hạ thân mình khiến vết thương chẳng lành, lại thêm quầng thâm dưới mắt, có lẽ người ta sẽ tưởng hắn chẳng làm gì ngoài việc đến Giang phủ.
Nhưng thực tế, hắn rất bận, trong những lúc rảnh rỗi giữa công việc, hắn lại tìm những vật quý để mang đến Giang phủ – hoặc là những món ta đã ném xuống dòng Duẫn giang, hoặc là những món ta đã sai Bảo Châu đem bán.
Mỗi ngày một món, nhưng những thứ ấy không đến tay ta, đều bị gia nhân xử lý.
Ta không muốn bận tâm những chuyện phiền phức này.
Mùa xuân về, cây cối đâm chồi nảy lộc, đúng dịp ra ngoài thưởng ngoạn.
Nhân lễ Thượng Tỵ, ta cùng Tống Song rời thành thả diều.
Chẳng may, thời tiết không đẹp, chẳng bao lâu trời âm u, mưa bụi lất phất.
Ta và Tống Song núp dưới một hành lang để tránh mưa, bốn phía mờ mịt trong màn mưa bụi, núi xanh thấp thoáng trong gió mưa, xa xa là một ngôi chùa, nổi bật giữa rừng cây xanh với sắc vàng rực rỡ.
Rồi ta thấy Thái tử, loạng choạng đi về phía ta.
Tống Song thốt lên: "Ô kìa, chẳng phải Thái tử điện hạ sao? Hiếm khi thấy ngài ấy nhếch nhác như vậy."
Hắn đi vội, không mang ô, vết thương trên trán vốn nên lành đã lại rỉ máu.
Khi đến gần, hắn dừng lại, cố không để hơi nước trên người bắn lên ta.
Trên tay hắn là một vật luôn được giữ khô ráo, hắn đưa nó đến trước mặt ta.
Trong đôi tay thon dài như ngọc của hắn là một lá bùa bình an, không hề ướt dù toàn thân hắn ướt đẫm.
Trong đôi mắt đào hoa của hắn phản chiếu bóng dáng ta, ta như thấy chính mình trong dãy núi xanh mướt.
Hắn nói: "Hoài Nguyệt, đây là đồ của hôm nay."
Mỗi ngày, hắn đều tìm về một món đồ cũ mà ta đã vứt bỏ.
Đây là lá bùa bình an được cầu từ ngôi chùa trên núi kia, phải trèo từng bậc thang mới có thể lấy được.
Thái tử vốn đang bị thương chưa khỏi, nay lại tự làm mình bị thương thêm, khó trách vết thương cũ lại rách.
Hắn không màng đến cơn đau, chỉ chăm chú nhìn ta, chờ mong phản ứng của ta.
Ta không nhận lấy lá bùa, chỉ đứng yên, khẽ thở dài: "Điện hạ, ngài hà tất phải làm vậy?
"Trên đời có biết bao nữ nhân, ngài là Thái tử, là quân vương tương lai, ngài còn thiếu người nào sao?"
Thái tử cụp mắt: "Nhưng họ đều không phải nàng."
"Không ai trong số họ là Hoài Nguyệt của ta."
Ta nghe thấy tiếng thì thầm của hắn, lẫn vào trong cơn gió nhẹ thoảng qua.
31
Cuối cùng ta cũng không nhận lấy lá bùa bình an đó, chỉ che ô và rời đi trước.
Bỏ lại hắn đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng ta.
Trời vẫn mưa, ta chẳng biết nên đi đâu, cứ bước vô định.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một ông lão đầu tóc bù xù, đang hì hục đào một cây cỏ.
Đào xong, ông ta ngửa cổ cười lớn: "Ha ha ha, ông đây thật là may mắn, đi đường cũng gặp được loại thảo dược quý hiếm thế này!"
Đang cười hả hê, ông ta mới phát hiện ra ta và Bảo Châu đứng bên cạnh. Tiếng cười ngưng bặt: "…?"
Ngày Thượng Tỵ, ta không thả được diều, nhưng lại nhặt được một ông lão mang về.
Hóa ra ông lão ấy chính là vị Thái y mất tích lâu nay, họ Lâm.
Sau khi rửa ráy sạch sẽ, Lâm Thái y vừa sụt sùi nước mũi vừa rơi nước mắt, kể với ông nội ta về đám thổ phỉ trên núi.
Cuối cùng, hai người cùng tiến cung.
Lâm Thái y lại sụt sùi nước mũi, khóc lóc trước mặt Hoàng thượng, nói rằng đám thổ phỉ ấy rõ ràng có chuẩn bị, chắc chắn không phải phường thổ phỉ tầm thường, rất có thể là thích khách cải trang.
Hoàng thượng tỏ vẻ đã hiểu, vội đuổi ông lão chuyên khóc lóc ra ngoài.
Trước đó mời ông ta về kinh để chữa chứng mất trí nhớ cho Thái tử, nhưng giờ không cần nữa.
Đã đến rồi, không thể để ông ta tay không trở về.
Lâm Thái y bắt đầu đi thăm bạn cũ khắp nơi, ôn lại chuyện xưa.
Chưởng sự của Thái y viện muốn mời ông về nhà mình ở, nhưng ông từ chối.
Nhiều năm không gặp, ông thích ở lại Giang phủ hơn.
Ông ở lại đó đến tận mùa hè.
Đến sinh thần của Hoàng thượng, Lâm Thái y định sau khi dự yến sẽ rời đi.
Giang phủ chuẩn bị nhiều xe ngựa để tiến cung.
Vì ta bị trễ giờ, nên là người cuối cùng rời phủ.
Trên đường, xe ngựa của ta bị hỏng.
Đang loay hoay chưa biết phải làm sao, thì một chiếc xe ngựa khác dừng lại.
Thịnh Vương bước xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ say mê, hỏi: "Giang cô nương có cần bổn vương đưa đi không?"
Ta còn đang lưỡng lự, thì Thái tử cũng đến.
Có lẽ nghe tin xe ngựa của ta hỏng, hắn đã đặc biệt từ cung chạy ra đón ta.
Ánh mắt hắn lướt qua Thịnh Vương, không dừng lại, chỉ chăm chú nhìn ta.
"Hoài Nguyệt, xe ngựa của nàng hỏng rồi. Ta đến đón nàng vào cung."
32
Một bên là Thịnh Vương, một bên là Thái tử, cả hai đều nhìn ta, chờ ta đưa ra lựa chọn.
Nhưng ta chẳng muốn chọn ai cả.
Ta khách sáo từ chối: "Đa tạ Thái tử điện hạ và Vương gia, nhưng thần nữ có thể tự mình vào cung."
Rồi ta xuống xe, tháo dây ngựa, leo lên ngựa.
Ta ra hiệu cho phu xe ở lại chờ người của Giang phủ đến, chẳng bận tâm phản ứng của Thái tử hay Thịnh Vương, thúc ngựa rời đi.
Là nữ nhi nhà thế gia, cưỡi ngựa bắn cung tất nhiên cũng biết chút ít.
Tuy động tác của ta hơi vụng về, nhưng không có gì nguy hiểm, ta đến hoàng cung một cách an toàn.
Hoàng cung đông đúc người qua lại.
Ta dừng ở một góc để chỉnh lại y phục, rồi bước đi uyển chuyển, lại trở thành vị tiểu thư đoan trang, quý phái của Giang gia.
Tống Song nhìn thấy ta, liền hỏi: "Ngươi mải làm gì mà tới giờ mới tới?"
Ta giải thích qua loa rồi ngồi xuống.
Tống Song nghe xong, liếc nhìn phía trên nơi Hoàng thượng và các phi tần đang ngồi, ghé tai ta nói nhỏ: "Có vẻ gần đây Thịnh Vương lên tiếng mạnh mẽ hơn, thậm chí còn dám tranh đấu với Thái tử cơ đấy."
Phía trên, Quý phi đầu đội đầy trâm ngọc, mặt mày rạng rỡ, trông rất đắc ý.
Còn Hoàng hậu, lại có chút tiều tụy.
Thời gian Thái tử bị mất trí, không thể tránh khỏi việc lơ là chính sự.
Thêm vào đó, Giang gia không còn ủng hộ, phe Thịnh Vương quả thật đã tỏ ra ngông cuồng hơn.
Ta không đưa ra ý kiến, chỉ nói: "Dù sao Giang gia cũng không đứng về phe ai, chỉ trung thành với Hoàng thượng."
Tình thế chưa rõ ràng, chưa cần vội chọn phe.
Tiệc sinh thần kéo dài đến tận tối.
Khi Hoàng thượng tỏ ra mệt mỏi, chuẩn bị rời đi, thì Thịnh Vương đứng lên.
Hắn nói rằng muốn nhân dịp vui vẻ này thêm phần phấn khởi, liền xin phụ hoàng ban hôn.
Hoàng thượng hứng thú hỏi: "Là tiểu thư nhà nào?"
Ta đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Thịnh Vương nhìn về phía ta, cao giọng nói:
"Trưởng nữ nhà họ Giang, tài đức vẹn toàn, dung hạnh đoan trang. Nhi thần ngưỡng mộ đã lâu, mong phụ hoàng tác thành."
33
Ta ghét kiểu người không hề hỏi ý kiến ta mà lại đi xin Hoàng thượng ban hôn như vậy.
Như thể ta là món đồ quý giá nào đó, không có sở thích hay ghét bỏ riêng, mặc người ta tùy ý sắp đặt.
Ta cúi đầu, vô thức xoay xoay ly rượu trái cây trong tay, nhưng lòng thì đã căng như dây đàn.
Hoàng thượng không lập tức đưa ra câu trả lời, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Phụ thân ta đứng lên, cười xòa, cố gắng từ chối khéo và hóa giải tình hình:
"Tiểu nữ mới cập kê vào mùa xuân này, thần còn muốn giữ con ở bên thêm vài năm."
Quý phi mỉm cười duyên dáng: "Cập kê rồi thì cứ định hôn sự trước, vài năm nữa thành thân cũng không muộn."
Thịnh Vương chen vào: "Nhi thần không ngại việc Giang cô nương từng bị hủy hôn. Nhi thần nhất định sẽ đối xử tốt với nàng suốt đời."
Thật đúng là không biết ăn nói. Sắc mặt phụ thân ta lập tức trầm xuống.
Ta đột nhiên không còn cảm giác căng thẳng nữa, thậm chí còn thấy buồn cười.
Thịnh Vương phủ đông thiếp thất, hắn không ngại ta, nhưng ta lại ngại hắn.
Ta ngước lên nhìn phản ứng của Hoàng thượng, thấy ngài đã uống hơi say, đang gắng sức suy nghĩ.
Ở một góc khác, Hoàng hậu lặng lẽ uống rượu, không quan tâm đến sự việc.
Còn Thái tử, đầu đội mũ ngọc viền vàng, ánh sáng từ đèn lồng trong cung chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, bạch ngọc, phản chiếu vẻ ấm áp.
Trên người hắn, những lớp lễ phục thêu vân mây tỏa sáng lấp lánh.
Giữa vẻ hào hoa sáng rực ấy, đôi mắt sâu thẳm của hắn lại như hồ nước đen, tĩnh lặng mà bí hiểm.
Hoàng thượng cất lời: "Việc này…"
Thái tử đột nhiên ho khan, tiếp đó là một tiếng khẽ rên đau đớn, rồi hắn ho ra một ngụm máu.
Gương mặt hoàn mỹ như ngọc của hắn, bên khóe môi mỏng vương vết máu đỏ như mai đông.
Đôi mắt đào hoa sâu thẳm phủ bóng tối, chăm chú nhìn ta không chớp.
Hoàng thượng lập tức im bặt, lo lắng gọi ngự y.
Cả bữa tiệc rối loạn, khi Thái tử được đưa đi, Hoàng thượng cũng quên luôn chuyện ban hôn.
Không lâu sau, ngài rời đi, Hoàng hậu cũng theo sau.
Chuyện này cứ thế bị bỏ qua.