Nữ Tướng Thanh Ninh - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 06:33:02
1
Ta nghiến chặt răng, mạnh mẽ cúi người xuống. Đao của hắn lập tức giáng xuống, nhưng thứ mà hắn cắt đứt không phải cổ họng ta, mà chỉ là trâm cài tóc của ta.
Từng lọn tóc lả tả rơi xuống. Qua kẽ tóc, ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy máu của hắn, sẵn sàng phản công lần nữa. Nhưng lần này, hắn không tiếp tục chém tới.
Cả hai chúng ta đều bất giác lùi lại một bước, hổn hển đối mặt nhau.
Chỉ lúc đó, ta mới nhận ra trên bụng hắn có một vết thương sâu, máu loang lổ khắp nơi.
Thì ra hắn cũng chỉ là một kẻ thương tích đầy mình.
"Là nữ tử ư?" Hắn dùng tay che đi vết thương, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Ta cũng kinh ngạc khi hắn nói tiếng Hán thành thạo như vậy.
Nhưng ta chẳng có thời gian phí lời với hắn. Cuộc tập kích đêm qua đã khiến hai bên đánh nhau dữ dội, trên mặt đất cháy sém còn nằm đầy thi thể của những chiến hữu ta. Ta đã mất hết lý trí, chỉ muốn lao vào giết bất kỳ kẻ dị tộc nào trước mặt.
Mắt đỏ ngầu, ta lại xông lên đánh nhau với hắn. Hắn dùng sống đao đẩy mạnh ta ngã xuống đất lần nữa.
Hiển nhiên, võ công của hắn vượt trội hơn ta.
Ta cố gắng dùng tay chống xuống đất, muốn đứng lên, nhưng thân thể ta cũng mang đầy vết thương, mất máu quá nhiều khiến ta không còn sức điều khiển cơ thể.
Hắn đứng trên cao nhìn xuống, ta gào lên trong tuyệt vọng: “Ngươi giết ta đi! Giết ta đi!”
Hắn giơ đao lên, mũi đao chĩa về phía ta. Ta nhắm mắt lại, sẵn sàng đón nhận số phận của mình. Nhưng nỗi đau tưởng chừng sẽ đến lại không hề xuất hiện, chỉ cảm thấy một làn gió lạnh lướt qua tai, rồi tiếp đến là cảm giác bỏng rát khó chịu.
Lưỡi đao của hắn sượt qua tai ta, “cang” một tiếng rơi xuống đất.
“Ta không giết nữ tử.”
Hắn chỉ để lại một câu như vậy, rồi quay lưng, lảo đảo bước đi dưới ánh bình minh.
Cảm xúc của ta bất ngờ bùng phát. Vừa khóc, ta vừa giận dữ hét lớn: “Hôm nay nếu ngươi không giết ta, thì sau này ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn ta, nở một nụ cười ôn hòa.
“Vậy cũng tốt. Ít nhất lần sau gặp lại, cả hai chúng ta vẫn còn sống.”
2
Mặt trời dần dần lên cao, chiếu sáng rõ ràng từng đường nét của mặt đất.
Sau khi bóng dáng người kia biến mất, trên vùng đồng không mông quạnh chỉ còn lại gió mang mùi máu tanh lướt qua và những lá cờ trận rách nát rên xiết trong gió.
Ta lau khô nước mắt, đứng dậy, chậm rãi lục tìm giữa đống đổ nát, hy vọng có thể tìm thấy huynh đệ nào còn sống.
Nhưng không có ai cả, chẳng ai còn sống sót cả. Cuối cùng, bên bờ sông, ta chỉ tìm thấy một bầu rượu bị vó ngựa giẫm nát biến dạng. Đây là bầu rượu của Thẩm Tứ ca, đêm qua chúng ta còn ngồi bên ngoài trướng quân, vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Thời gian gần đây, ta đều theo Thẩm Liên đóng quân ở vùng Bạch Thủy Hà.
Thẩm Liên là một xạ thủ tài ba, người trong doanh trại thân quen đều gọi huynh ấy là Tứ ca. Trên mặt trái của huynh có một vết sẹo dài đến tận đuôi mắt, nhưng vẫn không thể che lấp khí chất nho nhã toát ra từ huynh.
Đêm qua, chúng ta ngồi bên ngoài trướng quân, cùng nhau nhìn lên tháp canh cao chót vót. Trên đỉnh tháp có ngọn đuốc cháy suốt đêm không tắt, soi rõ lá cờ chiến phấp phới trong gió.
Trong bóng đêm, Tứ ca đưa cho ta một bầu rượu, hỏi: “Uống chút không?”
Ta do dự một lát, nhưng rồi vẫn nhận lấy bầu rượu uống một ngụm lớn. Vị rượu cay nồng tràn xuống cổ họng, rượu vào ruột gan, hóa thành những giọt nước mắt nhớ nhung.
Ta quệt nước mắt cay xè vì rượu, đột nhiên rất nhớ Cửu ca của ta, người ca ca duy nhất của ta.
Thẩm Liên nhìn dáng vẻ luống cuống của ta mà cười lớn, hắn uống một ngụm rượu hào sảng rồi cười hỏi: “Cửu điện hạ có vẻ là lần đầu uống rượu nhỉ?”
Ta ngượng ngùng gật đầu.Hắn không biết, đại đa số người trong quân doanh cũng không biết, ta thật ra không phải là Cửu hoàng tử Tiêu Hoài như trong văn thư triều đình ghi chép, mà là Thanh Ninh công chúa, Tiêu Nhược Ngư, một công chúa chẳng mấy khi được nhớ đến trong hậu cung.
Hai tháng trước, người Ô Hoàn tiến xuống phía nam, đánh tan nát biên giới của Đại Chu. Vương triều người Hán của chúng ta, vốn tồn tại dựa vào nền tảng nông nghiệp từ ngàn xưa, nay khiến mọi người khắp nơi lo sợ.
Đại Chu đã hưởng thụ ngày tháng yên bình quá lâu, người dân trong thời thái bình đắm chìm trong sự an nhàn, đến mức xương cốt trở nên mềm yếu. Vậy nên thơ từ, thư họa đã thay thế binh khí, đao kiếm; văn nhân, mặc khách lấn át tướng sĩ, võ quan. Những tướng lĩnh tài giỏi trong triều lại quá ít, hoàng đế không yên lòng giao toàn bộ binh lực cho những tướng lĩnh biên cương đã lâu không vào triều. Vì vậy, chọn một hoàng tử làm phó tướng xuất chinh đã trở thành giải pháp thỏa hiệp tạm thời.
Khi phụ hoàng nói ra quyết định này, Thái tử ngước nhìn trời, Tam ca nhìn xuống đất, Lục ca hắng giọng, che miệng nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần sợ máu.”
Thất ca vuốt ve túi hương thêu chỉ vàng bên hông, cười nịnh nọt: “Phụ hoàng, cần gì phải vội xuất chinh như vậy? Chẳng phải còn có đường nghị hòa sao, có lẽ để Thanh Ninh đi hòa thân, người Ô Hoàn vui lòng sẽ rút binh ngay thôi mà."
Khi ta được triệu vào Kiến An cung, cảnh tượng ta thấy chính là bầy hổ lang kia đang muốn xâu xé ta.
Thái tử thay mặt phụ hoàng nói với ta: “Thanh Ninh, vì sự bình an của gia quốc, muội phải rộng lượng một chút.”
Ta chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống đầu ngón chân mình, nghẹn ngào không thốt nên lời. Nhưng chưa kịp mở miệng, đã nghe một giọng nói từ phía sau vang lên: “Thanh Ninh tuyệt đối không thể đi!”
Ta quay đầu, thấy một người ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt chậm rãi tiến vào từ cửa điện.
Đó là Cửu ca của ta, từ nhỏ đến lớn là người duy nhất luôn che chở cho ta.
Huynh ấy lăn xe đi qua bên cạnh ta, nhìn quanh những người mặc áo mũ chỉnh tề trong điện mà không chút kiêng dè nói: “Đại Chu chúng ta từ khi lập quốc tới nay, chưa từng cắt đất, chưa từng nộp cống, cũng chưa từng hòa thân. Nếu triều ta lại phái công chúa đi cầu hòa, chẳng phải làm hoen ố sự anh minh của phụ hoàng sao.”
Ta nhìn theo bóng lưng Cửu ca. Dù huynh ấy nói với giọng điệu mềm mỏng, nhưng ta cảm nhận được, trong lòng huynh chắc hẳn đang kìm nén sự phẫn nộ.
Phụ hoàng liếc nhìn đôi chân phủ chăn của Cửu ca, trầm tư một lát rồi hỏi: “Vậy ngươi nói, ai có thể ra trận?”
Cửu ca cúi đầu, tay đặt trên đùi âm thầm nắm chặt thành quyền dưới ống tay áo. Ta biết, huynh đang tự trách vì không thể đứng lên chiến đấu.
Ta tiến đến gần huynh, nhẹ nhàng vỗ lên lưng huynh. Sau đó, ta ngẩng đầu nhìn hoàng đế đang ngồi trên ngai cao mà nói: “Phụ hoàng, trận chiến này, con sẽ tự mình ra trận.”
3
Sau đó, triều Đại Chu chính thức tuyên chiến với Ô Hoàn.
Phụng theo thánh chỉ, Cửu hoàng tử Tiêu Hoài làm phó tướng, áp tải lương thực từ kinh thành đến biên giới để hội quân với đại quân.
Chỉ có điều, trong đó ẩn chứa một kế sách bí mật. Người mang danh Cửu ca ra trận, nhưng kẻ thật sự đến biên cương lại là ta.
Ta búi tóc, khoác lên mình chiến giáp, để lại toàn bộ sự yếu đuối của nữ nhi ở hoàng thành, một đường thẳng tiến về phương bắc.
Dù chỉ mới hai tháng trôi qua, nhưng khi nghĩ lại về kinh thành giữa gió sương lạnh lẽo của biên ải, ta vẫn cảm thấy như đã trải qua cả một kiếp người.
Dưới bầu trời đầy sao, ta quay đầu nhìn Thẩm Liên đứng bên cạnh, chuyển đề tài: “Thẩm tướng quân, mọi người đều gọi ngài là Tứ ca, vậy Đại ca, Nhị ca, Tam ca của ngài hiện giờ ở đâu?”
Trong mắt Thẩm Liên phản chiếu ánh sáng của ngọn đuốc xa xăm, nhưng ta nhận ra ánh mắt hắn chợt trở nên ảm đạm.
Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, bước lên phía trước vài bước, thở dài một tiếng đầy bi thương.
“Họ... đều đã hi sinh trên chiến trường cả rồi.”
Sau đó là một khoảng lặng kéo dài. Ta có chút hối hận vì đã hỏi một câu như vậy.
Thẩm Liên quay lại nhìn ta, giọng nói khàn khàn trong gió nhưng vẫn ôn hòa: “Điện hạ, sự tàn khốc của chiến trường vượt xa những gì người tưởng tượng. Khi trước, ta cùng Triệu tam ca uống nước bên bờ sông, thế mà chỉ trong chớp mắt, một mũi tên đã xuyên qua yết hầu của huynh ấy. Nhưng ta thậm chí còn không có thời gian để đau buồn, mà phải lập tức rút kiếm, nhảy lên ngựa, lao vào trận chiến với kẻ địch.”
Gió thổi qua bên vai hắn, ta bất giác nhận ra, dù hắn vẫn còn trẻ trung đầy sức sống, nhưng trên tóc đã điểm vài sợi bạc.
“Chiến tranh, nó chẳng bao giờ phân biệt đúng sai, có thể trong khoảnh khắc cướp đi sinh mạng của bất kỳ ai mà ngươi yêu thương. Giống như lúc này, chúng ta còn có thể ngồi nói chuyện cùng nhau, nhưng ai biết được, ngày mai có thể ta sẽ mãi mãi yên giấc trên mảnh đất này.”
Chỉ hai canh giờ sau khi hắn nói xong những lời đó, quân địch bất ngờ phát động cuộc tấn công chớp nhoáng.
Giữa cuộc chiến hỗn loạn, ta tận mắt chứng kiến Thẩm Liên bắn hết những mũi tên cuối cùng trong ống tên của hắn. Trong cuộc tử chiến, hắn bị một thanh đao cong đâm xuyên qua ngực.
Hắn ngã ngửa xuống đất, nhìn lên bầu trời, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng vương một nụ cười.
Ta gào khóc, muốn lao đến cứu hắn, nhưng trước mặt lại là vô số đao kiếm chắn ngang. Dù khoảng cách giữa chúng ta rất gần nhau, nhưng ta lại có cảm giác như vĩnh viễn không thể chạm tới được.
Giữa cơn hỗn loạn, ta bị dòng kỵ binh của địch cuốn đi, ngã xuống sông Bạch Thủy và mất đi ý thức.
Khi ta tỉnh lại bên bờ sông, trận chiến đã kết thúc, cả trời đất yên lặng đến mức ta tưởng như bị cả thế gian lãng quên.
Ta mơ màng chạy về hướng doanh trại nơi chúng ta từng đóng quân, nhưng vô tình gặp lại kẻ dị tộc kia, hắn cũng đang bị thương.
Thực ra, khi hắn ném thanh đao cong của mình đi, ta rất muốn hỏi hắn, liệu trong lòng hắn có cảm thấy bi thương như ta hay không?