Nữ Tướng Thanh Ninh - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 06:33:34
4
Ta ngồi bên bờ sông, ôm chặt bầu rượu biến dạng của Thẩm Tứ ca trong tay, lặng người suy nghĩ mãi cho đến khi mặt trời đã lên cao.
Ta nhớ lại câu hỏi cuối cùng trong cuộc trò chuyện đêm qua. Ta đã hỏi hắn: "Thẩm tướng quân, nếu có một ngày trận chiến kết thúc, ngài muốn làm gì?"
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi nở nụ cười có chút ngượng ngùng. Cuối cùng, hắn nói: "Có lẽ ta sẽ đi làm thầy dạy học."
Khóe miệng ta không khỏi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. Ta cất bầu rượu vào lòng, nhẹ nhàng tự nhủ: "Thẩm Tứ ca, mong rằng anh linh của huynh phù hộ cho ta sống đến ngày cuộc chiến kết thúc. Điều mà huynh mong muốn, ta sẽ giúp huynh thực hiện."
Ta đứng dậy, đón ánh mặt trời, bước về phía đông. Ta phải quay trở về đại doanh, còn nhiều trận chiến đang chờ ta phía trước.
Ta không ngủ nghỉ suốt ba ngày đêm, băng qua cánh đồng cỏ mênh mông. Cuối cùng, vào lúc hoàng hôn ngày thứ ba, ta đã thấy bóng dáng của đại quân hiện ra nơi chân trời.
Giữa khoảng không nơi trời và đất giao nhau, quân binh nghiêm trang đứng chờ, không khí tĩnh lặng và trang nghiêm đến mức mà ngôn từ khó lòng diễn tả.
Người lính gác trên tháp canh đã thấy ta, tiếng còi dài vang lên, phá tan bầu trời tĩnh mịch. Chẳng mấy chốc, một người cưỡi ngựa từ trong quân doanh phi nhanh về phía ta. Khi hắn đến gần hơn, ta nhận ra đó là Bùi Tuyên.
Bùi Tuyên gần như ngã nhào xuống khỏi ngựa. Hắn lao đến trước mặt ta, nước mắt tuôn rơi không ngừng, khóc đến nức nở.
"Công chúa, cuối cùng người đã trở về... Nếu người có bề gì, thuộc hạ, thuộc hạ... biết làm sao mà giải thích với Cửu điện hạ đây?"
Bùi Tuyên là người của Cửu ca ta. Hắn không giỏi ăn nói, nhưng lại có một thân võ nghệ xuất sắc, nhưng vì không muốn gây phiền phức cho Cửu ca, hắn luôn ẩn giấu tài năng của mình.
Ta đỡ hắn đứng dậy, mím môi nở một nụ cười mỏng.
"Sao lại khóc lóc như thê tử vậy? Đường đường bảy thước nam nhi, lại khóc như hoa lê dầm mưa."
Bùi Tuyên lau nước mắt, nước mũi, nghẹn ngào nói: "Công chúa có bị thương ở đâu không? Để thuộc hạ đưa người đi chữa trị."
Ta khẽ lắc đầu, chỉ nói: "Bùi Tuyên, giúp ta búi lại trâm cài tóc."
Sau khi búi tóc chỉnh tề, thân phận nữ nhi của ta lại được giấu kín. Ta chỉ dùng nước lạnh rửa qua mặt, rồi đi thẳng về phía trướng trung quân.
Vừa đến bên ngoài, ta đã nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt bên trong.
Một giọng nói trẻ tuổi đầy khí thế vang lên: "Tại sao không thể cho ta thêm vài binh sĩ để ta tiêu diệt đám Ô Hoàn một mẻ? Chẳng lẽ cứ để Thẩm Tứ ca và điện hạ hy sinh vô ích như vậy sao!"
Quả là hay, Mục Tử Nhung lại đang cãi nhau với cha hắn. Từ ngày ta đến doanh trại, chưa từng thấy cha con họ nói chuyện hòa nhã quá ba câu.
Ta xoa nhẹ thái dương, cảm thấy đau nhức vì tiếng ồn, tự hỏi liệu có nên vào sau để tránh bị vạ lây không.
Đúng lúc đó, một cái chén trà từ trong màn trướng bay ra, vỡ tan dưới chân ta.
Ta thầm chửi một câu, rồi vén rèm bước vào. Trong trướng, Cả hai cha con nhìn thấy ta, lập tức im lặng, nhìn ta từ đầu đến chân như thể đang xác nhận xem ta là người hay ma.
Ta trừng mắt nhìn Mục Tử Nhung: "Ta còn chưa chết đâu, ngươi lại ở đây mà cãi nhau với cha ngươi làm gì?"
Mục tướng quân nhìn ta chằm chằm, đôi mắt hơi đỏ lên, trông như sắp khóc.
Ta chắp tay hành quân lễ trước mặt ông: "Đại cữu, ba ngày trước quân ta ở Bạch Thủy Hà bị tập kích, mạt tướng có chuyện khẩn cấp cần bẩm báo."
5
Lần này xuất chinh đánh giặc, đại tướng quân chỉ huy không ai khác chính là Mục Lãng, vị đại cữu của ta, người mà đã hơn mười năm ta chưa từng gặp mặt.
Hồi nhỏ, ta ngẩng đầu hỏi mẫu thân: "Đại cữu con là người thế nào?" Mẫu thân thường mỉm cười trả lời: "Ông ấy à, đôi khi cứng đầu như một con trâu, có kéo cũng không lay chuyển được."
Ta cứ tưởng mẫu thân chỉ đùa vui về huynh trưởng của mình, nhưng giờ đây khi gặp được người thật, ta mới hiểu rằng mẫu thân không hề nói quá chút nào.
Đại cữu của ta giống như cơn gió sắc lạnh thổi qua vùng đất phía Bắc, trong xương cốt mang theo sự cứng rắn, bướng bỉnh không khoan nhượng.
Ta cũng cảm thấy mơ hồ rằng, có lẽ ông ấy không thích ta lắm.
Có lẽ là vì ông biết ta là nữ nhi. Dù gì thì trong mắt những võ tướng, chỉ có kẻ vung được đao kiếm mới đáng được coi trọng.
Mục Tử Nhung vừa bị Mục Lãng quát mắng ra khỏi trướng, nên giờ trong lều chỉ còn lại hai chúng ta.
Ta cẩn thận bẩm báo về vị trí, số lượng, và chiến thuật của quân địch. Nghe xong, Mục Lãng chỉ lặng lẽ nhìn vào bản đồ chiến sự, dường như đang trầm tư suy nghĩ.
Khi ta chuẩn bị cáo lui, ông lại gọi ta lại.
"Tiểu Ngư nhi, từ nay ngươi cứ ở yên trong doanh trại trung quân. Bên chỗ bếp nấu thiếu người, ngươi hãy qua đó phụ giúp một tay."
Tại sao chứ?
Những người lính bếp đa phần đều là các binh sĩ bị thương đã rút lui khỏi chiến trường, còn ta thì tay chân vẫn còn lành lặn.
Lòng nhiệt huyết sau trận chiến vẫn chưa kịp nguội lạnh, ta liền bật thốt hỏi: "Mạt tướng đã làm gì sai sao? Nếu có, ta có thể sửa."
Khuôn mặt ông ta trở nên lạnh lẽo: "Ngươi chỉ cần tuân theo mệnh lệnh."
Tuân theo mệnh lệnh? Từ trong cái hoàng cung mục nát đó, ta đã phải khom lưng cúi mình suốt bao năm, thứ ta làm nhiều nhất chính là tuân theo mệnh lệnh. Hai từ này, ta đã nghe đến phát chán rồi.
Ta tức giận bước ra khỏi trướng trung quân, trong lòng thầm trách Mục Lãng, với tính cách này, khó trách vì sao những năm qua ông không được trọng dụng trong triều đình.
Bước ra ngoài, mặt trời đã gần chạm đến những ngọn đồi nhấp nhô xa xa. Ta tìm một chiếc xe chở lương thảo, ngồi thu mình vào chỗ tránh gió, rút ra cuốn sổ ghi chép hành quân của mình.
Ta liếm đầu ngòi bút đã bị mòn, lật sang trang mới, phác thảo vài nét về địa hình xung quanh Bạch Thủy Hà.
Ta đánh dấu vị trí đóng quân của mình và Thẩm Liên, nhắm mắt nhớ lại hướng quân địch tấn công hôm đó, cố gắng suy đoán vị trí quân địch ẩn nấp sẽ ở...
Chưa kịp viết xuống, hai bóng đen đã đổ xuống cuốn sổ của ta, che hết ánh sáng.
Ta ngẩng đầu lên, thấy Bùi Tuyên và Mục Tử Nhung đang đứng hai bên, nhìn ta chằm chằm.
Mục Tử Nhung nhổ phì cọng cỏ đang ngậm trong miệng, ngồi xuống bên cạnh, khoác vai ta: "Huynh đệ, lão gia vừa nói gì với ngươi vậy? Vài ngày nữa khi vượt núi tuyết, ngươi sẽ đi cùng bọn ta chứ?"
Mặt Bùi Tuyên lập tức sầm lại, hắn túm lấy tay Mục Tử Nhung kéo ra khỏi vai ta, gầm lên: "Ta đã nói bao nhiêu lần là đừng động tay động chân!"
Trong quân doanh này, ngoài đại cữu, chỉ có Bùi Tuyên là biết ta là nữ nhi.
Mục Tử Nhung bị kéo đau đến hét lớn: "Được rồi, được rồi, ta không động nữa, nhưng điện hạ nhà các ngươi đúng là cao quý, chạm vào không được!"
Ta gần như phát điên. Mục Lãng nhốt ta ở trung quân đã đủ bực, giờ lại còn phải nghĩ cách đối phó với hai tên này nữa.
Ta vung cây bút lông mòn vẹt trong tay, chỉ vào Mục Tử Nhung mà nói: "Mục Tử Nhung, ngươi mà còn gây ồn nữa, ta sẽ giật hết tóc ngươi, cho đầu ngươi trọc lóc như cây bút này!"
"Ồ, hung dữ thế." Hắn lẩm bẩm một câu, sau đó khoanh chân ngồi đối diện ta, rất nghiêm túc hỏi: "Điện hạ, chuyện của Thẩm Tứ ca ta cũng đau buồn không kém ngươi. Nhưng ngươi có thể nói cho ta biết lần này ngươi gặp người Ô Hoàn ra sao không? Ta cũng muốn báo thù cho Tứ ca."
6
Người Ô Hoàn.
Trong đầu ta ngay lập tức hiện lên hình ảnh của kẻ dị tộc có đôi mắt sâu thẳm như biển cả ấy.
Ta do dự mở lời: "Ta... đã gặp một người Ô Hoàn, một người Ô Hoàn nói tiếng Hán rất giỏi."
"Bình thạo Hán ngữ sao?" Bùi Tuyên lập tức cau mày.
Ta nhướng mày ra hiệu bảo hắn nói tiếp, dường như hắn biết nhiều hơn ta.
Bùi Tuyên đáp: "Điện hạ, ngài chẳng lẽ đã chạm trán với Hạ Lan Uyên rồi sao."
Hạ Lan, đó là quốc tính của hoàng tộc Ô Hoàn.
Ta hỏi Bùi Tuyên: "Hạ Lan Uyên là ai?"
Hắn trả lời: "Đó là Nhị vương tử của Ô Hoàn. Nghe nói mẹ hắn là người Hán, vì vậy trong hoàng tộc hắn không được trọng dụng như đại huynh của mình. Tuy sinh ra nơi thảo nguyên hoang dã, nhưng hắn lại thông thạo kinh thư của người Hán, bởi vậy hành động của hắn thường đầy quỷ kế. Nếu sau này gặp lại hắn, chúng ta phải cẩn trọng."
Thì ra là vậy. Chẳng trách hắn không mang phong thái kiêu ngạo của một vương tử, mà lại toát lên sự cứng rắn và mạnh mẽ đến tàn khốc.
Có phần nào đó giống Cửu ca của ta.
"Ngươi nói hắn không được sủng ái trong hoàng tộc, đúng không?"
Bùi Tuyên gật đầu: "Điện hạ nghĩ xem, làm gì có vương tử nào được sủng ái mà lại tự mình xông pha trận mạc chứ."
Ừm, nhìn vào chính bản thân mình thì lời này không sai chút nào.
Hạ Lan Uyên có lẽ không ngờ rằng trong hàng ngũ địch nhân của hắn, cũng có một công chúa không được sủng ái. Mặc dù chúng ta đứng ở hai bờ chiến tuyến, nhưng hoàn cảnh của chúng ta lại... thật trùng hợp.
Ta chìm vào trầm tư, còn Mục Tử Nhung lại đúng lúc phá vỡ sự im lặng.
Hắn véo một cái vào đùi Bùi Tuyên: "Ngươi không phải chỉ nói về tên hồ ly tinh đó sao? Sao lại văn vẻ dài dòng như thế?"
Bùi Tuyên trợn mắt lườm tay của Mục Tử Nhung, sau đó lùi ra xa ba tấc để giữ mình trong sạch.
Ta cảm thấy hứng thú liền hỏi: "Hồ ly tinh gì cơ?"
"À, là Hạ Lan Uyên đấy." Mục Tử Nhung phẩy tay, "Hắn xảo quyệt như một con hồ ly, nên bọn ta lén đặt cho hắn cái biệt danh là hồ ly tinh."
Nhớ lại vẻ ngoài của Hạ Lan Uyên... cái tên này quả thật rất phù hợp với hắn.
Ta không kể cho Mục Tử Nhung và Bùi Tuyên về trận giao đấu cận chiến với Hạ Lan Uyên, cũng như việc hắn đã tha mạng cho ta.
Ta nhớ đến câu nói của Hạ Lan Uyên khi rời đi.
"Ít nhất, lần sau gặp lại, cả hai chúng ta vẫn còn sống."
Ta có linh cảm rằng chúng ta sẽ gặp lại.
Hắn dường như là một đối thủ không tệ.