Nữ Tướng Thanh Ninh - Chương 5:

Cập nhật lúc: 2024-10-24 06:35:09

12

 

Đến nửa đêm, khi những thương binh dần thiếp đi, những người còn thức đều bắt đầu cảm thấy đói bụng.

 

Ta và Mục Tử Nhung ngồi ở một khoảng cách không quá gần cũng không quá xa đống lửa, lấy ra bánh khô mà chúng ta mang theo bên mình. Chiếc bánh này đã được làm từ lâu, lại bị đông cứng qua trận bão tuyết, cắn một miếng thì giòn rụm như gỗ khô.

 

Cả ta và Mục Tử Nhung đều cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, nhưng thực chất đang vật lộn với chiếc bánh trong miệng. Ta cảm giác mình đã nhai cả trăm lần mà vẫn chưa nhai nát nổi cái bánh chết tiệt này, hai bên má đau nhức.

 

Quân Ô Hoàn bên kia dường như cũng đói. Hạ Lan Uyên thì thầm gì đó với những người xung quanh, rồi vài binh sĩ Ô Hoàn lôi ra từ trong áo choàng vài con... thỏ đông cứng?

 

Họ xiên những con thỏ vào cành cây khô chưa đốt lửa, rồi chậm rãi nướng trên đống lửa.

 

Chỉ một lúc sau, tiếng xèo xèo của mỡ chảy xuống cùng với mùi thơm của thịt nướng tỏa ra khắp hang động. Những giọt mỡ nhỏ xuống thanh củi đỏ rực, bắn lên những đốm lửa nhỏ rực rỡ.

 

Đây là chuyện người ta có thể làm ra sao?

 

Ta thấy rõ Mục Tử Nhung nhìn chằm chằm vào đống lửa, cổ họng hắn nhấp nhô, nuốt một ngụm nước bọt lớn.

 

Hạ Lan Uyên ngồi đó, ánh lửa lập lòe chiếu lên gương mặt sắc nét của hắn. Hắn mang một nửa dòng máu Trung Nguyên, nên dưới ánh sáng mờ mờ, hắn trông không giống một tướng quân dị tộc, mà giống một thư sinh miệt mài bên ngọn đèn dầu.

 

Ta không khỏi bị thu hút, ánh mắt không biết là đang dõi theo những con thỏ đang rỉ mỡ, hay là nhìn vào Hạ Lan Uyên.

 

Hắn cúi đầu chăm chú nướng thỏ, khiến ta dần mất cảnh giác và thoải mái quan sát hắn kỹ hơn. Nhưng không ngờ, hắn đột ngột ngẩng đầu lên nhìn ta.

 

Ánh mắt chạm nhau trong tích tắc khiến ta giật mình, vội vã quay đi, nhưng tim vẫn đập thình thịch không ngừng.

 

Bỗng có tiếng động nhẹ phát ra khi ai đó đang điều chỉnh củi trong lửa. Ta không ngẩng lên, nhưng rồi nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên: "Muốn qua đây cùng ăn không?"

 

Lời nói ấy như một mũi kim đâm thẳng vào đầu ta. Nó khơi dậy sự bối rối khi bị người khác nhìn thấu suy nghĩ của mình.

 

Ta lập tức ngẩng đầu định từ chối, nhưng phát hiện ra người Hạ Lan Uyên mời không phải ta, mà là Mục Tử Nhung. Rõ ràng, trong việc thèm thuồng thỏ nướng, Mục Tử Nhung biểu hiện ra mặt hơn ta nhiều.

 

Trong khoảnh khắc đó, ta thầm hy vọng Mục Tử Nhung sẽ đồng ý.

 

Tuy nhiên, hắn rất kiên quyết đáp: "Không cần."

 

Hạ Lan Uyên gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy có thể đổi không? Chúng ta rất hiếm khi có lương thực."

 

Mục Tử Nhung nhìn con thỏ nướng béo ngậy, rồi nhìn chiếc bánh khô cứng trong tay, hừ một tiếng qua mũi: "Thôi, ta không muốn mất mặt."

 

Nói xong, hắn có vẻ thấy hơi mất thể diện, nên nhanh chóng bổ sung thêm: "Ngươi đừng tự đắc, Đại Chu của chúng ta có rất nhiều món ngon. Thua một lần này chẳng tính là gì cả."

 

"Ta nào có muốn so với ngươi?" Hạ Lan Uyên bật cười, lắc đầu, không muốn đôi co thêm với Mục Tử Nhung. Sau đó, hắn quay sang ta, nói: "Vậy vị công... tử này, có muốn nhận lời mời của ta không?"

 

Trước khi hắn kịp nói ra từ "công chúa", ta đã phun thẳng một ngụm nước ra ngoài. Ta sao có thể quên được, Hạ Lan Uyên biết rõ thân phận nữ nhi của ta! Nếu hắn lỡ miệng, ta sẽ rơi vào tình cảnh khó xử.

 

Ta vội vã ho khan, mắt điên cuồng ra hiệu cho Hạ Lan Uyên, lồng ngực đau đến nỗi như bị đập mạnh.

 

Hạ Lan Uyên thản nhiên nhìn ta, một bên mày khẽ nhướng lên.

 

Hắn nhếch môi, kéo dài giọng đầy trêu chọc: "Ồ, vậy vị... công tử này, có muốn nhận lời mời của ta không?"

 

Chết tiệt, ta lại bị Hạ Lan Uyên nắm thóp rồi.

 

13

 

Cuối cùng, ta vẫn không ăn miếng thịt thỏ mà Hạ Lan Uyên đưa.

 

Từ khi nhập ngũ, bài học đầu tiên mà đại cữu dạy ta là: dù có bị kẻ địch nắm thóp, cũng tuyệt đối không được khuất phục.

 

May mắn là Hạ Lan Uyên không làm khó ta. Nhưng qua những lần giao đấu ngầm này, dường như ta lại nợ hắn thêm một ân tình.

 

Ta và Mục Tử Nhung cùng mấy binh sĩ khác đã sắp xếp phiên trực đêm, bên quân Ô Hoàn cũng có người thay nhau canh gác.

 

Ta nằm xuống, vẫn mặc nguyên áo giáp, nhưng chẳng thể nào ngủ yên. Chưa đến lượt đổi ca, ta đã tỉnh giấc, bèn thay Mục Tử Nhung để hắn đi nghỉ, rồi một mình đi ra phía cửa hang ngồi xuống.

 

Bên ngoài tuyết vẫn rơi lác đác, xung quanh tĩnh lặng đến kỳ lạ. Màn đêm ngoài hang dần dần phai nhạt, bình minh xóa tan bóng tối, trả lại cho mặt đất màu trắng xóa của tuyết.

 

Trời đã sáng, một ngày mới lại đến. Hôm nay là đêm Giao thừa của chúng ta.

 

Ta đứng dậy, định ra ngoài tìm thêm ít cành củi khô. Đêm Giao thừa, ta muốn đống lửa trong hang bốc cháy thật lớn, để các tướng sĩ của chúng ta ít nhất cũng có thể đón năm mới trong sự ấm áp.

 

Vừa bước một chân ra khỏi cửa hang, ta liền nghe một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Ngươi định làm gì?"

 

Chỉ sau đó vài khắc, Hạ Lan Uyên đã sải bước đến bên cạnh, ánh mắt đầy cảnh giác dò xét ta.

 

Hắn thật quá cẩn trọng. Rõ ràng hắn lo lắng về việc có thể có quân cứu viện của Hán quân gần đó, nghi ngờ rằng ta muốn ra ngoài báo tin.

 

Ta thành thật đáp: "Ta đi nhặt ít củi khô, hôm nay là Tết của chúng ta."

 

Hạ Lan Uyên khựng lại một chút, rồi nói: "Ta sẽ đi cùng ngươi."

 

Sau một đêm tuyết rơi dày, lớp tuyết dưới đất trở nên mềm mại hơn nhiều. Những cành thông bị tuyết đè gãy rơi trên mặt đất, ta vừa lục tìm vừa nhặt chúng lên, chẳng mấy chốc mà tay đã đỏ ửng vì lạnh.

 

Hạ Lan Uyên đi theo sau ta, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa. Bị theo dõi không lý do khiến ta cảm thấy bực bội, nên ta quay lại hét lên: "Này, ta thật sự chỉ đi nhặt củi thôi! Củi khô này người Ô Hoàn các ngươi không cần dùng à? Sao cứ đứng đó để ta tự nhặt hết vậy?"

 

"Hửm? À." Bị ta hét vào mặt, hắn tỏ ra hơi không vui, nhưng vẫn bước đến gần.

 

Ta không thèm để ý đến hắn, ôm đống củi khô lùi về phía sau vài bước. Nhưng chẳng may, chân ta giẫm vào một chỗ lún, khiến cơ thể mất thăng bằng và ngã ngửa ra sau.

 

"Này!" Hạ Lan Uyên thấy thế, mặt biến sắc, nhanh chóng lao tới và túm lấy tay ta.

 

Hắn kéo mạnh đến mức khiến ta ngã nhào về phía trước, đầu ta đập thẳng vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

 

Khi ta còn chưa hết hoảng hồn, Hạ Lan Uyên đã trách mắng: "Ta bảo ngươi có thể cẩn thận hơn một chút được không? Nếu ngươi mà bị thương, cái tên ngốc đi theo ngươi chắc chắn sẽ nghĩ rằng ta ra tay hãm hại ngươi."

 

Xem chúng ta tin tưởng nhau đến nhường nào...

 

Ta nghĩ mình nên cảm ơn hắn, nhưng lời đến miệng lại chẳng thốt ra nổi. Ta chỉnh lại cái mũ lông lệch để che đi sự lúng túng hiện tại, nhưng rồi phát hiện ra một điều còn ngượng ngùng hơn.

 

Tay ta vẫn đang nắm chặt lấy tay Hạ Lan Uyên.

 

14

 

Ta nhanh chóng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Hạ Lan Uyên, giấu ra sau lưng.

 

"Xin lỗi." Tay hắn khựng lại giữa không trung một lúc, rồi mới từ từ thu về.

 

Trên chiến trường, mọi cảm xúc đều bị lưỡi gươm xóa sạch, chỉ còn lại sự giận dữ vô thức. Nhưng trong tình cảnh này, khi có sự tiếp xúc thân thể, không thể tránh khỏi một sự thật: hắn là nam nhân, còn ta là nữ nhân.

 

Ta sẽ tức giận, sẽ đỏ mặt, cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

 

Tuyết nhẹ nhàng bay xung quanh chúng ta, rất chậm, rất nhẹ.

 

“Ngươi…”

“Ngươi…”

 

Cả ta và Hạ Lan Uyên đều mở lời cùng lúc, nhưng lại như một cái chạm khẽ của chuồn chuồn, cả hai đều im lặng, rút lại lời nói.

 

"Ngươi giận sao?" Cuối cùng, Hạ Lan Uyên là người phá vỡ sự im lặng trước.

 

Nói thật lòng, ta có chút giận. Nhưng giận chính mình. Nếu là kẻ ta ghét làm ta khó chịu, ta hẳn đã giáng cho hắn một cái tát, chứ không phải hành động như hiện tại. Ta thừa nhận, đối với Hạ Lan Uyên, bản năng của ta không coi sự tiếp xúc với hắn là một sự xúc phạm.

 

Nhưng điều ta nói ra lại là: "Việc ta có giận hay không, có quan trọng sao?"

 

Trái tim ta đập dữ dội, nhưng chưa bao giờ ta cảm thấy mình tỉnh táo đến vậy.

 

"Hạ Lan Uyên, đừng quên rằng chúng ta là kẻ thù. Chỉ vì cái gọi là thỏa thuận quân tử giữa ta và ngươi mà trong thời gian bão tuyết, chúng ta có hòa bình tạm thời. Nhưng sau này nếu gặp lại nhau trên chiến trường, ta sẽ không nương tay với ngươi."

 

"Ừm." Hắn đáp lại một tiếng trầm thấp: "Ta cũng vậy."

 

Nghe hắn nói vô tình như thế, ta lại thấy nhẹ nhõm.

 

"Nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, vì đã giữ bí mật cho ta."

 

Hắn gật đầu: "Ừm. Ta không phải người lợi dụng thời cơ."

 

Ta nhìn nam nhân trước mặt, phong thái của hắn thật tốt, sự nhã nhặn ấy khiến người ta không khỏi có chút cảm tình. Nhưng trên chiến trường, cảm tình đó không có nghĩa là tha thứ, mà có lẽ chỉ là sự tiếc nuối cho sự tổn thương không thể tránh khỏi.

 

Cảm giác tổn thương đó đến từ vẻ ngoài cương nghị của hắn, nhưng lại không phù hợp khi mang trên mình những vết thương đầy máu. Như lúc này, hắn vừa kéo mạnh ta lên, vết thương ở cổ họng bị ta cắt khi trước lại toạc ra, máu trào ra, nhuộm đỏ cổ áo.

 

"Hạ Lan Uyên, ta không muốn nợ ngươi." Ta thở dài, rút từ ống tay áo ra một chiếc khăn tay nhỏ mà ta luôn mang theo bên mình. "Để ta băng bó vết thương cho ngươi."

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.