TÁI SINH TÔI LÀM MẸ TỔNG TÀI - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2024-11-14 04:37:27

Hộ lý mang máy tính và máy chủ đến, nhưng ổ cắm lại không đủ.

 

 

 

"Rút phích cắm của máy thở oxy đi."

 

 

 

 Tôi tùy tiện dùng tay với ổ cắm dùng để cắm bình oxy.

 

 

 

"Không được!"

 

 

 

 Nguyễn Dã theo phản xạ ngăn lại.Tôi không khỏi vui mừng, thằng bé này không phải hoàn toàn vô tâm.Rồi tôi vẫn tự xuống giường, rút phích cắm của máy thở oxy.

 

 

 

Nguyễn Dã: "..."

 

Đừng hỏi, hỏi là mẹ đang đến tuổi nổi loạn.

 

Trò chơi cài đặt xong, Nguyễn Dã lập tức đăng nhập tiếp tục làm nhiệm vụ, còn tôi thì bắt đầu tạo nhân vật theo hướng dẫn cho người mới.

 

Trong trò chơi online lớn này mang tên Cuộc Chiến Thánh La, có ba chủng tộc là Nhân, Ma và Yêu, với hàng trăm nghề nghiệp khác nhau để chọn lựa từ Nhân tộc có thể tu tiên đến Ma tộc và Yêu tộc.

 

Tôi chọn đến hoa cả mắt, bèn hỏi: 

 

 

 

"Con là chủng loại nào?"

 

"Đó không phải là 'chủng loại',"

 

 

 

 Nguyễn Dã chăm chú nhìn màn hình, vẻ mặt tập trung, ngay lúc đó tôi bỗng thấy từ "đẹp trai" hiện lên trên mặt của một đứa trẻ 7 tuổi.

 

 

 

Cậu nói: "Con là Ma tộc, nghề nghiệp là Chiến Xa."

 

 

 

"Con là xe ô tô à?" tôi ngạc nhiên.

 

 

 

Nguyễn Dã bực mình lườm một cái: 

 

"Không phải xe thật, mà là 'xe' trong cờ vua, là lực chiến mạnh nhất."

 

"Wow, ngầu quá," 

 

 

 

Tôi vừa khen ngợi vừa nhéo đầu cậu một cái:

 

 

 

 "Khi nói chuyện với người khác đừng lườm linh tinh, như vậy là không lịch sự đâu nhé."

 

 

 

"Mẹ làm gì vậy!" 

 

 

 

Nguyễn Dã che đầu quay đi, tay rời khỏi bàn phím, nhân vật "Chiến Xa" mà cậu điều khiển lập tức bị quái vật giết chết.Nguyễn Dã mím môi, trông như thể tức mà không dám nói.

 

 

 

"Xin lỗi, lần sau mẹ sẽ không chạm vào con khi con đang chiến đấu," 

 

 

 

Tôi lập tức xin lỗi, rồi tiếp tục bổ sung: 

 

 

 

"Đợi kết thúc chiến đấu xong sẽ tính một thể."

 

 

 

Có lẽ vì chưa bao giờ được ai để ý đến cảm xúc của mình như vậy, Nguyễn Dã ngẩn người một lúc, quay đầu đáp lại một cách vụng về: 

 

 

 

"Không sao…"

 

 

 

Cuối cùng, trong game tôi chọn Nhân tộc có vẻ bề ngoài bình thường nhất, dự định đi theo con đường tu tiên hệ chữa trị.

 

Vừa vào đến thôn tân thủ thì mới hoàn thành xong một nhiệm vụ, chưa kịp đem đồ săn về cho trưởng thôn, thì tôi bị một người chơi cấp 7 có tên là "Đồ Tể Tân Thủ" tập kích.

 

 

 

"Gave Over."

 

 

 

Nhìn màn hình toàn màu đỏ máu, tôi không nhịn được mà hét lên.

 

 

 

"Sao vậy?"

 

 

 

 Nguyễn Dã bị tiếng hét của tôi làm giật mình.

 

 

 

Chỉ thấy trên màn hình "Đồ Tể Tân Thủ" đang nhặt đồ săn rơi ra từ xác của nhân vật của tôi, còn nhảy múa để chế giễu tôi.Tức đến mức tôi điên cuồng nhấn nút hồi sinh: 

 

 

 

"Tôi bị người khác cướp đồ ở thôn tân thủ, hắn còn nhảy múa bên xác tôi!"

 

 

 

Nguyễn Dã nghe xong không nói gì.Đợi tôi hồi sinh xong, liền thấy một con quái vật khổng lồ đang điên cuồng truy sát "Đồ Tể Tân Thủ," mỗi đòn đều chí mạng và còn ngồi canh ở điểm hồi sinh không cho cho một cơ hội nào.

 

 

 

Sau khi giết "Đồ Tể Tân Thủ" xuống còn cấp 1, nhân vật cấp 59 Ma tộc tên là "Người Tàng Hình" mới bỏ xác hắn, tiến đến trước mặt tôi, trên cặp sừng lớn của nhân vật hiện lên dòng chữ:

 

"Người Tàng Hình: Đi mà nhảy múa."

 

 

 

Ban đầu tôi không hiểu, cho đến khi nhìn thấy "Người Tàng Hình" đứng cạnh xác "Đồ Tể Tân Thủ" nhảy múa chế nhạo.

 

Tôi ngây người, từ từ quay sang nhìn Nguyễn Dã bên cạnh đang nghiêm mặt, rồi giơ ngón cái lên.

 

 

 

Quá đỉnh, xứng đáng là nam chính.

 

 

 

Tôi bỗng hiểu tại sao nữ chính bị hành hạ đến chết đi sống lại mà vẫn không chịu rời bỏ Nguyễn Dã.Có những phẩm chất quyến rũ bẩm sinh không thể chối cãi.

 

 

 

Vì tôi quá gà, Nguyễn Dã bèn dẫn tôi làm nhiệm vụ, trong tiếng khen "Con giỏi quá!" "Con đẹp trai quá!" của tôi, cậu dần dần tự mãn, đến mức khóe miệng nhếch lên cũng không thể nén lại.

 

 

 

Một ngày trôi qua, nhờ có "Chiến Xa" của Nguyễn Dã dẫn đường, tôi nằm im mà cũng lên được cấp 9, trong lúc cậu giúp tôi giết quái thú tôi cũng tranh thủ luyện đan, và kỹ năng luyện đan cũng đạt cấp 4.

 

 

 

Nhưng tôi vẫn thấy chậm, thế là vung tiền mua sắm, nâng cấp nhân vật của tôi và Nguyễn Dã từ đầu đến chân bằng trang bị nạp tiền.

 

 

 

Đùa sao,nghĩ lại tôi từng thiếu may mắn và thiếu sức khỏe, nhưng chưa bao giờ thiếu tiền.

 

 

 

Vốn khởi nghiệp của Nguyễn Trạch Thần toàn dựa vào hồi môn của tôi, các mối quan hệ của anh ta cũng nhờ nhà mẹ tôi.Đã cho được thì cũng lấy lại được.

 

 

 

Và lý do tôi chưa lập tức ly hôn với Nguyễn Trạch Thần cũng là để giữ lại phần tài sản chưa phân chia cho Nguyễn Dã.

 

 

 

Vậy nên, dù cô thư ký nhỏ Ôn Tiếu Văn kia có thật sự mê đắm anh ta hay nuôi tham vọng nhận quả ngọt một cách dễ dàng, thì cô ta cũng chọn sai đối tượng rồi.

 

 

 

Mải mê suy nghĩ trong lúc tôi vừa mất tập trung, màn hình máy tính trước mặt lại đỏ lòm, tôi lại bị người ta giết.

 

 

 

Ngoại trừ trang bị nạp tiền không bị mất, đống đan dược tôi vất vả luyện cả ngày đều bị ba nhân vật Yêu tộc kia cướp sạch.

 

 

 

“Bà già, bà ngẩn ra cái gì?!”

 

 

 

Nguyễn Dã đang giúp tôi làm nhiệm vụ, quay đầu lại thấy tôi bị giết, giọng điệu cũng có chút gắt. Thấy vậy tôi liền chỉnh đốn ngay:

 

 

 

“Thứ nhất, ta là mẹ của con, không phải bà già, nếu con không muốn gọi ta là mẹ thì có thể gọi ta là chị hoặc là Cố Tử, tôn trọng là tiền đề của giao tiếp.” 

 

Tôi bình tĩnh nói tiếp : “Thứ hai, con nợ ta một cú nhéo đầu.”

 

 

 

Nguyễn Dã ra tay giúp tôi báo thù, ba người Yêu tộc kia không ngờ rằng tôi lại có “vệ sĩ” mạnh như vậy, hoàn toàn không phải đối thủ của Nguyễn Dã, liền mở chat riêng xin tha, hứa sẽ trả lại đan dược cho tôi.

 

 

 

Nhưng Nguyễn Dã hoàn toàn không để ý đến lời xin lỗi của họ, động tác nhanh gọn, tàn nhẫn, mỗi chiêu đều là đòn đánh tàn bạo.

 

 

 

Tôi phát hiện Nguyễn Dã rất thích dùng một chiêu gọi là “Ma Trảo Khát Máu,” ném đối thủ lên không trung rồi xé toạc ra, máu thịt như pháo hoa nổ tung, hình ảnh vừa máu me vừa ấn tượng.

 

 

 

Tôi nghiêng đầu nhìn Nguyễn Dã, thấy môi cậu ấy mím chặt, ánh mắt sáng rực, thao tác dứt khoát, không chút thương xót hay do dự.

 

 

 

Đứa trẻ này… quá đỗi bình tĩnh.Hay nói đúng hơn, là không có khả năng đồng cảm.Tôi không lập tức ngăn lại, chỉ chăm chú nhìn Nguyễn Dã, chờ đến khi cậu hả giận.

 

 

 

Có lẽ ánh mắt của tôi tạo áp lực quá mạnh, lần này Nguyễn Dã không “làm gỏi hơn lần trước để ba người bọn họ vừa hồi sinh đã buông một câu: “Đồ đê tiện, đợi đấy! Tao sẽ gọi hội đến xử bọn mày!” rồi lập tức dịch chuyển đi.

 

Tôi còn chưa hiểu hết trò chơi, liền hỏi Nguyễn Dã: 

 

 

 

“Hội là gì?”

 

 

 

Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Dã tối lại: 

 

 

 

“Chỉ là một nhóm nhỏ, cấp 10 trở lên có thể xin vào hội. Ba người khi nãy là thành viên của ‘Thánh Đấu Quân,’ hội đó mới thành lập chưa lâu nhưng hội trưởng rất mạnh, nên phát triển rất nhanh.”

 

 

 

“Tức là chúng ta đã gây rắc rối lớn rồi phải không?” Tôi hiểu ra: 

 

“Vậy con có tham gia hội nào không?”

 

 

 

“Không.” 

 

 

 

Nguyễn Dã tỏ vẻ khinh bỉ: 

 

 

 

“Mấy kẻ tầm thường đó không xứng.”

 

 

 

Một học sinh tiểu học nói ra những lời này quả thật có chút không phù hợp, nhưng nghĩ lại, cậu là nam chính tương lai chẳng ngại gì việc mổ tim mổ thận, cũng coi như hợp lý.

 

 

 

Thấy tôi không nói gì tưởng là sợ hãi, Nguyễn Dã khó chịu bổ sung một câu: 

 

 

 

“Đừng sợ… Hội trưởng bình thường đều rất bận, không có thời gian giúp người khác trả thù đâu.”

 

 

 

Trừ phi, hôm nay “hội trưởng” vừa gặp chuyện gì không vui và cần một chỗ để trút giận.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.