TÁI SINH TÔI LÀM MẸ TỔNG TÀI - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-11-14 04:38:16
Tôi nhìn cái tên “Khánh Trạch Lương Thần” - hội trưởng Nhân tộc tu tiên, và bên cạnh là Yêu tộc hồ ly trắng tên là “Ôn Ôn Nhất Tiếu,” rồi lặng đi một lúc.
Rõ ràng là Nguyễn Trạch Thần và Ôn Tiếu Văn!
Đúng là thế giới này quá nhỏ rồi.Vừa mới đối đầu ngoài đời xong giờ lại phải đối chiến trên mạng?
Khánh Trạch Lương Thần hỏi:
“Các người có phải đã làm thịt người của Thánh Đấu Quân không?”
Tôi đang uống nước, nghĩ đến cảnh Nguyễn Trạch Thần dùng khuôn mặt ấy mà nói ra câu thoại mang đầy phong cách “thiếu niên,” không nhịn được phun ra một ngụm.
Ôn Ôn Nhất Tiếu cũng lên tiếng:
“Mấy người thật quá đáng! Một người cấp 59 bắt nạt mấy người cấp 13!”
Nguyễn Dã lạnh lùng gõ vào bàn phím:
“Người Tàng Hình: Ồ, thì sao?”
Tôi lau nước ở khóe miệng, liếc nhìn Nguyễn Dã.Có vẻ cậu ấy vẫn chưa nhận ra, cặp “tiên đồng ngọc nữ” này chính là cha ruột và mẹ kế tương lai của mình.
Tôi nghĩ một chút, không vạch trần.Chỉ uống thêm một ngụm nước, thành cốc va vào răng, âm thanh vọng lại rõ ràng trong tâm trí.
Năm năm trước, đó là khi Nguyễn Trạch Thần yêu tôi nhất, cũng là lúc tôi yêu anh ta nhất.
Khi đó, tôi yêu anh điên cuồng, yêu vẻ ngoài, yêu tài năng, yêu linh hồn của anh, yêu cả sự si mê cuồng nhiệt anh dành cho tôi.
Đến mức khi chiếc xe mất lái lao thẳng tới, phản ứng đầu tiên của tôi là đẩy anh ra.
Tôi đẩy anh, rồi chìm vào giấc ngủ.Trong giấc mơ không thể tỉnh lại ấy, tôi bất lực quan sát anh cùng người “thay thế” dây dưa, cuối cùng trở thành một cặp.
Yêu không? Đã từng yêu.
Hận không? Đã từng hận.
Nhưng dù yêu bao nhiêu, hận bao nhiêu, năm năm cũng đủ để bào mòn tất cả.Giờ đây, lòng tôi chỉ có một chữ “tĩnh,” tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Yên tĩnh như một mặt hồ đóng băng trong đêm đông, mặc cho trời gió mây bay cũng không khuấy động nổi chút sóng.
Chỉ có Nguyễn Dã, là chú cá nhỏ của tôi dưới đáy hồ.Tôi không hối hận khi mang con đến thế giới này, cũng muốn dùng chút thời gian còn lại để đưa con đi xa thêm một đoạn.
Bị tôi nhìn đến rùng mình, Nguyễn Dã nhíu chặt lông mày, đôi mắt đen liếc qua rồi tránh đi:
"Bà già... Cố Tử, đừng cứ nhìn trộm con, lát nữa nếu họ động thủ thì mẹ cứ chạy đi, nghe chưa?"
Tôi "ồ" một tiếng.
Nguyễn Trạch Thần có một bán tiên cấp 74, ngay cả Ôn Tiếu Văn cũng là yêu hồ cấp 36, tôi không nghĩ mình có thể chạy thoát.
Quả nhiên, vừa vào trận, Nguyễn Trạch Thần và Ôn Tiếu Văn phối hợp cực kỳ ăn ý, Nguyễn Trạch Thần nhắm thẳng vào Nguyễn Dã, còn Ôn Tiếu Văn thì lập tức cắt đứt đường lui của tôi.
Tuy nhiên, tôi và Nguyễn Dã còn ăn ý hơn.
Nguyễn Dã chịu một đòn từ Nguyễn Trạch Thần, còn tôi bất chấp sự tấn công của Ôn Tiếu Văn, nhanh chóng ném đan dược hồi máu về phía Nguyễn Dã. Đồng thời, Nguyễn Dã một cú lướt và ba đòn liên hoàn, hạ gục Ôn Tiếu Văn ngay lập tức!
Thế trận lập tức thành hai chọi một.
Nguyễn Trạch Thần rõ ràng khựng lại, sau đó tung chiêu kết liễu tôi, miễn cưỡng lấy lại chút thể diện trong một đổi một.
Tôi trở thành xác chết trước mặt Nguyễn Dã, còn Nguyễn Dã thì không chút động lòng, tự uống thuốc hồi máu.
Đôi mắt đen trước màn hình của cậu bình tĩnh đến lạ lùng.Cuộc chiến thực sự bắt đầu.
Nguyễn Trạch Thần với cấp 74 đáng lý phải đè bẹp Nguyễn Dã cấp 59, nhưng Nguyễn Dã lại phát huy ưu thế của Ma tộc đến cực hạn, chiêu thức vừa sắc bén vừa táo bạo, thậm chí với máu gần cạn mà vẫn có thể cầm cự với Nguyễn Trạch Thần hơn nửa tiếng.
Nằm đó tôi gọi hộ lý mang đến ít đồ ăn vặt, vừa nhai hạt dưa vừa xuýt xoa vì độ mãn nhãn của trận đấu.
Dĩ nhiên, sự chênh lệch cấp độ vẫn không thể thay đổi, cuối cùng kỳ tích cũng không xảy ra.
Nguyễn Dã bị Nguyễn Trạch Thần giết chết.
Thi thể khổng lồ của Ma tộc nằm trước vị tiên nhân Nhân tộc trông như một ngọn núi đen, tỏa ra uy lực không lời nào tả xiết.
Xem xong trận đấu cha con, tôi còn không quên phỏng vấn Nguyễn Dã cảm nghĩ sau trận:
"Con trai, con thấy người tên 'Khánh Trạch Lương Thần' kia có sức mạnh thế nào?"
Nguyễn Dã thu tay khỏi bàn phím, vẻ mặt không chút cảm xúc:
"Bình thường thôi."
Tuyệt vời.
Tôi hài lòng với “tình phụ tử hòa thuận” của Nguyễn Dã, bèn đưa cậu một ít hạt dưa:
"Vậy còn mẹ con thì sao?"
“Siêu gà... ưm!”
Nguyễn Dã cố né khỏi đống hạt dưa tôi đưa, nhưng vẫn bị tôi cười tươi rói nhét vào miệng, chặn lại câu nói hài hước của “đứa con hiếu thảo.”
Ngay từ khi Nguyễn Trạch Thần dẫn người đến gây chuyện, đã có rất nhiều người “a dua ” đến xem, giờ khi Nguyễn Trạch Thần giết Nguyễn Dã, thành viên Thánh Đấu Quân liền reo hò, không thiếu người khen “Hội trưởng oai phong!”
Ba người Yêu tộc khi nãy lại càng la hét hùng hổ, yêu cầu Nguyễn Trạch Thần tiếp tục “làm thịt” tôi và Nguyễn Dã.
Nhưng Nguyễn Trạch Thần không ra tay, ngoài dự đoán của mọi người, anh đợi Nguyễn Dã hồi sinh, rồi đưa ra nhiều phương án muốn mời về đội.
“Khánh Trạch Lương Thần nói : Cậu có chút tài năng, hay là gia nhập Thánh Đấu Quân, chuyện cậu đã đánh người của tôi, tôi không chấp. Tôi sẽ giúp cậu phát huy khả năng tối đa trong Thánh Đấu Quân.”
Tôi nhướn mày, đúng là phong thái và tầm nhìn của Nguyễn Trạch Thần, chẳng trách năm năm đã biến “Tiểu Nguyễn” thành “Nguyễn Tổng.”
Nguyễn Dã, hai bên má phồng đầy hạt dưa, không suy nghĩ đã gõ chữ đáp trả không suy nghĩ.
“Người Tàng Hình: Không.”
Sự từ chối của Nguyễn Dã lập tức khiến mọi người phẫn nộ.
Người của Thánh Đấu Quân chửi Nguyễn Dã không biết điều, chỉ là kẻ bại trận dưới tay hội trưởng mà dám từ chối lời mời của hội họ sao?!
Thấy tình hình sắp căng thẳng, đúng lúc này Ôn Tiếu Văn tiến đến nhân vật của tôi để hòa giải:
“Ôn Ôn Nhất Tiếu: Chị này, em thấy chị chắc cũng là người mới, chị có muốn gia nhập Thánh Đấu Quân không? Nếu chị theo hệ chữa trị tu tiên, hội bọn em sẽ miễn phí cung cấp dược liệu và tài nguyên nhé (cười dễ thương).”
“Hệ thống: Người chơi 'Ôn Ôn Nhất Tiếu' mời bạn gia nhập hội 'Thánh Đấu Quân,' bạn có đồng ý không?”
Lúc màn hình hiện lời mời, tôi đang cầm một nắm hạt dưa, muốn đặt xuống lại không nỡ, thế là tôi khéo léo dùng ngón út để điều khiển chuột.
Phụt!
“Đồng ý”
“Hệ thống: Người chơi ‘Tử Viết’ đã gia nhập hội ‘Thánh Đấu Quân’.”
Nguyễn Dã nuốt hạt dưa, nhíu mày nhìn tôi:
“Nếu bấm nhầm có thể xin rời hội.”
“Ta không bấm nhầm đâu.”
Tôi lại ném cho cậu một ít hạt dưa, phủi tay:
“Dược liệu khó thu thập lắm, gia nhập hội được phát miễn phí, không vào thì phí quá.”
Huống chi vào hội còn có thể cập nhật trực tiếp câu chuyện “Tổng Tài Bá Đạo và Cô Thư Ký Đáng Yêu” ngay tại hiện trường, thật là kích thích.
Tôi âm thầm nuốt câu nói sau lại, nhếch môi cười đầy châm chọc.Vừa vào hội, tôi liền thấy trên đầu Ôn Tiếu Văn xuất hiện dòng chữ vàng mới:
“Phu nhân Hội Trưởng”
Tôi lại nhìn lên chữ “Hội Trưởng” trên đầu Nguyễn Trạch Thần, tự dưng thấy trên đầu mình cũng nên có thêm chút gì đó màu xanh cho hợp cảnh.
Ôn Tiếu Văn vặn vẹo thân hình hồ ly yêu kiều, làm động tác thân thiện với tôi:
“Ôn Ôn Nhất Tiếu (Phu nhân Hội Trưởng): Hoan nghênh gia nhập gia đình lớn của chúng ta nhé~ (nháy mắt)”
Còn nói là “gia đình của chúng ta,” đúng là dã tâm bày ra quá rõ rồi.
Tôi gõ vào bàn phím.
“Tử Viết: 6”(6 có nghĩa là nói về sự hóng hánh ngạo mạng)
Nguyễn Dã bên cạnh đang nhai hạt dưa như chú chuột hamster, bỗng nhiên sặc một chút, cuối cùng cũng hiểu vì sao tôi lấy tên là “Tử Viết.”
Vì “Tử Viết” luôn luôn đúng.
Bên kia, Ôn Tiếu Văn dường như cũng hơi nghẹn lại, rồi quay sang Nguyễn Dã.
“Ôn Ôn Nhất Tiếu: Anh Người Tàng Hình, bạn gái anh đã gia nhập Thánh Đấu Quân rồi, anh cũng tham gia với tụi em đi! (trái tim)”