TÁI SINH TÔI LÀM MẸ TỔNG TÀI - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-11-14 04:38:56
“Phụt khụ khụ khụ!”
Lần này đến lượt tôi bị sặc.
Người Tàng Hình… anh?
Tha cho Nguyễn Dã đi, nó mới 7 tuổi thôi mà!
Không biết là do ghen tị vì cách gọi “anh” của Ôn Tiếu Văn hay vì biểu cảm trái tim dễ thương ấy, Nguyễn Trạch Thần làm động tác nắm tay với Ôn Tiếu Văn.
“Khánh Trạch Lương Thần: Nhất Tiếu, cậu ấy không muốn vào Thánh Đấu Quân thì thôi, em không cần phải hạ mình cầu xin cậu ta.”
Ồ, xót rồi chứ gì?
“Tử Viết: Xin phép hỏi một câu, ngoài đời hai người cũng là người yêu à?”
Nghe tôi hỏi vậy, một thành viên Thánh Đấu Quân bên cạnh lập tức trả lời.
“Lai Lai: Không phải đâu, hội trưởng và phu nhân đều là lần đầu hẹn hò trên mạng, đúng kiểu mối tình học sinh đấy, ngọt ngào chết đi được!”
“Tri Tri Hồ Hồ: Chào mừng gia nhập Thánh Đấu Quân, ở đây bao ăn đủ cẩu lương, đảm bảo no căng bụng nhé! (mặt chó)”
“Sưu Sưu Tìm Tìm: Nghe nói ngoài đời hội trưởng là một tổng tài lớn đấy! Tổng Tài Bá Đạo Yêu Tôi là có thật đấy, phê quá đi mất (chảy dãi)”
Dường như bị mọi người trêu chọc, Ôn Tiếu Văn hơi ngượng ngùng, chủ động buông tay Nguyễn Trạch Thần, kéo dài khoảng cách.
“Ôn Ôn Nhất Tiếu: Cũng không hẳn đâu, em và anh Khánh chỉ vì có thưởng từ hệ thống mới cưới, ngoài đời… vẫn chưa gặp mặt chính thức (chỉ ngón tay).”
Còn Nguyễn Trạch Thần thì im lặng kéo lại khoảng cách với Ôn Tiếu Văn, từ đầu đến cuối không lên tiếng, coi như ngầm chấp nhận.
Trời ạ, lượng thông tin này đủ làm CPU trong đầu tôi cháy luôn.
Vậy tức là, trong trò chơi, Nguyễn Trạch Thần và Ôn Tiếu Văn không biết thân phận thật của đối phương?
“Khánh Trạch Lương Thần,” Trạch Thần, Nguyễn Trạch Thần.
“Ôn Ôn Nhất Tiếu,” Ôn Tiếu, Ôn Tiếu Văn—
Hai người này giả ngu hay ngu thật đây? Rõ ràng vậy mà còn không nhận ra?
Tôi không thể tin nổi, chỉ tay vào màn hình: “Con trai, con nhìn kỹ lại tên hai người đó đi, con nhận ra họ là ai chưa?”
Nguyễn Dã nhíu mày nhìn một lúc rồi khó chịu đáp: “Người chơi nhiều thế, mẹ đưa hai người ra thì làm sao con biết ai với ai?”
Tôi lập tức nhẹ nhõm hẳn.
Ngay cả Nguyễn Dã, nhân vật nam chính nhỏ tuổi, cũng không nhận ra. Có lẽ đây là một dạng lực bất khả kháng của cốt truyện.
Chỉ là, nếu Nguyễn Trạch Thần tìm Ôn Tiếu Văn làm "thế thân" ngoài đời, hai người họ rõ ràng cũng có tình cảm ngầm, rồi lại trong game giả thành thật, tiếp tục mối quan hệ mập mờ như hai người xa lạ…
Tôi tính toán xem đây là mối tình mấy người rồi?
'Một cây nấm hồng: Ê, tôi vừa thấy thông tin từ phía nhà phát hành có tổ chức một buổi gặp mặt ngoài đời, đến lúc đó chẳng phải là có thể gặp nhau sao? (mặt nhếch miệng)'
'Tầm thường mà: Đúng rồi, đúng rồi, đến lúc đó tôi có thể ghép cặp hội trưởng và phu nhân ngoài đời rồi!'
Tôi lập tức lên mạng xác nhận, buổi gặp mặt lớn do Cuộc Chiến Thánh La tổ chức sẽ diễn ra vào tháng sau, địa điểm cách đây cũng không xa.
'Nóng hừng hực: Đi nào, đi nào! Dù trời có mưa dao tôi cũng đi! Hội trưởng và phu nhân cũng nhất định phải đến nhé! Tôi chờ mãi cuối cùng cũng thấy cặp đôi của mình ngoài đời 555.'
Để Nguyễn Trạch Thần và Ôn Tiếu Văn gặp mặt ngoài đời sao?Đúng là chuyện tốt.
Tôi lập tức khích lệ với tâm thế xem trò vui không ngại việc lớn.
“Tử Viết: Nếu hội trưởng và phu nhân tham dự buổi gặp mặt ngoài đời, tôi sẽ để ‘Người Tàng Hình’ gia nhập Thánh Đấu Quân.”
‘Người Tàng Hình: ?’
Nguyễn Dã đánh một dấu hỏi rồi quay đầu nhìn tôi, mặt hầm hầm:
“Dựa vào đâu lại lấy con làm điều kiện?”
Tôi không nhịn được đưa tay xoa xoa đôi má phúng phính của cậu:
“À, vì con dễ thương mà.”
Nguyễn Dã đỏ mặt, mím môi quay đi, tay không tình nguyện gõ vào bàn phím.
‘Người Tàng Hình: Làm theo lời cô ấy nói.’
Đây cũng coi như cho Nguyễn Trạch Thần một bậc thang để đi xuống, cuối cùng anh ta cũng đồng ý tham gia buổi gặp mặt ngoài đời, còn Ôn Tiếu Văn cũng bày tỏ sẽ đến đúng giờ.
Thế là Nguyễn Dã đồng ý lời mời của Nguyễn Trạch Thần, chính thức gia nhập Thánh Đấu Quân của ba mình.
Thực lực của Nguyễn Dã ai nấy đều thấy rõ, cậu ấy gia nhập chẳng khác nào tăng thêm một chiến lực mạnh mẽ cho hội. Ba yêu tộc từng la hét đòi trả thù liền tự biết thế yếu, đành im bặt.
Không khí trong hội nhất thời hòa hợp vui vẻ, ai cũng mong đợi buổi gặp mặt tháng sau, để xem mặt những đồng đội cùng mình chiến đấu.
Nhìn mọi người không ngừng tâng bốc Nguyễn Trạch Thần và Ôn Tiếu Văn, gọi cô ấy là "Phu nhân Hội Trưởng" liên tục, khóe miệng tôi bất giác nở một nụ cười.
Một nụ cười thuần túy, đến mức không thèm pha chút châm chọc.
Nguyễn Dã thấy tôi cười, đột nhiên tỏ vẻ không vui:
“Mẹ có vẻ rất để ý đến hai người đó.”
“Ừm, đúng vậy.”
Tôi thản nhiên thừa nhận:
“Giống như đang xem một trò cười, lại còn là trò cười dài kỳ.”
“Người suốt ngày toàn chuyện tình cảm yêu đương thì có gì mà xem.”
Nguyễn Dã “hừ” một tiếng quay đi, giọng nhỏ:
“Mẹ xem họ không bằng xem con nhiều hơn…”
“Ơ? Gì cơ?” Tôi cố tình làm động tác giả vờ không nghe rõ: “Xem nhiều hơn ai cơ?”
“Không ai hết!” Nguyễn Dã mặt mày ngượng ngùng, định đứng lên bỏ đi.
Tôi liền làm động tác “khỉ bắt trăng,” kéo cậu vào lòng, đưa tay cù lét eo cậu: “Cù lét, cù lét! Nói rõ ràng cho mẹ nghe, nếu không mẹ sẽ không cho con đi đâu!”
Nguyễn Dã ban đầu cứng đơ, rồi sau đó không nhịn nổi, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng thất bại, cười nghiêng ngả đến chảy nước mắt:
“Con nói… con nói mà!”
Lúc này tôi mới chịu tha, hai tay giữ cậu dưới nách để phòng ngừa cậu giở trò: “Nói đi.”
Nguyễn Dã thở hổn hển, mặt đỏ như quả cà chua nhỏ:
“Mẹ… thay vì cứ nhìn họ, chi bằng nhìn con nhiều hơn… con mới là con trai của mẹ.”
Nói đến cuối câu, Nguyễn Dã nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt xấu hổ đến mức muốn chết đi sống lại.
Tôi không nhịn được cười chân thành, cúi xuống hôn lên trán cậu:
“Đúng rồi, có lời yêu thương thì không nên nói nhỏ, càng không nên giữ trong lòng. Con nghĩ xem, nếu hôm nay con không nói ra, ngày mai mẹ bỗng nhiên đi mất, con có thấy tiếc nuối không?”
Vừa cảm nhận được cái chạm lên trán, tai của Nguyễn Dã đỏ bừng lên, nhưng ngay lập tức cậu trợn mắt khi nghe câu nói không may của tôi:
“Mẹ im đi!”
Tôi cong ngón tay gõ hai cái lên đầu cậu:
“Lần trước còn nợ một cái, thêm bây giờ là hai, hai cái này có giúp con nhớ phải nói chuyện cho đàng hoàng không?”
Nguyễn Dã mặc kệ cơn đau, cứng đầu nhìn tôi chằm chằm:
“Con không cho phép mẹ nói những lời như vậy! Mẹ sẽ không chết!”
“Đúng là ngốc,”
tôi bật cười:
“Mẹ con là người, con người thì sẽ chết, đó là quy luật tự nhiên mà.”
Nhưng Nguyễn Dã vẫn căng thẳng, nắm chặt tay thành quyền, lần đầu tỏ vẻ ngang bướng của một đứa trẻ:
“Con không cần biết! Mẹ không được phép chết!”
Tôi khựng lại, biết mình đã quá lời, làm cậu bé mới vừa thoát khỏi sự cô đơn bị dọa sợ.
“Được rồi, được rồi.”
Tôi đưa ngón út ra, hạ giọng dịu dàng:
“Mẹ hứa với con, trong vòng một năm tới mẹ tuyệt đối sẽ không chết. Con người yếu đuối, nhưng cũng rất kiên cường, chúng ta ngoéo tay nhé?”
Nguyễn Dã hơi đỏ mắt, miệng lẩm bẩm “trẻ con quá,” nhưng tay vẫn ngoéo lấy ngón út của tôi:
“Ngoéo tay, không đổi lời trong một năm… ơ, tại sao chỉ có một năm?”
Nguyễn Dã nhận ra điều gì đó, ngoéo chặt ngón tay tôi không chịu buông.
Tôi dùng tay kia xoa mạnh đầu cậu, làm rối tung mái tóc đen mềm thành tổ quạ: